Mà viết cái gì nàng sớm đã nghĩ kỹ rồi, nàng sẽ chọn truyện《 Anh Hùng Xạ Điêu 》. Câu chuyện này nói về anh hùng, về thời đại dùng vũ khí lạnh. Quan trọng nhất chính là nó là truyện dài, sẽ không thể kể xong ngay lập tức, có thể làm cho khách hàng suốt ngày chạy đến quán trà nghe kể truyện. Lấy bút lực của Kim Dung tiên sinh, còn sợ đến lúc đó quán trà không chật kín cả người hay sao?
Đợi đến khi truyện này nói xong, tạo ra một hiện tượng trong huyện này, nàng sẽ mua một hiệu sách để in ấn truyện này rồi bán ra.
Làm như vậy thì lợi ích thu được sẽ gấp hàng trăm, hàng ngàn lần so với nàng trực tiếp bán truyện lấy tiền.
Nhưng nàng phải đem bối cảnh của truyện《 Anh Hùng Xạ Điêu 》 sửa lại một chút cho phù hợp với nhận thức của người thời này, còn phải đem những tình tiết liên quan tới chính trị làm nhạt đi.
Đỗ Cẩm Ninh đang suy nghĩ xem nên viết phần mở đầu như thế nào thì Quan Nhạc Cùng đã trở lại.
Nhìn đến Đỗ Cẩm Ninh, hắn rất cao hứng, vừa vào cửa liền tranh công nói:
"Ngươi nói muốn mở quán trà, ta liền cho tiểu tử Quan Gia Trạch một trăm lượng bạc, có đủ hay không?"
"Đủ rồi, Tề Mộ Viễn đã mua quán trà, 160 lượng bạc. Chúng ta bốn người cùng hợp tác, học trò cùng Chương Hồng Văn ra tiền tuy ít một chút, Quan đại ca chỉ cần khoảng sáu, bảy chục lượng bạc là đã đủ dùng."
Từ khi biết Quan Nhạc Cùng vắt hết óc mà giúp nàng suy nghĩ nghề nghiệp để kiếm tiền, Đỗ Cẩm Ninh liền coi ông như người thân của mình. Nàng không phải người câu nệ tiểu tiết, Quan Nhạc Cùng cũng không lập quy củ bắt nàng tuân theo, vì vậy nàng nói chuyện với ông rất thoải mái.
"Vậy thì tốt."
Nói xong Quan Nhạc Cùng cầm lấy một quyển sách ở trên án thư: "Lấy trí nhớ của ngươi, ba quyển sách mà ta đưa chắc ngươi chỉ cần xem một lần là nhớ nên ta sẽ không kiểm tra cái này. Bây giờ ta sẽ đem cuốn sách này đọc một lần, sau đó ta sẽ đem ý nghĩa của từng câu và các điển cố liên quan tới nó dạy cho ngươi. Ngươi nhắc lại một lần xong ta sẽ kiểm tra ngươi.
Đỗ Cẩm Ninh điều chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn nghe Quan Nhạc Cùng giảng bài.
Quyển sách Quan Nhạc Cùng cầm trong tay là một quyển《 Kinh Thi 》. Ông giảng khoảng mười bài thơ đầu tiên thì đã mất khoảng một canh giờ.
Sau đó ông lại lấy từ kệ sác một bảng chữ mẫu của Nhan Chân Khanh đặt ở trên án thư:
" Chữ thể hiện tâm tính của một người, cần phải luyện tập cho tốt. Ta sẽ chỉ dạy cho ngươi một chút về bút pháp trước, sau khi trở về thì ngươi dựa vào bảng chữ mẫu này, mỗi ngày luyện tập 50 chữ cho ta. "
Đỗ Cẩm Ninh gật gật đầu.
Nàng kiếp trước tuy đã biết dùng bút lông để viết chữ nhưng trình độ chỉ như học sinh tiểu học, tuy chữ viết ra vẫn có thể đọc được nhưng lại không có tí thần vận nào đáng nói.
Nàng đầu óc rất thông minh, lại có sự từng trải của kiếp trước, tuy nói không đặc biệt luyện thư pháp nhưng cũng đã nghe nói qua làm như thế nào để luyện thư pháp, năng lực lĩnh ngộ cùng năng lực lý giải đó là không thể chê được. Hiện giờ được Quan Nhạc Cùng chỉ dạy tận tình, chữ nàng viết ra lập tức khác hẳn.
