Đó vì ngươi không biết trồng. Đỗ Cẩm Ninh ở trong lòng nói thầm.
Không đợi Đỗ Cẩm Ninh nói chuyện, Viên Tu Trúc vung bàn tay lên:
"Được rồi, ngươi giúp ta chữa khỏi nó, ta cho ngươi hai mươi lượng bạc cộng thêm hai cây dâu tây non, đã được chưa?"
Đỗ Cẩm Ninh rất vui mừng:
"Không thành vấn đề."
Nói thù lao ổn thỏa, Viên Tu Trúc gấp không chờ nổi mà thúc giục nói:
"Nếu đã không thành vấn đề, ngươi mau cho giúp ta chữa bệnh đi."
"Tốt."
Đỗ Cẩm Ninh nhìn xung quanh:
"Ngài nơi này có phòng bếp sao? Có tỏi sao?"
"Ngươi đói bụng? Nga, cũng đúng, ăn no mới có sức để làm việc."
Viên Tu Trúc rất là lý giải:
"Đi, chúng ta đi ăn một chút gì đó rồi sẽ quay lại đây chữa bệnh cho nó sau."
"Không phải ta muốn ăn cái gì."
Đỗ Cẩm Ninh lắc đầu:
"Ta là muốn tinh luyện dầu tỏi. Kỳ thật loại bệnh bạch phấn này có rất nhiều phương pháp trị liệu, ví dụ như vỏ cây của cây bạch quả ở cửa thôn trang của ngài cũng có thể. Nhưng mà nó có độc, phun vào cây dâu tây này thì quả dâu tây này sẽ không ăn được nữa. Dầu tỏi là lựa chọn tốt hơn, có thể trị bệnh, còn không không có độc."
Tề Bá Côn vỗ về râu nói:
"Được rồi, mau mang tiểu Ninh đi phòng bếp đi."
Viên Tu Trúc đem đầu bếp đuổi đi, lại hỏi Đỗ Cẩm Ninh:
"Còn cần gì?"
"Hai ba cân tỏi, còn cần người lột vỏ tỏi."
Viên Tu Trúc bàn tay vung lên, đối quản sự nói:
"Mau làm theo lời hắn."
Quản sự nói:
"Lão gia, đồ ăn đã chuẩn bị xong, hay là mang lên để mọi người ăn trước? Chờ ăn xong, thì chắc cũng đủ thời gian để làm bóc tỏi xong."
Viên Tu Trúc nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh, thấy Đỗ Cẩm Ninh gật gật đầu, liền nói:
"Được rồi."
Đoàn người lại hướng nhà ở bên cạnh đi
Ăn cơm xong, tỏi cũng lột tốt. Đỗ Cẩm Ninh liền bắt đầu làm dầu tỏi. Viên Tu Trúc cùng Tề Bá Côn xem đến nhàm chán, dứt khoát về phòng đi chơi cờ. Đợi Đỗ Cẩm Ninh đem dầu tỏi làm xong, lúc này mới cùng đi ra vườn dâu tây, xem nàng dùng ống trúc đã sai người chuẩn bị trước đó hướng dâu tây phun dầu tỏi.
Đỗ Cẩm Ninh phun xong, đem ống trúc cùng dầu tỏi thừa giao cho thợ làm vườn:
"Chỉ cần phun mấy ngày thì bệnh sẽ khỏi."
Viên Tu Trúc cũng không nóng nảy, dặn dò thợ làm vườn cùng quản sự vài câu, liền cùng Tề Bá Côn và Đỗ Cẩm Ninh cùng nhau lên xe, chuẩn bị trở về thành.
"Đây là ngân phiếu hai mươi lượng bạc, ở Thịnh Xương tiền trang ở trong thành đổi là được."
Viên Tu Trúc ngồi ổn đinh, từ trong lòng ngực móc ra một tấm ngân phiếu, đưa cho Đỗ Cẩm Ninh.
Đỗ Cẩm Ninh sửng sốt, vội thoái thác:
"Ta vẫn chưa chữa khỏi bệnh, đợi bao giờ trị hết bệnh thì người trả ta sau cũng không không muộn."
