Chương 13: Sao Mẹ Không Về Cùng Anh?

Ba người đầu tiên đều là anh trai, trên anh còn có hai người chị, nhưng mà người chị nhỏ nhất cũng lớn hơn anh mười hai tuổi, đã gả cho người ta rồi.

“Ông nội sáu, sao ông lại đến đây?” Đứa cháu này tên là Châu Cát, còn là một cậu nhóc rất thông minh.

“Bà cố của cháu đâu?” Châu Tùng Bách hỏi.

“Bà đi gặt cỏ rồi, vẫn còn chưa về.” Châu Cát nói: “Ông nội sáu, chúng con đi bắt cá trạch, ông đi cùng không?”

“Không đi.” Châu Tùng Bách xua tay, xoay người định đi về nhà, đợi lát nữa lại qua đón mẹ anh về ăn sủi cảo, tay nghề của vợ anh rất giỏi, ngon đến nỗi khiến người ta như muốn nuốt lưỡi vào trong.

Khi ra khỏi nhà lão Châu, liền đυ.ng phải người mà anh không thích gặp nhất.

Chính là chị dâu cả bốn mươi tuổi Châu Trần Thị và con gái của chị ta Châu Tuyết Lê.

"Mẹ, là chú sáu."

Cũng giống như thế, anh cũng là người mà hai mẹ con này cũng không muốn nhìn thấy, Châu Tuyết Lê thì thầm nói nhỏ.

"Không cần con nói, mẹ nhìn thấy được mà." Châu Trần Thị lạnh lùng nói, sau đó nhìn về phía Châu Tùng Bách, nói: "Tùng Bách sao lại đến đây, bộ có chuyện gì sao?"

Chú em thờ ơ với đời này không có chuyện gì thì sẽ không tìm đến cửa, nhưng muốn giúp đỡ thì được, chứ nếu qua đây mượn tiền mượn đồ ăn, thì không cần phải bàn nữa, không có.



Nói tới, tuy Châu Tùng Bách là chú út của chị ta, nhưng con trai lớn của chị ta vẫn hơn Châu Tùng Bách hai tuổi, bây giờ đứa cháu trai lớn nhất cũng đã sáu tuổi rồi, người làm chú sáu như Châu Bách Tùng vẫn còn chưa được làm cha.

"Không có gì, chỉ là hôm nay vợ em làm sủi cảo thịt gà, em qua đây gọi mẹ tới ăn." Vốn dĩ Châu Tùng Bách không muốn nói, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của chị dâu anh thì nói thẳng ra.

Không phải nói tôi ăn bám không biết hiếu kính mẹ già sao, lúc tôi hiếu kính chẳng qua là chị không thấy thôi, bây giờ cho chị chống mắt lên mà nhìn cho rõ này!

Châu Trần Thị sửng sốt, nói: "Mẹ đi gặt cỏ rồi, đợi mẹ về tôi sẽ nói với mẹ."

“Vậy tôi về nhà trước.” Châu Tùng Bách cũng không muốn ở lại lâu với chị ta nữa.

Vừa đi, Châu Tuyết Lê lập tức nói: "Mẹ, nhà chú lấy đâu ra sủi cảo nhân thịt gà, hôm qua còn quậy đến mức uống thuốc trừ sâu mà, hôm nay đã ăn sủi cảo rồi?"

Hơn nữa còn là sủi cảo nhồi thịt gà với rau tề, ngon biết bao nhiêu!

Châu Tuyết Lê ăn cháo ngô đến mức miệng lưỡi nhạt nhẽo, không khỏi ghen tị, cô ta cảm thấy chắc chắn là bà nội của mình đã moi tiền ra cho nhà chú sáu rồi, nếu không sao có thể ăn thịt gà sủi cảo được chứ?

Mặc dù Châu Tùng Bách là chú sáu của cô ta, cũng coi như là trưởng bối, nhưng nói một câu thật lòng, Châu Bách Tùng chỉ hơn cô ta có ba tuổi, nhưng cô ta lại chẳng có một chút sự kính trọng nào dành cho trưởng bối giống như anh.

Cuối tháng trước, cô ta còn lờ mờ ra hiệu với bà nội của mình, muốn cắt chút vải may đồ mới, nhưng bà nội cô ta không đồng ý, ngược lại thì tiêu tiền cho hai vợ chồng kia.

Bà cụ cũng không nhìn lại mà xem, bản thân bà đang ăn cơm của nhà ai chứ!

Lúc này trong lòng Châu Trần Thị cũng đã hiểu rõ rồi, chị ta nói: "Được rồi, con quan tâm nhiều như thế làm gì, đâu phải ăn của nhà chúng ta."



"Sao lại không phải của nhà chúng ta, bà nội ăn của nhà mình, tiền mà mỗi tháng chú hai gửi về, đa phần bà nội đều trợ cấp cho nhà chú Bách Tùng, chia cho chúng ta cái gì chứ!" Châu Tuyết Lê nghiến răng nói.

“Đừng có mà không biết lớn nhỏ, đó là chú sáu của con đấy.” Trong lòng Châu Trần Thị cũng chẳng vui mấy.

Hầu hạ bà cụ bao nhiêu năm rồi, nhưng lòng dạ bà trước giờ chỉ thiên vị đứa con trai út kia.

Thiên vị anh như thế, vậy đi qua đó ở cùng anh đi, nhưng bà cụ sợ mình già rồi sẽ liên lụy con trai út, nhưng không, tiền mà mỗi tháng nhà anh hai gửi về, tuy bà cụ có để dành để mua những đồ gia dụng trong nhà, nhưng đa phần đều tiết kiệm cho hai vợ chồng đứa con trai út.

Hai người đó một người ham ăn một người biếng làm, đều chẳng phải là người tốt lành, cũng may gần đây mùa màng được tốt, hằng năm đều được mùa, nếu là trước đây chết đói cũng không phải là chuyện thường thấy, nhưng bà cụ lại xem như châu báu.

Bên đó chẳng làm gì vậy mà lại được ăn sủi cảo, còn nhà chị ta lao động cật lực như thế nhưng chỉ có thể ăn cháo gặm bánh ngô thôi sao.

Trong lòng chị ta sao có thể thoải mái được?

"Lâu rồi con không có áo mới mặc, tháng trước nói với bà nội, bà nội cũng chẳng thèm quan tâm, lần này lại để tiền cho hai người bọn họ!" Châu Tuyết Lê vẫn nghĩ đến quần áo mới của mình.

Châu Trần Thị cũng chẳng nói gì, còn phải chuẩn bị bữa tối cho cả nhà nữa.

Lâm Tư Tư đang ở nhà chuẩn bị, Châu Tùng Bách về, Lâm Tư Tư nhìn thấy anh trở về một mình, liền nói: "Sao mẹ không về cùng anh?"

“Mẹ đi gặt cỏ rồi, không có ở nhà, đợi lát nữa anh lại qua.” Châu Tùng Bách nói.