Chương 52: Góp Vốn Làm Ăn

Đỗ Cẩm Ninh nhìn trái nhìn phải cũng không thấy được Tề Bá Côn. Nàng cũng không cho rằng Tề Mộ Viễn đang đợi chính mình, bước chân không hề dừng lại mà tiếp tục đi thẳng về phía trước.

"Này, đợi đã."

Một thanh âm réo rắt từ phía sau truyền đến, là thanh âm của Tề Mộ Viễn.

Đây là kêu chính mình?

Trong lúc nàng cảm thấy nghi hoặc thì phía sau Tề Mộ Viễn lại kêu lên:

"Này.. Đỗ Cẩm Ninh."

Đỗ Cẩm Ninh xoay người lại, nhìn về phía Tề Mộ Viễn.

Tiểu tử này, chẳng lẽ còn muốn cùng nàng so đọc sách? Hoặc là.. so trồng cây?

Nhìn đến ánh mắt nghi hoặc của Đỗ Cẩm Ninh, trên mặt Tề Mộ Viễn lộ ra một mạt xấu hổ.

Hắn quay đầu nhìn ra phía xa, ngữ khí lạnh nhạt, hai bên vành tai lại hơi hơi đỏ lên:

"Thoại bản của ngươi, có thể cho ta mượn nhìn xem sao?"

Dừng một chút, hắn lại có chút chần chừ nói:

"Ta, ta có thể trả tiền."

Nói xong câu này, ánh mắt của hắn nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh hơi khẩn trương, sợ nhắc tới tiền sẽ làm Đỗ Cẩm Ninh tức giận.

Đỗ Cẩm Ninh trong lòng vui vẻ.

Lại đến một vị công tử thích xem thoại bản? Vậy thì thoại bản của nàng còn lo không bán được hay sao.

Chỉ là..

Nàng hơi hơi nhíu mày, đang muốn nói chuyện, liền nghe có người kêu tên nàng:

"Đỗ Cẩm Ninh."

Quay đầu lại thì thấy Quan Gia Trạch thở hồng hộc mà chạy ra từ cửa thư viện.

"Ngươi tới rất đúng lúc."

Đỗ Cẩm Ninh tươi cười tiếp đón, từ trong lòng ngực đem thoại bản móc ra đưa cho hắn:

"Đây là thoại bản của ngươi."

Quan Gia Trạch cầm lấy thoại bản, mở miệng trách cứ nói:

"Nếu không phải ta đuổi theo ra đây, chắc ngươi lại định đem nó mang về nhà luôn hả?"

"Ha ha, ta vừa rồi quên mất."



Đỗ Cẩm Ninh ngượng ngùng mà cười nói.

"Vị này chính là.."

Quan Gia Trạch nhớ tới vừa rồi Đỗ Cẩm Ninh đang nói chuyện cùng một vị thiếu niên rất tuấn tú nên quay sang chào hỏi.

Đỗ Cẩm Ninh quay đầu lại thấy Tề Mộ Viễn đang nhìn chằm chằm vào cuốn thoại bản trên tay Quan Gia Trạch, khuôn mặt luôn không có biểu tình gì của hắn lúc này lại hiện lên sự biệt nữu, nàng không khỏi buồn cười, giới thiệu nói:

"Vị này chính là tôn tử của Tề đại nhân Tề Mộ Viễn, vừa rồi ta gặp hắn ở chỗ của Viện Trưởng."

Nói xong nàng lại hướng Tề Mộ Viễn nói:

"Vị này chính là Quan Gia Trạch, cháu trai của Viện Trưởng."

"Ngươi chính là Tề Mộ Viễn? Hôm qua ta đã nghe thúc thúc nói về ngươi."

Quan Gia Trạch tính tình rất rộng rãi, vừa nghe là người của Tề gia ở trong kinh, tức khắc nhếch môi nở nụ cười, tiến lên chắp tay hành lễ.

Tương phản với hắn, Tề Mộ Viễn lãnh đạm hơn khá nhiều, giơ tay đáp lễ rồi nói một tiếng "Hạnh ngộ" liền không để ý tới Quan Gia Trạch nữa, quay đầu lại lạnh nhạt liếc mắt nhìn Đỗ Cẩm Ninh một cái, liền xoay người rời đi, hiển nhiên là sinh khí.

Tề Mộ Viễn tuy tính tình biệt nữu, nhưng Đỗ Cẩm Ninh lại cảm thấy hắn vẫn rất đáng yêu. Hơn nữa đây chính là khách hàng tiềm năng trong tương lai, cũng không thể để hắn chạy mất.

Nàng vội kêu lên:

"Tề Mộ Viễn, ngươi đợi ta."

Tề Mộ Viễn dừng bước, lại không có xoay người lại, lẳng lặng mà đứng ở nơi đó, chờ Đỗ Cẩm Ninh nói chuyện.

"Cuốn truyện kia là ban đầu Quan Gia Trạch hướng ta mua. Tổng cộng ba cuốn sách, cuốn vừa rồi ngươi đọc ở chỗ Viện Trưởng là cuốn thứ nhất, còn cuốn hiện tại là phần sau. Nếu ngươi muốn đọc, có thể hướng Quan Gia Trạch mượn."

