- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cổ Đại Nông Gia Hằng Ngày
- Chương 51: Sở Trường
Cổ Đại Nông Gia Hằng Ngày
Chương 51: Sở Trường
Vừa mới cự tuyệt chuyện thu đồ đệ, nếu là lại cự tuyệt thì không thể nào nói nổi. Quan Nhạc Cùng chỉ đành đồng ý.
"Vậy còn hắn? Hắn khi nào đi học?"
Tề Mộ Viễn chỉ vào Đỗ Cẩm Ninh nói.
Đỗ Cẩm Ninh cùng Quan Nhạc Cùng đều hơi giật mình.
Đỗ Cẩm Ninh đầu óc xoay chuyển mau, không đợi Quan Nhạc Cùng nói cái gì, nàng liền nói:
"Ta năm sau mới đi học, hơn nữa ta tiến chính là đinh ban, bởi vì ta trước kia ta vẫn chưa đi học bao giờ."
"..."
Vẫn luôn lạnh nhạt không có biểu tình Tề Mộ Viễn lúc này nhíu mày, lộ ra biểu tình rối rắm.
Bất quá hắn cuối cùng cái gì cũng chưa nói, xoay người đối Tề Bá Côn nói:
"Tổ phụ, chúng ta đi thôi."
Tiễn hai người đi, Đỗ Cẩm Ninh cũng đang muốn cáo từ, Quan Nhạc Cùng lại hướng nàng vẫy tay:
"Tới, ngồi xuống đây, ta có lời muốn hỏi ngươi."
Đỗ Cẩm Ninh đành đi theo hắn cùng nhau trở về phòng.
"Chuyện nhà ngươi, ngươi kỹ càng tỉ mỉ cùng ta nói một lần."
Quan Nhạc cùng nói.
Đỗ Cẩm Ninh cũng không dấu diếm cái gì, đem chuyện trong nhà từ đầu tới đuôi nói một lần.
"Vậy ngươi tính toán về sau làm sao bây giờ?"
Quan Nhạc cùng hỏi.
"Học trò muốn tìm cho mẫu thân và các tỷ tỷ một công việc, còn bản thân học trò sẽ cố gắng viết thoại bản bán. Nếu thoại bản không ai mua, học trò sẽ đi chép sách cho người khác. Cả nhà cùng nhau nỗ lực chắc chắn có thể duy trì sinh kế."
Đỗ Cẩm Ninh thành thật nói ra tính toán của chính mình.
"Ngươi bỏ nhiều thời gian đi kiếm tiền như vậy, vậy việc học của ngươi làm sao bây giờ?"
Quan Nhạc Cùng nhíu mày hỏi.
Các học sinh khác, đều là một lòng một dạ đọc sách, trong nhà mặc dù lại nghèo khó, người trong nhà cũng không cần bọn họ nhọc lòng chuyện kiếm tiền. Dù sao bỏ ra nhiều tiền như vậy cho hắn đi đọc sách thì phải để hắn tập trung học tập, thi đỗ tú tài thậm chí là tiến sĩ chứ.
Nhưng như thế nào nghe tính toán của Đỗ Cẩm Ninh, hắn lại đem phần lớn thời gian đều đặt ở việc kiếm tiền, còn đọc sách chỉ là việc phụ.
Đỗ Cẩm Ninh lại không tính toán tham gia khoa cử, cho nên không thể suy nghĩ giống với Quan Nhạc Cùng. Nàng tự tin tràn đầy nói:
"Học trò chắc chắn sẽ theo kịp tiến độ của mọi người."
"..."
Quan Nhạc Cùng cạn lời.
Lấy tư chất của Đỗ Cẩm Ninh, hắn có cái gì theo không kịp? Nội dung học trong một kì của những hài tử kia còn chưa đủ hắn học trong vòng một tháng ". Nhưng hắn thu Đỗ Cẩm Ninh làm đồ đệ, là để hắn đυ.c nước béo cò như vậy hay sao?
" Ngươi đã đọc sách ta đưa chưa? "
Hắn xụ mặt hỏi.
Đỗ Cẩm Ninh lắc đầu:
" Chưa ạ, mấy ngày nay trong nhà việc quá nhiều, không có thời gian đọc sách. "
Cái này Quan Nhạc Cùng cũng biết. Đã xảy ra đại sự như vậy, mà Đỗ Cẩm Ninh vẫn có thể đọc sách, mặc kệ sự chết sống của mẫu thân và các tỷ tỷ, vậy thì hắn đã phải suy xét lại xem có nên thu người đệ tử này hay không.
" Bắt đầu từ ngày mai, ngươi liền tới thư viện đi theo ta học tập đi. Không cần học cùng những học sinh đó, chỉ cần ở chỗ này đọc sách là được. Chờ sang năm mới, ta hy vọng ngươi có thể trực tiếp khảo nhập Ất ban. "
Hắn nhéo râu nói.
Đỗ Cẩm Ninh mắt choáng váng.