Viên Tu Trúc vốn dĩ chính là muốn giúp đứa nhỏ này, mặc kệ bệnh của dâu tây có trị hết hay không, hắn đều sẽ trả tiền. Lúc này sao có thể để nàng cự tuyệt, hắn mặt trầm xuống, giả bộ không vui nói:
"Hay là ngươi đối chính mình không có tin tưởng?"
Đỗ Cẩm Ninh cũng biết trước mắt lão nhân là muốn giúp nàng, trong lòng cảm kích, đành đem ngân phiếu nhận lấy, đứng dậy hành lễ:
"Đa tạ tiên sinh."
Đợi Đỗ Cẩm Ninh ngồi xuống, Viên Tu Trúc lại hỏi:
"Ngươi có tính toán gì cho tương lai hay không?"
Đỗ Cẩm Ninh còn không có trả lời, Tề Bá Côn liền cười nói:
"Hắn tính toán cùng tôn tử của ta, còn có tiểu tử của Quan gia, với một tiểu tử cùng thôn hắn nữa, bốn người cùng nhau hợp tác mở một quán trà, làm thuyết thư tiên sinh tới kể truyện xưa do hắn viết."
"Nga, rất tốt."
Viên Tu Trúc gật gật đầu, lại nói:
"Mặc kệ gặp được khó khăn gì, thì đừng một người gánh, ngươi nhớ kỹ, ngươi hiện tại cũng là một người đã có lão sư. Có chuyện gì liền tới nói cho lão sư của ngươi hoặc nói cho ta cũng được, đều không có vấn đề gì."
"Vâng."
Đỗ Cẩm Ninh đáp.
Nàng ngẩng đầu:
"Ta hiện tại, đúng là có chuyện muốn nhờ tiên sinh hoặc Viện Trưởng giúp đỡ."
"Chuyện gì, ngươi nói đi."
"Không biết tiên sinh cùng Viện Trưởng có chỗ ruộng nào tương đối gần trong thành hay không? Tiên sinh cũng biết chúng ta này một phòng phân gia thời điểm là mình không rời nhà, không có ruộng cũng không có phòng. Ta liền nghĩ đằng nào cũng cần đặt mua phòng ở và ruộng thì sẽ đặt mua ở gần thư viện một ít, miễn cho đến lúc đó mỗi ngày chạy tới chạy lui, không những chậm trễ thời gian mà còn tiêu phí tiền xe."
Viên Tu Trúc khen ngợi nói:
"Ngươi nghĩ như vậy là đúng, không nên lãng phí thời gian ở trên đường, thời gian đó có thể dùng để đọc nhiều sách một chút."
Đỗ Cẩm Ninh cảm thấy như có một đàn quạ đen bay qua đầu mình. Suy nghĩ của hai người căn bản là không phải cùng một tần số.
"Yên tâm, việc này không khó. Không riêng gì các ngươi Viện Trưởng, đó là ta đều có đồng ruộng ở gần thư viện."
Lúc ấy bọn họ mua đất xây thư viện, cũng tiện thể mua một miếng đất rất lớn, một nửa xây thư viện, một nửa làm đồng ruộng, còn xây luôn cái thôn trang ở bên cạnh. Những đồng ruộng đó thư viện cho người thuê để trồng trọt, tiền lời thu được dùng để duy trì chi tiêu của thư viện.
Hắn nói:
"Việc này ta trở về sẽ cùng lão sư của ngươi thương lượng một chút, xem nên an trí nhà ngươi ra sao."
"Vâng, đa tạ tiên sinh."
Đỗ Cẩm Ninh đứng lên hành lễ.
Viên Tu Trúc xua xua tay, lại hỏi:
"Ngươi là đi thư viện vẫn là về nhà?"
"Sáng nay ta vừa mới từ thư viện ra. Trong chốc lát ta còn muốn đi trong thành mua vài thứ, sau đó sẽ trực tiếp về nhà."
Viên Tu Trúc gật gật đầu, ra lệnh xa phu đem bọn họ đưa đến trong thành Tề phủ, liền tiếp tục đi tới thư viện.