Quan Gia Trạch cũng là bị sủng lớn lên, tự nhiên có tính tình của một thiếu gia. Vừa rồi thấy Tề Mộ Viễn thái độ lãnh đạm hắn liền có chút không thích. Lúc này tự nhiên sẽ không chủ động tiến lên để cho mượn sách. Hắn chỉ nhìn hai người nói chuyện lại không nói một lời.

Tề Mộ Viễn đứng trong chốc lát, xoay người lại, nhìn về phía Quan Gia Trạch. Chỉ trong khoảnh khắc ánh mắt của hắn liền chuyển hướng về phía Đỗ Cẩm Ninh:

"Ta cũng hướng ngươi mua, ngươi lại viết ba cuốn sách khác cho ta."

"..."

Đỗ Cẩm Ninh đảo không nghĩ tới hắn sẽ đề ra yêu cầu này. Chuyện này đối với nàng là rất có lợi. Không cần động não mà vẫn có thể kiếm được sáu lượng bạc.

"Sáu lượng bạc."

Quan Gia Trạch nói.

Tề Mộ Viễn hơi sửng sốt, nhìn về phía Quan Gia Trạch:

"Cái gì?"

"Ta nói, ba quyển sách tổng cộng sáu lượng bạc. Ngươi trước đem tiền cấp Đỗ Cẩm Ninh, lại đem địa chỉ để lại cho nàng, đợi hai ngày sau hắn viết xong sẽ mang đến cho ngươi."



Quan Gia Trạch nói.

Tề Mộ Viễn từ trong lòng ngực móc ra một cái túi tiền, lấy ra một thỏi bạc đưa cho Đỗ Cẩm Ninh:

"Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ tới thư viện đọc sách, khi nào ngươi viết xong thì đưa tới thư viện cho ta."

"Này.."

Đỗ Cẩm Ninh nhìn thỏi bạc nặng khoảng 10 lượng, vội lắc đầu:

"Ta không có tiền lẻ. Chờ lúc nào ta đưa sách cho ngươi thì trả sau cũng được."

"Vậy được rồi."

Tề Mộ Viễn gật gật đầu, cất bạc vào túi tiền liền chuẩn bị rời đi.

"Này, từ từ đã."

Đỗ Cẩm Ninh vội gọi lại hắn, lại nhìn về phía Quan Gia Trạch:

"Người nhà các ngươi có cho phép các ngươi ở bên ngoài mở cửa hàng hay không?"

Quan Gia Trạch sửng sốt, Tề Mộ Viễn cũng dừng lại bước chân, nghi hoặc nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh.

"Ta muốn hợp tác với các ngươi để mở một quán trà, chuyên kêu thuyết thư tiên sinh tới kể truyện do ta viết."

Đỗ Cẩm Ninh nói.

Nói xong nàng ngượng ngùng mà cười một cái:

"Đương nhiên, ta không có nhiều tiền lắm nhưng ta có thể lấy truyện để nhập cổ phần. Chỉ cần mọi người thích nghe truyện của ta thì quán trà có thể kiếm được không ít tiền."

Đây việc từ ngày nàng bắt đầu bán thoại bản liền nghĩ đến. Nhưng vì nàng không có tiền vốn và cũng không có quyền thế cùng quan hệ. Nên kế hoạch này chỉ tồn tại ở trong mơ mà thôi. Sau đó nàng thấy Quan Gia Trạch thích đọc truyện như vậỵ liền tính toán chờ khi nào thân thiết hơn nàng sẽ dụ dỗ Quan Gia Trạch cùng nàng và Chương Hồng Văn hợp tác làm ăn. Chương Hồng Văn cùng phụ thân hắn giúp nàng rất nhiều chuyện, nàng có chỗ tốt, tự nhiên sẽ không quên hắn.

Trừ lần đó ra, nàng còn muốn mở một hiệu sách.

Thời hiện đại không phải đều sẽ như vậy hay sao? Thu nhập từ việc viết tiểu thuyết rất thấp, lại còn phải phòng ngừa chuyện bị đạo văn. Nhưng nếu có thể may mắn được chọn để chiếu thành phim thì thu nhập sẽ tương đối cao. Đợi khi phim công chiếu cũng sẽ kéo theo một lượng lớn fan vào xem truyện nguyên bản. Mà các fan của truyện cũng sẽ làm tăng cao rating của bộ phim. Đây là quan hệ hai bên cùng có lợi, hỗ trợ cho nhau.

Hiện tại nàng cũng muốn làm như vậy.

Nhưng đường muốn đi từng bước một, cơm muốn ăn từng miếng một, truyện hiệu sách cứ để tính sau, trước mắt phải lôi kéo được hai tên này đồng ý hợp tác đã.

Nghe được Đỗ Cẩm Ninh nói, Quan Gia Trạch cùng Tề Mộ Viễn đều sửng sốt.

Đỗ Cẩm Ninh cười nói:

"Các ngươi có thể về nhà cùng người nhà thương lượng rồi nói cho ta quyết định sau cũng được."

Tề Mộ Viễn liếc mắt nhìn Quan Gia Trạch một cái, ngữ khí lạnh nhạt nói:

"Không cần, ta đồng ý".