- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cổ Đại Nông Gia Hằng Ngày
- Chương 57: Dâu Tây
Cổ Đại Nông Gia Hằng Ngày
Chương 57: Dâu Tây
"Di, ngươi đem thứ này mang lại đây trồng à?"
Tề Bá Côn nhìn loại thực vật lùn này, kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên, ta phải phí bao nhiêu công sức mới lấy ra được hai cây từ Lễ Bộ, bỏ ra hơn một năm mới đem nó nuôi lớn được thành như vậy, thế mà giờ nó lại bị bệnh."
Viên Tu Trúc nói.
Nghe được hai chữ "Lễ Bộ", Đỗ Cẩm Ninh liền bình thường trở lại. Không ngờ thời đại này lại có dâu tây.
Lúc này Viên Tu Trúc đã đi đến bên cạnh một gốc cây dâu tây, cong lưng đem lá cây vạch ra, chỉ cho Tề Bá Côn xem:
"Ngươi nhìn xem, khó khăn lắm mới kết được mấy cái trái cây, mà giờ lại bị như này."
Đỗ Cẩm Ninh cũng tiến lại gần xem xét.
Chỉ thấy trong tay Viên Tu Trúc cầm một quả dâu tây đã trưởng thành. Nhưng quả dâu tây này lại một bên đỏ một bên trắng, giống như nữ nhân đánh phấn ở trên mặt, trong trắng lộ hồng, rất là đẹp.
Tề Bá Côn nhìn quả dâu tây, đầu lắc như trống bỏi:
"Ta không hiểu, ta liền cách trồng của thứ này cũng không biết thì làm sao có thể biết vì sao nó lại trở thành như thế này."
"Nhi tử của ngươi không phải quan tư nông hay sao? Sao ngươi cái gì cũng không hiểu vậy? Uổng cho ngươi vẫn là từ trong kinh thành trở về đâu, một chút kiến thức đều không có."
Viên Tu Trúc rất là thất vọng.
Tề Bá Côn lập tức thổi râu trừng mắt:
"Nhi tử ta là tư nông quan chứ có phải ta đâu. Lại nói, ai quy định là từ kinh thành trở về là phải biết trồng thứ này? Ngươi nghĩ ai cũng giống ngươi chắc, tuổi còn trẻ liền khám phá hồng trần, cả ngày say mê trồng hoa cỏ, mê muội mất cả ý chí?"
"Hắc, ngươi vì nước vì dân, vậy sao ngươi không ở trong kinh thành làm Lại Bộ Thượng Thư của ngươi, chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc này làm gì?"
"Lão tử hiện tại tuổi lớn rồi chả nhẽ không được về hưu hay sao?"
Tề Bá Côn càng thêm tức giận:
"Viên lão đầu, ngươi đây là cố ý chọc vào vết sẹo của người khác đúng hay không? Vậy sao năm đó ngươi lại không làm thái phó cho thái tử mà đi vân du dã hạc?"
Đỗ Cẩm Ninh thấy hai ông lão này ồn ào đến rất là náo nhiệt, lời nói đến miệng lại nuốt vào.
Hai người cãi nhau đến mỏi mồm lại quay ra an ủi nhau. An ủi xong rồi, mới nhớ tới sự tồn tại của Đỗ Cẩm Ninh, Tề Bá Côn hướng nàng nói:
"Tiểu Ninh, ngươi có nhìn ra thứ này bị bệnh gì hay không?"
Đỗ Cẩm Ninh lúc này mới có cơ hội biểu hiện:
"Đây là bệnh bạch phấn, rất dễ lây bệnh."
Hai ông lão đều ngây ngẩn cả người.
"Xem bộ dáng chắc chắn của ngươi, nói cứ như là thật sự vậy."
Viên Tu Trúc không tin tưởng, hỏi:
"Vậy ngươi giải thích xem bệnh bạch phấn này là bệnh gì? Sao ngươi biết nó là bệnh bạch phấn?"
"Rất nhiều rau dưa củ quả đều sẽ bị loại bệnh này, bệnh này rất thông thường mà."
Đỗ Cẩm Ninh vẻ mặt kinh ngạc, làm ra bộ dáng "Ngươi như thế nào liền cái này cũng không biết", đem Tề Bá Côn cười ha hả.
Hắn vỗ vỗ bả vai Viên Tu Trúc:
"Lão Viên a, ta nói ngươi không cần phải trồng đồ bỏ dâu tây này làm gì? Vẫn là trước học cách trồng rau dưa củ quả đi."
"Ngươi cút đi."
Viên Tu Trúc đem tay Tề Bá Côn từ trên vai mình ném xuống, nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh:
"Xem ngươi nói được đạo lý rõ ràng, ta tạm thời tin tưởng ngươi. Vậy ngươi nói nói xem, bệnh này trị thế nào?"
"Cái gì tạm thời tin tưởng? Tính, tiểu Ninh, nếu hắn không tin, chúng ta cũng đừng giúp hắn trị bệnh. Đi, chúng ta đi."
Tề Bá Côn làm bộ sẽ mang Đỗ Cẩm Ninh rời đi.
"Ngươi, ngươi.. Ngươi cái lão bất tử!"
Viên Tu Trúc tức giận đến râu đều vểnh lên:
"Tề Bá Côn, nếu muốn đi thì ngươi đi một mình đi, đừng lôi kéo người khác."