"Tề gia gia, ta cũng xin cáo từ."
Đỗ Cẩm Ninh thấy sắc trời đã không còn sớm, chắc Trịnh Lâm đã đến trong thành. Nàng tính toán đi chợ mua vài thứ liền đi tìm Trịnh Lâm.
Tề Bá Côn lại nói:
"Ngươi đừng vội, tiến tới ngồi một lát, ta có lời muốn cùng ngươi nói."
Đỗ Cẩm Ninh đành đi theo ông cùng nhau vào Tề phủ.
Tề phủ là tổ trạch của Tề gia ở Li Thủy huyện. Tuy Tề Bá Côn ở bên ngoài làm quan nhiều năm, nhưng trong nhà còn có một cái huynh đệ ở lại đây, tòa nhà này giữ gìn đến đến rất tốt.
Biết Đỗ Cẩm Ninh có việc muốn làm, Tề Bá Côn cũng không có đem hắn đưa đến biệt viện phía sau, mà là vào thư phòng ở tiền viện.
Ngồi xuống, hắn liền mở miệng nói:
"Kêu ngươi tiến vào, là muốn nói với ngươi về chuyện của tiểu Viễn nhà ta."
Hắn thở dài:
"Ta thời còn trẻ vận may rất lớn, làm quan ngay thẳng nên đắc tội không ít người. Trong đó có một người ăn hối lộ, bị bãi miễn chức quan, làm cho mẫu thân hắn bị tức chết. Hắn muốn trả thù ta nhưng bên người ta luôn mang theo hộ vệ, không dễ xuống tay, liền đem mục tiêu phóng tới hậu bối của ta. Ta có tới 7, 8 người tôn tử nhưng Tiểu Viễn là người được ta yêu thích nhất vì từ nhỏ hắn đã rất thông minh lanh, lại không nghĩ, sự yêu thích này lại hại hắn."
Vì hồi tưởng lại một hồi kí ức đau khổ, ông có chút kích động, tay bưng chén trà run nhè nhẹ.
Vì bình phục tâm tình, ông giơ chén trà lên nhẹ uống một ngụm, hít sâu một hơi, lúc này mới lại tiếp tục nói:
"Lúc ấy hắn mới sáu tuổi, đi theo mẫu thân hắn đi lên núi dâng hương, bị kẻ thù bắt cóc. Tên đó muốn tuổi già của ta phải vượt qua trong đau khổ, cũng không gϊếŧ tiểu Viễn, chỉ ở tra tấn tinh thần của tiểu Viễn. Ví dụ như, trên thức ăn.."
Tay ông run rẩy đặt chén trà xuống bàn:
"Đầu tiên là bỏ đói tiểu Viễn mấy ngày, sau đó đem bánh bao thịt dính lên phân ngay trước mặt tiểu Viễn rồi ngạnh nhét vào trong miệng hắn."
Ông nhắm mắt lại:
"Nếu chỉ là một hài tử bình thường thì cũng không sao, không hiểu thế nào là bẩn hay không, vì sống sót, khi ăn sẽ không tạo thành chướng ngại gì trong lòng cả. Nhưng tiểu Viễn rất thông tuệ, mới sáu tuổi những cái gì nó cũng đã hiểu, hơn nữa từ bé đã rất yêu sạch sẽ. Vì thế sự tra tấn này đối với hắn mà nói liền rất trầm trọng."
"Mà loại tra tấn kiểu này còn không chỉ ở vấn đề thức ăn.."
"Chắc ngày ấy ở chỗ lão sư của ngươi, ngươi cũng đã nhìn ra, Tiểu Viễn hắn là cái gặp mạnh tắc cường tính tình, mọi việc đều không chịu thua. Nếu là hài tử khác chắc đều đã sớm phát điên, nhưng tiểu Viễn lại cắn răng chịu đựng. Sau đó nó đã nghĩ cách chạy trốn trở về nhà, nhưng một cái hài tử, bị tra tấn như vậy nửa năm, tự nhiên tính tình đại biến. Hắn không muốn nói chuyện cùng người khác, không muốn ăn, thậm chí liền lúc ngủ đều không thể an ổn."