Quan Nhạc Cùng rất là vừa lòng với thành quả dạy dỗ đệ tử của mình. Nhìn xem canh giờ không còn sớm, liền nói:
" Giữa trưa ngươi ở lại nơi này ăn cơm đi, ăn xong rồi hãng trở về. "
Đỗ Cẩm Ninh lắc đầu:
" Không được, học trò còn có hẹn với mấy người Quan Gia Trạch là giữa trưa sẽ đi xem quán trà. "
Chào tạm biết Quan Nhạc Cùng xong, Đỗ Cẩm Ninh đi thẳng ra cửa thư viện chờ. Chỉ chốc lát sau thì bọn người Quan Gia Trạch cũng ra đến.
Đoàn người bắt đầu đi xuống núi, đi ở trên đường, Quan Gia Trạch vuốt bụng, mặt ủ mày ê nói:
" Ăn cơm trước đi, ta đói bụng rồi. "
Bụng của Tề Mộ Viễn cũng thật đúng lúc kêu lên kháng nghị.
Hắn sửng sốt, mặt lập tức ửng hồng cùng mông khỉ giống nhau.
" Ha ha ha.. "
Mọi người đều nở nụ cười.
Thấy Tề Mộ Viễn xấu hổ, Quan Gia Trạch vì sự lạnh nhạt của hắn mà tức giận cũng đã tan thành mây khói.
Hắn vung tay lên:
" Đi thôi, bánh bao thịt, ta mời. "
Thời gian nghỉ để ăn cơm ở thư viện cũng không dài lắm. Nếu đi tiệm cơm để ăn cơm thì sẽ không kịp đi xem quán trà, bánh bao thịt là lựa chọn tốt nhất, còn có thể vừa đi vừa ăn.
Vì thế trên đường cái liền xuất hiện một cái tình cảnh như thế này: Ba cái choai choai tiểu tử thực tùy ý mà cầm bánh bao thịt gặm, còn ở phía sau họ thì có một thiếu niên trong tay cầm bánh bao, nhìn xem bánh bao rồi lại nhìn sang đồng bạn của mình, lại không ăn, vẻ mặt rất rối rắm.
" Tề Mộ Viễn, nếu ngươi không ăn thì trả lại cho ta. "
Quan Gia Trạch còn tưởng rằng là hắn ghét bỏ bánh bao không ngon, rất là tức giận, vươn tay ra muốn đoạt bánh bao trong tay Tề Mộ Viễn.
" Không, không phải. "
Tề Mộ Viễn né qua tay của Quan Gia Trạch, đem bánh bao giấu ra sau lưng:
" Ta chỉ là.. Không thói quen ăn ở trên đường. "
" Xì, làm ra vẻ. "
Quan Gia Trạch khinh thường nói:
" Để cho ngươi đi xin cơm mấy ngày xem có còn tính khí thiếu gia như vậy hay không? "
Nghe được hai chữ" Xin cơm ", Tề Mộ Viễn lập tức cứng đờ, nguyên bản trong trẻo con ngươi cũng ảm đạm xuống.
Hắn không lên tiếng mà đem bánh bao đưa tới bên miệng, cắn một miếng, đôi mắt lại nhìn nơi khác, không xem đoàn người Đỗ Cẩm Ninh.
Đỗ Cẩm Ninh trực giác phương diện này có chuyện xưa, nhưng nàng cùng Tề Mộ Viễn vẫn không thân thiết lắm, không thể hỏi chuyện tư mật của hắn bèn im lặng không nói gì.
Đợi Tề Mộ Viễn ăn xong bánh bao thì bọn họ cũng đã đứng trước cửa quán trà.
Quán trà này ở ngay trên đường cái, mà con đường này lại khá là sầm uất. Diện tích bên trong quán trà cũng rất lớn, ở bên trong cùng là một cái đài cao, ở phía dưới bày khoảng 10 bộ bàn ghế, mỗi bàn ngồi được khoảng mười người, như vậy quán trà này có thể chứa được khoảng tầm 100 người.
Quán trà này đặt ở Li Thủy huyện được coi như rất lớn, rốt cuộc dân số ở Li Thủy huyện cũng chỉ rơi vào khoảng một, hai vạn người mà thôi.