Nói xong hắn liền thay đổi biểu tình trên mặt, hiền từ mà đối Đỗ Cẩm Ninh cười nói:
"Ta chính là tiên sinh của thư viện các ngươi, nếu ngươi giúp ta trị hết bệnh cho cây dâu tây này, tiên sinh ta ở trong thư viện sẽ chiếu cố ngươi nhiều hơn."
"Hừ."
Tề Bá Côn khinh thường nói:
"Hắn là thân truyền đệ tử của Viện Trưởng, muốn ngươi chiếu cố cái gì. Viên lão đầu, ngươi chừng nào thì trở nên nhỏ mọn như vậy? Người ta đi xa như vậy trong trời lạnh thế này đến đây để giúp ngươi trị bệnh. Ngươi trả khoảng 8, 10 lượng bạc làm thù lao, này không quá đáng đi?"
Tề Bá Côn nói như vậy, Viên Tu Trúc hiểu ý của hắn.
Nhìn xem Đỗ Cẩm Ninh xanh xao vàng vọt, trên người liền không có một bộ quần áo tốt để mặc, gia cảnh chắc rất nghèo khó. Tề lão đầu đây là muốn tìm cơ hội để trợ cấp cho tiểu tử này đây mà.
"Ta đã tìm vài người thợ trồng hao có kinh nghiệm đến xem cây dâu tây này nhưng họ đều bó tay. Ta lúc ấy đã nói nếu ai đem bệnh này chữa khỏi, ta liền cho hắn hai mươi lượng."
Viên Tu Trúc nói.
Hai lão đầu nhi đều cho rằng Đỗ Cẩm Ninh sẽ vui mừng khôn xiết mà đáp ứng, lại không nghĩ đứa nhỏ này thế nhưng ngoài dự đoán mà lắc đầu, nói:
" "
Nếu ta giúp ngài trị hết, ta có thể hay không không cần hai mươi lượng bạc, mà muốn hai cây dâu tây cây non?"
Viên Tu Trúc sửng sốt:
"Ngươi muốn nó làm gì?"
"Để trồng ạ."
Đỗ Cẩm Ninh nói một cách đương nhiên.
Viên Tu Trúc bị nghẹn một chút, không thể không nhẫn nại hỏi:
"Ngươi trồng nó làm gì? Hai mươi lượng bạc đủ cho ngươi đi thư viện học một năm học phí. Ngươi không cần bạc, muốn thứ đồ này làm gì?"
Tề Bá Côn cũng thực khó hiểu.
Viên Tu Trúc loại thứ này, ở trong mắt hắn chính là ăn no không có chuyện gì làm nên tìm chút đồ tới gϊếŧ thời gian. Thứ này trồng ra quả dâu, nói là ăn ngon thì cũng không hẳn, chua không ra chua ngọt không ra ngọt, bao nhiêu trái cây đều so nó ăn ngon hơn? Nếu Đỗ Cẩm Ninh là cái thiếu gia nhà giàu, hắn còn có thể hiểu được lựa chọn của đứa nhỏ này. Cố tình hắn là cái tiểu tử nghèo, nghèo đến nỗi liền cơm đều ăn không đủ no. Cơm không có ăn, quần áo không có mà mặc còn nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt, này không phải có bệnh sao?
Bệnh này so với bệnh gì gì đó của dâu tây kia còn nặng hơn chứ.
"Bởi vì nó rất hiếm lạ, trồng ra khẳng định sẽ có người tưởng nếm thử đồ mới mẻ. Ta cũng không bán cho người bình thường, chỉ bán cho những người có tiền, một trăm văn tiền một cân, nghĩ đến mọi người cũng nguyện ý bỏ tiền ra để nếm thử. Chỉ cần bán khoảng một hai năm, đừng nói hai mươi lượng bạc, đó là bốn mươi lượng sáu mươi lượng cũng là có thể kiếm được, chẳng phải so chỉ cần tiền có lời? Đem cá cho người không bằng dạy người cách bắt cá, Viên tiên sinh, tin tưởng ngài nhất định hiểu đạo lý này."
Viên Tu Trúc lại bị nghẹn một lần nữa.
Hắn thiếu chút nữa đã tin tưởng vào lời nói của đứa nhỏ này.
Nói giống như rất có đạo lý, liền "Đem cá cho người không bằng dạy người bắt cá" đều lôi ra, như thế nào sẽ không có đạo lý?
Chính là.. Cứ có cảm giác không đúng chỗ nào.
Hắn nghĩ nghĩ, tức khắc bật cười:
"Hắc, ngươi đứa nhỏ này, ta đều thiếu chút nữa là bị ngươi nói đến choáng váng. Mộng của ngươi khá tốt, đáng tiếc nó là cái mộng tưởng hão huyền."
Tề Bá Côn cũng cười lắc đầu:
"Đúng là suy nghĩ của một hài tử mà?"
"Chưa nói đến ngươi lấy nó về có trồng, nó có sống hay không. Mặc dù trồng được sống, nó một năm có thể kết mấy cân trái cây đâu? Ta trồng cấy này sắp được hai năm rồi, tổng cộng cũng mới được có mấy cân trái cây. Ngươi muốn dựa vào nó phát tài, kia không phải mộng tưởng hão huyền là cái gì?"
Viên Tu Trúc trợn trắng mắt nói.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cổ Đại Nông Gia Hằng Ngày
- Chương 57: Dâu Tây