Trần thị cùng Đỗ Phương Huệ phụ trách nấu cơm, Đỗ Phương Phỉ cùng Đỗ Phương Linh dọn dẹp lại phòng ở, Đỗ Cẩm Ninh đứng trước hiên nhà nhìn ra ngoài sân, trong lòng rất là vừa lòng.
Tòa nhà này có phần diện tích để ở không nhiều lắm nhưng sân lại rất rộng rãi.
Đỗ Cẩm Ninh ở hiện đại là một thạc sĩ nông nghiệp, chăm sóc thực vật mới là công việc chính của nàng, viết tiểu thuyết chỉ là vì yêu thích mà thôi. Trước kia ở Đỗ gia muốn giấu tài, sợ Đỗ Thần Sinh phát hiện năng lực của nàng, đem nàng vật tẫn kì dụng, không chịu thả nàng rời đi. Hiện tại không chỉ cùng Đỗ gia đoạn tuyệt quan hệ, lại có một cái sân lớn như vậy. Chỉ cần về sau xây tường vây lên cao mộ chút, nàng ở trong sân làm gì cũng không ai biết, nàng có thể thỏa thích làm những gì mình muốn.
Đến nỗi Trần thị cùng ba cái tỷ tỷ, đó là chính mình tín nhiệm người. Hơn nữa họ cũng không có nhiều kiến thức lắm, lừa gạt các nàng vẫn là thực dễ dàng.
"Thừa dịp cái cuốc còn chưa trả cho nhà trưởng thôn, ta sẽ đem nơi này cuốc ra một mảnh vườn rồi gieo chút cải trắng và củ cải. Khoảng nửa tháng sau, chúng ta liền có đồ để ăn."
Trần thị không biết khi nào thì đi tới bên cạnh Đỗ Cẩm Ninh.
"Ngươi thật sự muốn đi thư viện đọc sách sao? Sau này khảo thí làm sao bây giờ? Viện trưởng thư viện bỏ công sức ra để bồi dưỡng ngươi, nếu ngươi không đi tham gia khoa cử sợ là không được."
Đây cũng là vấn đề làm Đỗ Cẩm Ninh phát sầu. Nàng là tuyệt đối không thể tham gia khoa cử.
Hiện tại tham gia khoa cử, vì phòng ngừa việc gian lận, khi tiến trường thi là sẽ phải soát người. Không nói tới kỳ thi hương, thường có giám khảo sẽ làm thí sinh cởi hết quần áo để kiểm tra. Chỉ cần nói tới kỳ thi đồng sinh, Đỗ Cẩm Ninh liền khó mà tránh thoát được.
Nhưng nếu nàng không đi thư viện đọc sách, Đỗ Vân Ngũ sợ là sẽ không bỏ qua các nàng đi? Chương Quang Nghĩa nguyện ý cho vay tiền, lại nguyện ý che chở các nàng, nhưng tất cả đều xem ở chuyện nàng sắp trở thành đệ tử của Viện Trưởng. Nàng nếu là không đi học, thì sẽ không có sự che chở của Viện Trưởng cùng thôn trưởng, lúc đó chắc chắn Đỗ Thần Sinh lại nhảy ra gây sự. Cho nên, thư viện là chắc chắn phải đi.
"Đi một bước tính một bước, chắc chắn sẽ có biện pháp."
Đỗ Cẩm Ninh an ủi Trần thị, cũng an ủi chính mình:
"Dù sao ai đọc sách cũng cần mất ba bốn năm mới đi thi khoa cử. Thời gian ba bốn năm, cũng đủ để chúng ta nghĩ ra biện pháp."
"Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy."
Trần thị thở dài nói.
"Mẫu thân, ta còn có chút tiền, người đừng mang tỷ tỷ đi khiêng gỗ giúp người ta nữa."
Đỗ Cẩm Ninh khuyên ngăn.
