Lâm bà bà là một quả phụ, nguyên bản bà ấy cũng có một gia đình vui vẻ, êm ấm. Nhưng số mệnh của bà ấy không tốt, nhi tử vào năm mười hai tuổi thì nhiễm bệnh chết. Nữ nhi sau khi lớn lên gả tới thôn kế bên, ba năm trước trượng phu lại qua đời, trong nhà liền chỉ còn lại một mình bà.
Bởi vì nhà bà ấy có sân khá lớn, sau khi trượng phu bà ấy chết liền không nuôi gia cầm nữa nên sân liền bỏ trống. Vừa lúc Trương thị ngại trong nhà bẩn, Ngưu thị liền cho Lâm bà bà mỗi năm 80 văn tiền rồi đem trong nhà gà heo đều chuyển tới nhà bà ấy nuôi.
"Lâm bà bà đâu?"
Đỗ Cẩm Ninh vào sân, không thấy được Lâm bà tử, hỏi Đỗ Phương Linh một tiếng.
Đỗ Phương Linh hướng trong phòng chỉ:
"Trời lạnh nên không muốn ra ngoài."
Nàng nhìn xung quanh thấy trong viện có một cái cây cổ thụ. Đỗ Cẩm Ninh đem tay áo vén lên rồi trèo lên cây một cách nhanh nhẹn. Quay đầu hướng phía rừng cây vặn còn có thể nhìn thấy hai huynh đệ Đỗ Cẩm Trình đang đi đi lại lại. Đối với vị trí này Đỗ Cẩm Ninh rất vừa lòng.
Điều duy nhất không tốt chính là ở trên cây gió rất lớn và cũng lạnh hơn so với khi ở dưới đất nhiều. Áo bông Đỗ Cẩm Ninh mặc trên người vùa mỏng vừa cứng. Vốn dĩ khả năng chống lạnh liền không quá tốt, giờ bị từng trận gió thổi vào người liền càng lạnh. Nàng dùng sức mà đem áo bông kéo chặt lại, ý tưởng phân nhà càng mãnh liệt hơn. Sau khi phân nhà nàng có thể giúp mẫu thân và các tỷ tỷ sống cuộc sống hạnh phúc, ấm no hơn.
Chỉ chốc lát sau, cả hai huynh đệ Đỗ Cẩm Trình liền bắt đầu đi trở về.
Đỗ Cẩm Ninh vội xoay người nhảy xuống đất.
Đợi tới khi hai huynh đệ gần đi qua đây, nàng mới cất tiếng:
"Tỷ, để ta giúp ngươi cắt cỏ heo."
Đỗ Phương Linh biết tiết mục muốn bắt đầu rồi, vội chiếu hôm qua Đỗ Cẩm Ninh giao đãi nói:
"Không, không cần."
Thanh âm có chút run rẩy:
"Ta, ta.. Ta tự làm được, ngươi đi cho heo ăn đi."
Đỗ Cẩm Ninh nói:
"Đợi hai ngày nữa sẽ thịt heo, vừa không cần cho heo ăn còn có thịt heo để ăn, thật tốt quá!"
Dừng một chút, nàng lại vui sướиɠ nói: "Sang năm bảo tổ mẫu lại mua nhiều hơn hai con heo để nuôi. Đợi đến tết năm sau chúng ta sẽ có nhiều thịt heo hơn để ăn. Thanh âm Đỗ Phương Linh thông thuận hơn rất nhiều.
Đỗ Cẩm Ninh cho nàng dựng cái ngón tay cái, nghe được phía ngoài viện vang lên tiếng bước chân, nàng làm bộ tức giận nói:
" Nuôi nhiều như vậy làm cái gì? Nuôi lại nhiều cũng không đủ trả nợ cờ bạc của nhị bá. "
" Cái gì? "
Đỗ Phương Linh nghi hoặc hỏi:
" Trả nợ cờ bạc? Chẳng lẽ nhị bá đi chơi cờ bạc hay sao. "
" Đúng vậy. Ngày ấy ta đi thư viện tìm Chương đại ca chơi, nghe được có người nói:
"
Đỗ Vân Ngũ, nếu năm ngày sau ngươi không trả đủ ba mươi lượng bạc, ta liền đánh gãy chân của ngươi, còn tới nhà ngươi nháo lên" Nếu tính thời gian thì mai là đến ngày trả nợ. Cũng không biết tổ phụ đã lấy tiền giúp nhị bá trả nợ chưa ".
" Ca, là đang nói tới nhị thúc. "
Đỗ Cẩm Đức nói:
" Bên trong là người của Tam phòng? Sao bọn họ lại ở chỗ này? "
Buổi sáng khi trở về, Đỗ Cẩm Trình có nghe thấy đoạn đối thoại của mẫu thân và tổ mẫu. Hắn liền thấp giọng giải thích:
" Nương ngại dưỡng súc vật có mùi thối, tổ mẫu liền đem súc vật dưỡng nuôi nhờ ở nhà Lâm bà tử. Nghĩ đến chính là nhà này. "
Nghe được bên trong lại có tiếng nói chuyện, hắn làm cái im tiếng động tác, dựng lên lỗ tai nghe.
" Ba mươi lượng? "
Bên trong Đỗ Phương Linh la hoảng lên:
" Nhị bá phụ như thế nào mượn nhiều như vậy tiền? Nhà chúng ta.. Tổ phụ có như vậy nhiều bạc sao? Lần trước ngươi sinh bệnh, tổ mẫu liền nói không có tiền, chỉ lấy mười văn tiền ra tới. "
" Ai biết? "
Đỗ Cẩm Ninh thanh âm trầm thấp đi xuống, phảng phất thương tâm, ngữ khí trở nên đạm mạc:
" Chúng ta có thể cùng nhị bá phụ so sao? Hắn là tổ phụ tổ mẫu thân nhi tử. Liền tính tổ phụ không có tiền, không còn có đại bá phụ sao? Đại bá phụ ở trong thành làm chưởng quỹ, một năm không biết kiếm nhiều ít bạc đâu. Lấy ba mươi lượng bạc cấp nhị bá phụ trả nợ, nghĩ đến cũng không phải việc khó. "
" Nhưng đại bá phụ một nhà cũng muốn ăn uống nha, hai cái ca ca còn ở đọc sách, đọc sách rất tốn kém đấy. Hơn nữa, Cẩm Trình đại ca cũng mười bảy tuổi rồi, đã đến tuổi thành thân, cái này cũng cần tiêu tiền. Sao có thể để tiền đại bá kiếm ra toàn bộ mang đi trả nợ giúp nhị bá được chứ? "
" Này không phải còn có tổ phụ sao? Tổ phụ hướng đại bá đòi tiền, đại bá chả nhẽ lại dám không cho? "
Đỗ Cẩm Ninh nói.
Thấy nói được không sai biệt lắm, nàng liền lại nói:
" Thôi được rồi, những chuyện này cùng chúng ta không quan hệ. "
" Đúng vậy. "
Đỗ Phương Linh lên tiếng. Hai người lại tán gẫu thêm một ít chuyện nhà.
"..."