Đỗ Vân Cánh vui vẻ, hắn biết phụ thân bị buộc bất đắc dĩ nên đáp ứng rồi, vội hướng Lý đại bá đám người chắp tay thi lễ:
"Còn thỉnh vài vị làm chứng cho chuyện phân nhà của chúng ta."
Đỗ Cẩm Ninh trong lòng cũng vui mừng thật sự.
Nàng liền biết một khi Đỗ Vân Cánh hạ quyết tâm muốn phân gia thì Đỗ Thần Sinh cũng không thể ngăn cản được.
Cái nhà này là Đỗ Vân Cánh ở chống đỡ, Đỗ Thần Sinh dù như thế nào cũng không dám làm trái ý tứ của đại nhi tử, rốt cuộc hắn cũng biết con thứ hai là không dựa vào được, về sau còn phải dựa đại nhi tử. Nếu không chỉ dựa vào hai mươi mẫu ruộng thì cũng chỉ đủ hai vợ chồng già bọn họ cùng tiểu nhị phòng chi tiêu cơ bản. Đỗ Thần Sinh mỗi tháng đều cần xem bệnh uống thuốc, không có Đỗ Vân Cánh cho hắn tiền, hắn là không thể sống tiếp được.
Chương Quang Nghĩa thấy tất cả mọi người đều không lên tiếng, hiển nhiên là đều tán đồng chuyện phân nhà, lúc này mới thanh giọng nói:
"Đỗ nhị thúc, nhà ngươi tính toán phân gia như thế nào?"
Đỗ Thần Sinh trầm mặc một hồi lâu, lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn về phía Đỗ Vân Cánh:
"Vân Cánh, phân nhà là ngươi nói ra, ngươi tưởng phân như thế nào?"
Đỗ Vân Cánh nói:
"Ta còn là câu nói kia, nếu cha mẹ nguyện ý đi theo ta, ta cùng Trương thị và bọn nhỏ đều sẽ hiếu kính các ngươi thật tốt. Nếu hai người không cùng chúng ta, mỗi tháng ta sẽ cho hai lượng bạc làm phí phụng dưỡng, ngày lễ ngày tết ta cũng sẽ hiếu kính thêm. Còn những cái khác thì sẽ do nhị đệ phụng dưỡng hai người."
Trước kia, mỗi tháng hắn đều đưa Đỗ Thần Sinh bốn lượng bạc để chi tiêu nhưng nhà hắn ăn lương thực đều là trong nhà đồng ruộng sản xuất, nơi ở cũng là của Đỗ Thần Sinh. Nếu cha lại cho mình căn nhà cũ thì cũng coi như không bị thiệt thòi.
Đỗ Vân cánh bên này tính toán, Đỗ Thần Sinh ở bên kia cũng đang toán tính trong lòng.
Trước kia không phân nhà, hắn còn nghĩ dựa vào tiền đại nhi tử đưa còn con thứ hai hầu hạ tại bên người. Như vậy dựa vào cả hai bên là an bài thỏa đáng nhất. Nhưng một khi phân nhà, con thứ hai là không thể dựa vào. Nếu bọn họ ở cùng con thứ hai thì già rồi mà vẫn còn phải hầu hạ nhi phòng chắc?
Nhưng theo đại nhi tử liền khác..
Nghĩ kĩ xong, hắn nói:
"Như vậy, tài sản dưới danh nghĩa của ta sẽ chia làm hai nửa, một nửa về ta hai vợ chồng già cùng tiểu đại phòng, một nửa về tiểu nhị phòng cùng tiểu tam phòng."
Nói xong hắn nhìn về phía Đỗ Dần Sinh:
"Đại ca ngươi xem có được không?"
Thấy được đệ đệ phân gia vẫn quan tâm tới tiểu tam phòng, Đỗ Dần Sinh tự nhiên cao hứng, rất vừa lòng gật đầu:
"Rất tốt."
Đỗ Thần Sinh liền nhìn về phía Chương Quang Nghĩa:
"Như thế, liền làm phiền thôn trưởng viết một phần văn thư. Đợi mấy ngày sau sẽ đem khế nhà sửa lại luôn."
Nói xong hắn bảo Đỗ Cẩm Trình:
"Ngươi đi vào phòng ta, đem giấy và bút lấy tới đây."
Đỗ Cẩm Trình đem đồ vật đều đem ra, còn giúp Chương Quang Nghĩa mài mực rồi mới lui ra.
Chương Quang Nghĩa chuẩn bị xong xuôi quay ra đối Đỗ Thần Sinh nói:
"Công văn này muốn viết như thế nào?"
"Tòa nhà trong thành sẽ thuộc về Vân Cánh. Phòng chính ở nông thôn cùng mười mẫu ruộng sẽ thuộc về ta. Ngươi nhớ viết rõ, ta cùng Ngưu thị do tiểu Đại phòng phụng dưỡng. Nếu không có hành động bất hiếu gì thì sau khi ta và Ngưu thị chết toàn bộ tài sản dưới tên ta sẽ chuyển sang cho Vân Cánh, những người khác không có quyền kế thừa."
Đỗ Thần Sinh nói.
Chương Quang Nghĩa gật gật đầu, bắt đầu viết.
Hắn lại tiếp tục nói:
"Phần nhà còn lại ở phía đông cùng phía tây và mười mẫu còn lại đều về tiểu Nhị phòng cùng tiểu Tam phòng sở hữu. Bọn họ hai phòng mỗi phòng mỗi năm cần cho chúng ta năm lượng bạc làm phí phụng dưỡng, ngày lễ ngày tết cũng cần hiếu kính."
Hắn hơi hơi dừng một chút:
"Hiện giờ Ninh nhi còn chưa thành niên, không thể lập hộ, tài sản của tiểu tam phòng liền tạm thời ghi dưới tên của Vân Ngũ. Chờ hai năm sau khi Ninh nhi thành niên, bọn họ tưởng phân thì sẽ lại phân sau."
Đỗ Dần Sinh tức giận nói:
"Không được, tiểu tam phòng phải được phân ra ngay. Ta còn là vừa rồi câu nói kia, tiểu tam phòng không lấy một xu, mình không rời nhà, nhưng sau này trừ bỏ ăn tết có hiếu kính, các ngươi hai vợ chồng hết thảy đều cùng bọn họ không quan hệ."
Đỗ Cẩm Ninh thấy Đỗ Thần Sinh há mồm muốn nói cái gì, nàng không nhanh không chậm mà mở miệng nói:
"Ta đồng ý phân theo ý của ông bác."
Nàng lại quay sang nhìn Đỗ Thần Sinh:
"Các ngươi không phải nói ta khắc các ngươi sao? Ta sẽ cách các ngươi thật xa, về sau trong nhà có chuyện gì không tốt xảy ra cũng cùng ta không quan hệ. Ta sẽ mang theo mẫu thân cùng các tỷ tỷ tới phòng cũ của Lâm gia ở Đại Lâm thôn."
Đại Lâm thôn chính là thôn bên cạnh Đào Hoa thôn, giữa hai thôn có một cây cầu bắc qua. Bên kia có một hộ nhà họ Vương, tình huống cùng nhà Lâm bà tử khá giống nhau. Cũng là nhi tử mất sớm không lưu lại con cái gì, thê tử hắn đã tái giá. Cuối cùng còn thừa một cái lão đầu cũng đã chết vào năm trước, nhà hắn phòng ở liền để trống. Bởi vì không có thân thích, những người khác cảm thấy đen đủi cũng không đi trụ, tòa nhà đó liền vẫn luôn để trống tới giờ.