Lúc này quán trà vẫn đang mở cửa. Người ở thời này có thói quen ăn hai bữa cơm. Giờ không phải là giờ cơm nên đây là một khoảng thời gian tốt để uống trà tán gẫu. Đáng nhẽ giờ quán trà phải rất đông khách nhưng trong quán lại chỉ ngồi khoảng bảy, tám người. Tên tiểu nhị cũng lười biếng đứng ở trước quầy.
Trên đài có một người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi đang ngồi kể truyện.
" Đi, vào xem. "
Đỗ Cẩm Ninh muốn xem xem thuyết thư tiên sinh ở đây kể truyện như thế nào.
Mọi người bước vào cửa hàng, ngồi nghe một lúc liền cảm thấy không có hứng thú.
Truyện này vẫn nói về tài tử và giai nhân, tình tiết cũng không có chỗ nào xuất sắc, khó trách các khách nhân trong tiệm đều không có hứng thú.
Quan Gia Trạch từ nhỏ ở Li Thủy huyện lớn lên, lại rất thích đọc truyện, đối với những tình huống kể truyện như này cũng không xa lạ gì.
Hắn giải thích cho Đỗ Cẩm Ninh:" Thu nhập của mấy tiên sinh kể truyện này cũng không cao. Thu nhập của họ một bộ phận từ tiền lương do chủ quán trà trả, bộ phận còn lại là do tiền thưởng của khách hàng nghe kể truyện. Thường thì họ sẽ không có tiền để mua truyện tới kể mà sẽ chính mình viết truyện để kể. Viết đi viết lại cũng chỉ có nội dung như thế, khách hàng nghe nhiều quá đến thuộc nội dung luôn nên cũng chả còn kiên nhẫn nghe kể truyện nữa.
Đây cũng là lí do vì sao khi Đỗ Cẩm Ninh nói muốn mua quán trà, Quan Nhạc Cùng không nói hai lời liền đồng ý. Dựa vào truyện do Đỗ Cẩm Ninh viết, sinh ý của quán trà khẳng định sẽ không kém. Tiền của Quan gia cũng không phải tự nhiên mà có, nếu kiến nghị của Đỗ Cẩm Ninh không đáng tin cậy, hắn tự nhiên sẽ không để mấy cái hài tử mặc sức làm loạn.
Lúc này thuyết thư tiên sinh đã kể truyện xong, chờ mong khách nhân đánh thưởng. Nhưng các khách hàng căn bản không để ý đến hắn, chỉ có một người khách hướng trên đài vứt hai văn tiền, liền đứng dậy rời đi.
"Cảm ơn, cảm ơn."
Thuyết thư tiên sinh nhặt đồng tiền lên, khẽ thở dài một hơi rồi xoay người bước vào trong hậu đài.
Đỗ Cẩm Ninh đang muốn đứng dậy, liền thấy một người bước nhanh từ hậu đài ra, đi đến trước mặt Tề Mộ Viễn thi lễ:
"Thiếu gia."
Lại hướng bọn họ ba người thi lễ:
"Ba vị thiếu gia tốt."
Người này chính là lão bộc mà hai ngày trước nàng gặp ở chỗ Quan Nhạc Cùng.
Tề Mộ Viễn rất tôn trọng lão bộc này, sớm đã đứng lên, giới thiệu với mọi người:
"Đây là quản gia của nhà ta, Viên An."
Sau đó hắn cũng giới thiệu tên của ba người Đỗ Cẩm Ninh cho Viên An.
Viên An cười nói:
"Lão nô đã gặp qua Quan thiếu gia cùng Đỗ thiếu gia, chỉ có Chương thiếu gia là lần đầu tiên gặp. Lão nô xin thỉnh an ba vị thiếu gia. Quán nhà này là do hôm qua thiếu gia nhà ta ưng ý lên đã mua, ba vị thấy có thỏa đáng hay không?"
Chương Hồng Văn và Quan Gia Trạch hai người đều lắc đầu.
Chương Hồng Văn liền không cần phải nói, vốn chính là con nhà nông gia, vào thành cũng là vì đọc sách, không có tiền cũng không có thời gian tới những nơi như bày. Đây là lần đầu tiên hắn tới quán trà.
Còn Quan Gia Trạch mặc dù tới quán trà rất nhiều lần nhưng cũng không có ý kiến gì hay cả, quán trà nào chả giống như thế này?
