Chương 19: Bánh Bao Lớn

Châu Tùng Bách vươn tay muốn kéo lấy cô vợ khiến người ta thích thú này, nhưng Lâm Tư Tư lại né anh: "Anh đi xem thử có con chó nhỏ nào không, em đi rửa bát."

Ban ngày ban mặt mà anh đã không đàng hoàng rồi.

Châu Tùng Bách gật đầu rồi đi ra ngoài.

Sau khi Lâm Tư Tư hoàn thành công việc ở nhà, cô đun một nồi nước nóng để tắm, sau đó mới bắt đầu đi thêu thùa.

Khung thêu do cô tự làm có hơi thô sơ, hôm khác bảo Châu Tùng Bách làm cho cô một cái, bây giờ tạm thời thử dùng cái này vậy.

Làm việc được nửa tiếng thì trời đã dần sập tối, Lâm Tư Tư cũng thắp chút đèn dầu.

Khi Châu Tùng Bách trở về còn mang theo một con chó con.

“Nhanh như vậy mà đã có rồi?” Lâm Tư Tư kinh ngạc hỏi.

Châu Tùng Bách không quan tâm nói: "Chỉ một con chó con thôi mà, chút chuyện nhỏ."

Lâm Tư Tư nói: "Trong nhà vẫn còn nửa cân đường mật, ngày mai anh đem qua cho người ta, coi như là mua con chó này."

"Anh nhét cho con người ta một xu tiền rồi, đường mật em giữ quý như vậy, làm sao lại cho người ta?" Châu Tùng Bách nói, hơn nữa, còn là cho tận nửa cân.

Châu Tùng Bách đột nhiên cảm thấy, đường khâu của vợ mình có phải có hơi lớn rồi không?

Lâm Tư Tư nấu một bát cháo nhỏ, là dùng linh tuyền nấu, đút cho chú chó nhỏ, sau đó lại chia cho mấy con gà phía sau hậu viện.



"Vợ à, bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi đi, đừng lãng phí đèn dầu?" Châu Tùng Bách ngửi mùi hương phảng phất trên người vợ anh thì cảm thấy thần hồn lơ lửng, nói.

“Còn chừa anh một ít nước nóng trong bếp đấy, anh đi tắm đi.” Mặc dù từ lúc Lâm Tư Tư xuyên không đến đây đã chấp nhận ông chồng thỉnh thoảng hay đùa cợt lại còn trêu ghẹo quá trớn lộ liễu, nhưng vẫn biết đỏ mặt xấu hổ ngại ngùng.

Châu Tùng Bách lập tức đi tắm rửa, anh không cần vào phòng tắm nhỏ, chỉ cần ở trong sân xối vài gáo là được rồi.

Nhìn thân hình cường tráng của anh, Lâm Tư Tư không khỏi xuýt xoa.

Châu Tùng Bách cũng chẳng quan tâm được nhiều như vậy, tắm rửa xong thì kéo cô đi thẳng về phòng.

Đại khái hôm nay ăn cũng khá ngon, nên sức chiến đấu của Châu Tùng Bách còn sung hơn cả hôm qua.

Cuối cùng, Lâm Tư Tư cũng không chịu nỗi mà ngủ đến mê mệt, Châu Tùng Bách cảm thấy rất thỏa mãn, anh ôm vợ mình nhớ lại sự cố gắng của hôm qua với hôm nay, lòng thầm nghĩ chắc vợ anh sẽ sớm mang thai thôi?

Châu Tùng Bách ôm vợ mình mơ một giấc mơ được phát tài được bé con đẹp đẽ rồi ngủ thϊếp đi.

Sau bữa sáng ngày hôm sau, Châu Tùng Bách đi ra ngoài, Lâm Tư Tư không hỏi anh đi đâu làm gì, chỉ hỏi trưa nay anh có về ăn cơm không, Châu Tùng Bách nói có, cô liền không quản anh nữa.

Châu Tùng Bách đã đi ra ngoài vào sáng sớm, đến trưa mặt trời đứng bóng mới trở về.

Lần này trở về rõ ràng đã rất mệt, cho dù buổi sáng Lâm Tư Tư có làm cho anh một bữa sáng rất phong phú, nhưng đến thời điểm này anh vẫn thấy đói đến mức bụng kêu ùng ục.

Lâm Tư Tư đưa cho anh món sủi cảo thịt heo và dưa cải.

Bữa sáng làm một ít thịt, phần còn lại thì cô băm nhỏ để gói thành món sủi cảo thịt heo dưa cải mà anh thích nhất.

Mặc dù Châu Tùng Bách rất mệt nhưng món sủi cảo nhân thịt lợn và dưa cải chua do vợ anh làm đã giúp anh an ủi rất nhiều về thể xác và tinh thần đang mệt mỏi.



Đại thiếu gia Châu Tùng Bách chưa bao giờ mệt mỏi như vậy, nhưng là đàn ông, còn có thể làm gì, chẳng phải còn phải nuôi con nuôi vợ nuôi mẹ già sao? Anh không thể khiến bọn họ chịu khổ cùng anh được.

Sau khi ăn một bữa sủi cảo thịt lợn dưa cải no nê, Châu Tùng Bách đi ngủ.

Có lẽ anh đã kiệt sức, ngủ một hơi đến hơn năm giờ chiều, vốn dĩ còn muốn ngủ thêm nữa, nhưng bắt đầu từ tối nay anh phải đi vào trong núi làm việc.

Đương nhiên, phải cần ngủ bù vào ban ngày.

Nhưng mà, bụng lại đói rồi.

Lâm Tư Tư cũng đang bận rộn trong nhà bếp, tối nay ăn trứng chiên dưa leo, cùng với mấy cái màn thầu vừa mới hấp xong.

“Vợ à, em hấp màn thầu từ khi nào thế?” Châu Tùng Bách ăn bánh màn thầu bột ngô, cùng với trứng chiên dưa leo thơm phức.

Buổi trưa ăn khá no nhưng sau khi ngủ một giấc dậy thì bụng lại thấy đói.

“Em còn làm cho anh hai cái bánh bao lớn, tối nay anh phải ra ngoài, anh mang theo đói rồi thì ăn.” Lâm Tư Tư bưng canh rong biển ra rồi nói.

“Còn có bánh bao lớn à?” Châu Tùng Bách bất giác nói.

“Buổi tối anh phải ra ngoài làm việc, nhất định phải ăn chút gì đó, nếu không làm sao mà chịu nỗi?” Lâm Tư Tư cũng ngồi xuống vừa ăn vừa nói.

Chỉ là hiện tại gia cảnh quá nghèo, nàng cũng đâu nỡ để anh chịu cực khổ như thế chứ?

Trưa nay anh từ bên ngoài trở về, trong lòng cô cũng biết rõ, bởi vì cho dù anh có tắm rồi về, nhưng trên người anh vẫn còn lưu lại chút mùi, người ngoài có thể không ngửi được, nhưng cô sinh ra đã có khứu giác tốt, nên cô vừa ngửi là có thể nhận ra ngay đó là mùi gì?