Nói tới đây, thanh âm ông đã nghẹn ngào, một hàng lệ dài từ trong mắt chảy ra. Ông há mồm muốn tiếp tục nói, nhưng môi run rẩy một lúc lâu, lại không nói được câu nào.
Đỗ Cẩm Ninh cầm ấm trà lên rót cho ông thêm chút trà. Tề Bá Côn gật gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, móc ra khăn tay lau nước mắt, uống ngụm trà bình phục tâm tình, lúc này mới mở miệng:
"Ta nói này đó, là tưởng nói cho các ngươi, hắn không phải tính tình cao ngạo không để ý tới người khác, cũng không phải hắn xa xỉ kén ăn không muốn ăn bánh bao, mà là.. Hắn là cái tâm lý có bệnh hài tử."
"Mấy năm nay, hắn vẫn luôn ở cực lực mà khắc phục tâm lý chướng ngại, muốn cho chính mình bình thường lên. Hắn muốn kết giao bằng hữu, nhìn đến các ngươi đối hắn có cái nhìn khác, mặc dù rất ghê tởm, vẫn cường chống đem bánh bao ăn đi xuống."
Tề Bá Côn nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh:
"Hắn rất mẫn cảm ở phương diện nhận thức người, không phải người nào cũng nguyện ý kết giao, càng không cần phải nói đến chủ động. Hắn có thể chủ động cùng ngươi kết giao, chúng ta đều rất kinh ngạc."
"Ta tưởng nhờ ngươi.. Thay ta chiếu cố hắn một ít. Hắn là một hài tử ngoan, tuy bị nhiều tra tấn như vậy, đáy lòng lại vẫn tồn tại một mảnh chân thành. Ngươi nghĩ muốn cái gì, đều có thể cùng ta nói. Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể giúp ngươi ở trong thành mua một căn nhà cùng một cái cửa hàng, ngươi cùng người nhà của ngươi liền có thể dời đến trong thành."
Một ngày ở chung, hắn cũng coi như là hiểu biết tính nết Đỗ Cẩm Ninh. Sợ Đỗ Cẩm Ninh tức giận, hắn lại vội vàng nói:
"Ta biết ngươi là một người rất có ý chí, không muốn chịu ân huệ của người khác, nhưng đây là một chút tạ lễ của ta, mong ngươi không cần cự tuyệt. Thông cảm cho sự áy náy yêu thương của một lão nhân với tôn tử của mình, cũng mong ngươi không hiểu lầm sự biết ơn này."
Đỗ Cẩm Ninh lắc đầu:
"Cháu sẽ không hiểu lầm, ngài yên tâm."
Không đợi Tề Bá Côn cao hứng, nàng lại nói:
"Nhưng cháu sẽ không nhận phần tạ lễ này của ngài."
"Hắn là đồng học của cháu, hắn đối tốt với cháu, cháu đối xử tốt với hắn cũng đều là tình nghĩa giữa những người bằng hữu với nhau. Nếu cháu nhận phần tạ lễ này thì phần tình nghĩa kia liền không hề là tình nghĩa nữa mà trở thành giao dịch. Tề Mộ Viễn thông minh như vậy, hắn nhìn đến ta chuyển đến nhà mới, chẳng lẽ sẽ không đoán được giao dịch giữa cháu và ngài hay sao? Chuyện này đối với hắn mà nói có lẽ mới là sự tổn thương sâu sắc nhất? Về sau hắn kết giao bạn bè, có thể hay không sẽ suy nghĩ, người bạn này rất tốt với ta, có phải hay không tổ phụ ta lại giấu ta để cho hắn tiền, cho nên hắn mới rất tốt với ta? Chẳng lẽ ta hoàn toàn không có điểm tốt gì cho nên không ai nguyện ý thiệt tình mà cùng ta kết giao?"
Tề Bá Côn bị lời nói của nàng làm cho hoảng sợ:
"Ta.. Ta không nghĩ tới này đó.."
Đỗ Cẩm Ninh cười nói:
"Ngài đây là quan tâm quá sẽ bị loạn."