Đỗ Cẩm Ninh lại đứng lên, nhìn sang bàn của mấy vị khách hàng kia thì thấy chỉ có quả khô cùng hạt dưa.
Nàng quay đầu hỏi Viên An:
"Viên bá, trong tiệm này còn cung cấp điểm tâm nào khác nữa hay không?"
Viên bá sửng sốt, chỉ vào đĩa ở trên bàn:
"Chỉ có những thứ này."
Thấy Đỗ Cẩm Ninh nhíu mày, hắn nói:
"Ta cũng đã hỏi qua ông chủ cũ của quán này, hắn nói sinh ý không tốt, nhập điểm tâm vào cũng khó bán, để lâu sẽ dễ dàng bị hỏng. Chỉ có hai loại này là để được lâu."
Đỗ Cẩm Ninh không bày tỏ ý kiến.
Nàng lại đi đến trên đài cao để thử âm, lắc lắc đầu.
Vừa rồi khi vị tiên sinh kia ngồi kể truyện nàng liền phát hiện, chỗ bục này chỉ đơn thuần được nâng cao lên mà thôi, ở phía dưới bục không có sự xử lí đặc biệt nào để làm tăng âm lượng. Cho nên khi thuyết thư tiên sinh kể truyện, thanh âm truyền không xa lắm, cần phải nói to thì khách hàng mới nghe được. Mà mặc dù lớn tiếng nói thì người ngồi ở xa cũng nghe không được rõ ràng lắm.
Nhưng nếu kể chuyện lớn tiếng trong một thời gian dài thì cổ họng của tiên sinh kể chuyện sẽ dễ dàng bị khản tiếng.
Thấy nàng như vậy, ba người còn lại đều đi theo tới, Quan Gia Trạch còn học theo mà cũng thử thử thanh âm, lại không phát hiện cái gì, quay đầu tò mò hỏi:
"Như thế nào? Có vấn đề gì sao?"
Tề Mộ Viễn cũng mở to con ngươi trong trẻo nhìn nàng.
Đỗ Cẩm Ninh lại quay ra nhìn Viên An nói:
"Quán trà này sẽ tạm dừng kinh doanh trong vòng mười ngày, bá hãy đi tìm người đến đây sửa sang lại chỗ này."
"Sửa kiểu gì?"
Viên an thấy thiếu gia nhà mình khẽ gật đầu, liền hỏi một câu.
"Ở chỗ này, chỗ này, đào sâu thêm một chút. Lại lấy bốn hộp nước, hai hộp nước để cạnh nhau chôn ở hai đầu này."
Đỗ Cẩm Ninh chỉ vào hai chỗ phía trước của cái bục nói.
"Làm vậy có ích lợi gì?"
Quan Gia Trạch hỏi.
"Chẳng lẽ là làm thanh âm truyền được xa hơn?"
Luôn luôn trầm mặc ít lời Tề Mộ Viễn suy nghĩ một lát, mở miệng hỏi.
Đỗ Cẩm Ninh gật đầu:
"Đúng vậy."
"Ngươi làm sao mà biết được?"
Chương Hồng Văn rất tò mò. Đỗ Cẩm Ninh hẳn là cùng mình giống nhau chưa đi đến quá quán trà bao giờ chứ nhỉ? Làm sao hắn có thể biết cách cải tạo thứ này.
Đỗ Cẩm Ninh thực bình tĩnh nói:
"Ta đã thử qua. Ở nhà đem hộp nước vùi vào trong đất, thế là thanh âm có thể truyền rất xa."
Mọi người:
"..."
Lý do này làm mọi người không còn lời gì để nói. Chỉ là làm gì có ai rảnh rỗi đến không có việc gì làm nên chôn hộp nước vào đất để chơi chứ?
Đỗ Cẩm Ninh quay đầu nhìn về phía Viên An:
"Viên bá, chỗ này có giấy và bút mực không."
"Có."
Viên An gật đầu:
"Ở phía sau."
Đoàn người liền vào hậu đài, bên trong có hai phòng ở, trong đó một cái lớn hơn một chút, chắc là chỗ nghỉ của chủ nhân cũ. Phòng còn lại đơn sơ hơn, chỉ đặt một cái bàn và hai chiếc ghế dài, ngoài ra thì không có vật gì khác.
Vị tiên sinh kể chuyện vừa rồi đang ngồi ở căn phòng nhỏ hơn uống trà. Thấy mọi người tiến vào, vội đứng lên, chắp tay hành lễ.