" Này.. Này thật không được. "
Đỗ Cẩm Ninh tức khắc nóng nảy, nói chuyện đều nói lắp lên:" Học trò còn phải đem chuyện trong nhà sắp xếp ổn thỏa đã. Mẫu thân cùng đại tỷ của học trò ngày hôm qua còn phải đi trên núi khiêng gỗ cho người ta, việc đó dù là nam nhân đều ăn không tiêu. Nếu chưa giải quyết xong thì sao đệ tử có thể yên tâm đi đọc sách.
Quan Nhạc Cùng không nói chuyện, đứng dậy đi vào phòng trong, chỉ chốc lát sau từ bên trong ra tới, trong tay cầm cái túi tiền.
Hắn đem túi tiền đưa cho Đỗ Cẩm Ninh:
"Ngươi hãy cầm tạm lấy ít tiền này, chờ ngươi về sau thi đậu cử nhân tiến sĩ, trả lại ta cũng không muộn."
Đỗ Cẩm Ninh vội đem túi tiền trả trở về:
"Học trò không thể cầm số tiền này được."
Thấy Quan Nhạc cùng chuẩn bị mở miệng, nàng lại nói:
"Tiên sinh, ngài nghe học trò nói. Ta không phải người câu nệ cứng nhắc, nếu không cũng sẽ không nhờ sự giúp đỡ của lão sư để phân gia. Nhưng học trò có nguyên tắc làm người của chính mình. Ta muốn cố gắng dùng khả năng của mình để cải thiện cuộc sống của mình, Nếu không phải bất đắc dĩ thì sẽ không nhận sự giúp đỡ từ người khác. Nếu nhận lấy số tiền này thì không chỉ riêng ta mà mẫu thân và các tỷ tỷ của ta cũng sẽ không thể an tâm cho được."
Nàng ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt Quan Nhạc Cùng:
"Cho ta một chút thời gian. Nếu thật sự không được thì chờ sang năm ta sẽ đến xin sự giúp đỡ của tiên sinh."
Quan Nhạc cùng nghe được lời này, tuy có chút thất vọng, nhưng cũng thấy an ủi phần nào. Hắn quả nhiên không có thu sai người đệ tử này, đây là một người có nguyên tắc, có chí khí.
"Vậy được rồi, nếu có khó khăn gì, nhất định phải nói với ta. Nếu không, ta liền sẽ rất tức giận."
Hắn xụ mặt xuống giả vờ giận dỗi.
"Vâng, học trò nhớ kĩ."
Nói xong chuyện này, Đỗ Cẩm Ninh cho rằng cuộc nói chuyện này đến đây là kết thúc. Quan Nhạc Cùng sẽ vẫy vẫy tay cho nàng lui xuống.
Nhưng Quan Nhạc Cùng chỉ nhìn nàng, trong đầu lại không biết đang suy nghĩ cái gì, mày cau lại, ngồi im thật lâu mà không nói lời nào.
Nàng chỉ đành đứng ở nơi đó cùng Quan Nhạc Cùng mắt to trừng mắt nhỏ.
Qua một hồi lâu, Quan Nhạc Cùng lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hơi chán nản đối nàng nói:
"Ta cũng nghĩ không ra nghề nghiệp gì vừa nhẹ nhàng lại dễ kiếm tiền."
Đỗ Cẩm Ninh thiếu chút nữa bật cười.
Nàng không nghĩ tới Quan Nhạc cùng vừa rồi thế nhưng ở vắt hết óc mà giúp nàng nghĩ cái này, tân nhận lão sư thật đáng yêu làm sao?
"Kỳ thật, đệ tử rất hiểu biết về chuyện trồng trọt, ví dụ như như: Làm thế nào để gieo thóc, làm thế nào để chăm sóc cây ăn quả, rồi gieo trồng hoa cỏ như thế nào. Thậm chí cách xây dựng lâm viên như thế nào ta cũng có chút hiểu biết. Đại khái đệ tử trời sinh liền có thiên phú ở phương diện này, cho nên thực vật qua tay đệ tử sẽ phát triển rất tốt."
Đỗ Cẩm Ninh cực kì tự tin nói:
"Nếu tiên sinh biết nhà ai có cây cối quý hiếm bị sâu bệnh, có thể giới thiệu bọn họ tới tìm đệ tử."
Quan Nhạc Cùng nghe được những lời này, bỗng cảm giác thật không thích hợp.
Vì cái gì tiểu đệ tử của hắn lại càng ngày càng có xu hướng phát triển thành lão nông dân thế này? Hơn nữa hắn có phải hơi tự tin quá rồi hay không? Hắn mới có mười tuổi mà? Lại sống ở một cái thôn nho nhỏ như vậy thì có thể gặp qua bao nhiêu hoa cỏ quý hiếm cơ chứ?
Hắn cũng không để trong lòng, gật đầu có lệ nói:
"Được rồi."
Lại bảo nàng nhớ bỏ ra chút thời gian để đọc sách, năm ngày sau lại đây để hắn kiểm tra rồi mới vẫy tay cho nàng lui xuống.
Đỗ Cẩm Ninh vừa bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy một thân ảnh đơn bạc đứng trước cửa thư viện. Thiếu niên đó lại chính là Tề Mộ Viễn vừa gặp ban nãy.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cổ Đại Nông Gia Hằng Ngày
- Chương 51: Sở Trường