"Ta biết trên người của ngươi có bạc, một lượng bạc có thể mua hai đấu gạo, nếu là đổi thành bột ngô, cũng đủ mẹ con chúng ta ăn nửa năm. Trong viện trồng một ít rau xanh, lại chi khoảng trăm văn tiền mua chút dầu, muối, tương dấm, chén, nồi thì cuộc sống của chúng ta có thể bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Trần thị mỉm cười nhìn Đỗ Cẩm Ninh:
"
Nhưng chúng ta dù sao cũng phải che dấu tai mắt của người khác chứ? Chúng ta là mình không rời nhà, nếu chúng ta không làm gì mà vẫn có tiền sẽ dẫn tới sự sinh nghi của người khác, chỉ sợ tổ mẫu của ngươi cũng sẽ đến sinh sự "
Đỗ Cẩm Ninh biết Trần thị nói có lý, nhíu mày nói:
" Chẳng lẽ người muốn đi khiêng gỗ hai tháng liền? "
Trần thị lắc đầu, nhìn sắc trời ngày càng tối:
" Chỉ khiêng mấy ngày thôi, đại tỷ ngươi chưa khiêng bao giờ, ta sợ nàng chịu không được. "
Nàng quay đầu lại:
" Ta muốn làm đậu hũ để bán. "
" Làm đậu hũ? "
Đỗ Cẩm Ninh kinh hỉ nói:
" Nương, ngài biết làm đậu hũ ư? "
" Đúng vậy. "
Trần thị đáp:
" Gần nhà bà ngoại ngươi có một nhà làm đậu hủ, ta cùng với con gái của nhà họ cũng thường xuyên nói chuyện, từ nhỏ liền thường xuyên qua nhà họ chơi, nên làm đậu hũ như thế nào ta biết rất rõ. Trước kia khi cha ngươi còn sống, vào ngày tết ta cũng sẽ làm một ít đậu hủ để thêm chút thức ăn cho mọi người. "
Đỗ Cẩm Ninh tuy không muốn mẫu thân vất vả như vậy, nhưng nàng cũng biết, Trần thị và mấy người tỷ tỷ làm không được những việc có tính kỹ thuật, lại không chịu ngồi mát ăn bát vàng, khẳng định là muốn tìm việc để làm. So với việc đi khiêng gỗ thì thà làm đậu hũ còn hơn.
Nàng từ trong lòng ngực móc ra hai lượng bạc nhét vào tay Trần thi:
" Người cầm lấy tiền, dụng cụ để làm đậu hũ, đồ đạc trong nhà thiếu cái gì, ngài tự mình đi mua. "
Tay cầm bạc của Trần thị có chút run rẩy.
Từ khi trượng phu qua đời, nàng liền không còn được sờ vào bạc nữa.
" Nếu tiền không đủ dùng thì người cứ bảo với ta. "
Đỗ Cẩm Ninh nói.
" Đủ rồi, vậy là đủ rồi. "
Trần thị nói, nàng ngẩng đầu lên có chút áy náy nói:
" Chờ nương kiếm được tiền sẽ đem tiền trả lại cho ngươi. Ngươi ở trong nhà này là nhỏ tuổi nhất, nương không năng lực đưa ngươi đi thư viện đọc sách đã rất xin lỗi ngươi, sao có thể làm ngươi kiếm tiền dưỡng gia? "
" Nương, ta chính là gia chủ mà. "
Đỗ Cẩm Ninh nói xong rồi nở nụ cười.
Nàng thực thích địa vị chủ nhà của mình. Làm chuyện gì đều không bị quản thúc, thích làm gì thì làm.
Nhìn Đỗ Cẩm Ninh cười vui sướиɠ, nước mắt Trần thị dần dần chảy xuống gò má. Tiểu nữ nhi của nàng, đáng lẽ nên vô lo vô nghĩ mà được mẫu thân cùng các tỷ tỷ che chở. Nhưng hiện tại, nàng không chỉ cần tính toán chuyện phân nhà, hiện giờ còn muốn kiếm tiền dưỡng gia.
Khó nhất chính là, nàng còn không có một câu oán hận.
" Nương, cơm đã nấu xong."
Thanh âm Đỗ Phương Huệ từ trong phòng bếp truyền đến.
Trần thị khẩn trương quay đầu đi, dùng tay áo lau lau nước mắt.
Vì ăn mừng phân gia thành công và dọn tới nhà mới, tối nay họ cố ý lấy gạo nấu cơm, còn có thịt khô mà Đỗ Dần Sinh đưa tới. Mọi người vây quanh lò sưởi, không khí rất là vui vẻ, hạnh phúc.