"Đây là vài vị thiếu đông gia."
Viên An hướng hắn giới thiệu nói, lại quay đầu hướng mọi người giải thích:
"Hôm qua lúc mua quán trà hắn không ở, cho nên chưa thấy qua thiếu gia nhà ta."
Lại giới thiệu:
"Hắn kêu Tiền Đông Bảo."
"Đa tạ vài vị thiếu đông gia lưu lại tiểu nhân."
Tiền Đông Bảo ngàn ân vạn tạ mà hướng mọi người hành lễ.
Viên An dặn dò hắn mười ngày nữa không cần tới đây làm nhưng vẫn trả tiền lương như cũ rồi mời mọi người vào trong phòng: "Đi thôi, chúng ta đến phòng trong đi, phòng trong ấm áp".
Đỗ Cẩm Ninh lấy được giấy bút liền bắt đầu vẽ.
Quan Gia Trạch tò mò mà lại đây vây xem. Chương Hồng Văn là người câu nệ nhất trong bốn người, thấy Quan Gia Trạch có hành động, cũng chạy lại coi.
Viên An thấy thiếu gia nhà mình vẫn ngồi ở ghế, tuy trong mắt lộ ra sự tò mò nhưng vẫn ngồi im ở đó liền đi qua kéo tay hắn nói:
"Đi xem, xem Đỗ thiếu gia viết cái gì."
Tề Mộ Viễn lúc này mới đứng dậy đi tới xem Đỗ Cẩm Ninh vẽ cái gì.
Đỗ Cẩm Ninh kiếp trước học nông học, cũng kiêm luôn thiết kế, chủ yếu là thiết kế cảnh quan trong lâm viên cho người ta. Tuy nói dùng phần mềm máy tính cũng thiết kế được nhưng đôi lúc vẫn cần tới vẽ tranh. Bởi vậy nàng cố ý học vẽ tranh.
Lúc này nàng chỉ dùng vài nét bút liền đem đồ vật nàng nghĩ tới vẽ ra.
"Đây là cái gì?"
Quan Gia Trạch ngó trái ngó phải chính là cái ghế dựa, nhưng lại có chút kỳ quái, cùng ghế dựa thông thường không giống nhau lắm.
"Cái này kêu sô pha."
Đỗ Cẩm Ninh nói:
"Đây là dùng gỗ để làm, phía dưới cùng chỗ tựa lưng sẽ lót đệm thật dày. Mùa đông ngồi ở trên chiếc ghế này vừa thoải mái vừa ấm áp. Chúng ta sẽ đặt mấy cái ghế này ở khu vực đầu tiên của sân khấu, sau đó đem khu vực đó tách hẳn ra cho những người có nhiều tiền tới ngồi."
Nghĩ lại cái ghế dựa bình thường vừa lạnh vừa cứng, lại còn phải ngồi thật là thẳng, mọi người nhìn thứ tên là "Sô pha" này, ánh mắt đều sáng lên.
"Không tồi, vừa thấy liền biết ngồi rất thoải mái."
Quan Gia Trạch khen.
Đỗ Cẩm Ninh nói:
"Thật ra chúng ta có thể dùng thứ này để kiếm một số tiền trước. Chúng ta sẽ chế tạo thừa ra 10 bộ, chờ những khách hàng có tiền tới trong quán trà nghe kể chuyện, cảm nhận được nó thoải mái, tất nhiên cũng muốn mua một bộ đặt ở trong nhà. Đến lúc đó chúng ta sẽ mang ghế chúng ta đã làm sẵn cho họ xem, chỉ cần giá thích hợp, tất nhiên sẽ có người mua."
"Ta đồng ý làm."
Tề Mộ Viễn nói.
Đỗ Cẩm Ninh duỗi tay sờ sờ cái mũi, đem bản vẽ đưa cho Viên An:
"Viên bá, phiền toái bá tìm một nhà thợ mộc xem làm thứ này sẽ mất bao nhiêu tiền. Bản vẽ này, bá đừng cầm đi cho hắn xem, chờ khi thỏa thuận thỏa đáng rồ mới lấy ra, miễn làm cho bọn họ học trộm mất."
"Được."
Viên bá tiếp nhận bản vẽ, cẩn thận mà cuốn lên cất vào hộp.
"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, các ngươi mau quay về thư viện đi. Đừng để bị muộn học."