Chương 10: Mùi Hương Thơm Phức

Sau khi bẻ cổ con gà rừng này xong thì lúc này Lâm Tư Tư mới nhận thức được bản thân mình vừa mới làm ra chuyện gì.

Cô thực sự là đã bị chính bản thân mình dọa sợ đến mức ngây người.

Vừa nãy cô không nghĩ ngợi gì nhiều chỉ vừa mới nghĩ đến cuối cùng chồng mình cũng có thịt để ăn nên nhất định không thể để con gà rừng này chạy đi mất vậy nên cô mới vô thức vặn luôn cổ của nó.

Mình mà lại làm ra loại chuyện độc ác như vậy ư? Đây có lẽ là sức mạnh của tình yêu!

Lâm Tư Tư đổ nấm ra, sau đó lấy hai chiếc lá cây lớn lót ở phía dưới cái giỏ, rồi đặt con gà rừng lên trên, nấm thì được đặt ở trên cùng.

Để như vậy thì nhìn y như là một giỏ đầy ắp nấm, không nhìn ra ở phía dưới lại còn có một con gà rừng to béo bở như vậy.

Lâm Tư Tư hài lòng, đi loanh quanh tìm Thái Chiêu Đệ.

Còn về chuyện có thể thu hút được gà rừng đến đây thì cô cũng không ngạc nhiên lắm, ở kiếp trước, lúc cô còn chưa biết đến tác dụng của nước Linh Tuyền này, cô đã dùng nước Linh Tuyền này để làm vườn, đợi đến ngày những bông hoa đó nở rộ ra thì toàn bộ vườn hoa sau nhà đều bị những con bướm phủ kín, có thể nói đó là một khung cảnh đẹp đến mức rung động lòng người.

Sau đó, cô lại tiến hành thí nghiệm một lần nữa, chẳng hạn như là bẫy chim sẻ trong một ngày tuyết rơi, rải một chút thóc ra, rồi đổ lên đó một ít nước Linh Tuyền, dù nó sẽ đông cứng lại thành băng nhưng vẫn rất thu hút được lũ chim.

Cô đoán chắc là nước Linh Tuyền này đã tỏa ra một mùi hương đặc biệt gì đó mà chỉ có những con vật nhỏ ở gần đó mới có thể ngửi được.

Lâm Tư Tư cũng không nán lại quá lâu, xách chiếc giỏ đi băng qua ruộng rau củ dại thì gặp lại được Thái Chiêu Đệ.

Thái Chiêu Đệ đang đào rau củ dại, nói: "Cô cũng đào một chút đi. Dù sao thì đến được đây cũng không dễ dàng gì."

Đúng là không dễ thật, phải mất đến hơn cả nửa tiếng đồng hồ mới tìm ra được nấm và những thứ khác.

Mà ở nhà vẫn còn rất nhiều việc, quan trọng nhất vẫn chính là còn phải đi ra đồng kiếm công phân, đó mới là việc kiếm ra được đồng lương chính để lo đủ được cái ăn cái mặc, nên rất ít có người lớn nào đến đây lắm, thường chỉ toàn là trẻ con đến tìm một ít rồi về.

Lâm Tư Tư nhìn một mảnh đất toàn là cây tể thái thì lập tức nghĩ đến món sủi cảo nhân tể thái, không gì có thể tuyệt hơn bằng việc băm nhỏ tể thái rồi làm sủi cảo nhân tể thái hết mà bây giờ lại còn có thịt gà, có thể lấy ra một ít để làm sủi cảo nhân tể thái thịt gà nữa.



Vậy nên cô đã đào một ít tể thái cùng với Thái Chiêu Đệ, sau đó hai người mới hài lòng đi về nhà.

Vừa về tới nhà là ai cũng đều bận rộn luôn tay.

Nấm được tách ra xong thì toàn bộ đều được cho vào một cái rổ để đem đi phơi nắng, phơi khô xong thì có thể cất đi để dành sử dụng sau này.

Còn những nấm bị đè nát thì để hôm nay ăn luôn, lấy số nấm đó để hầm gà, còn có món gì có thể thơm hơn món này được nữa nhỉ?

Nghĩ đến món gà hầm nấm, Lâm Tư Tư bắt đầu đun nước để vặt lông chân gà, cô cảm thấy đây thực sự chính là sức mạnh của tình yêu, nếu không thì cô hoàn toàn không thể làm được mấy việc này đâu.

Nhưng khi cô vừa nghĩ đến việc có thể để cho người đàn ông của mình ăn uống đầy đủ, có thể bỏ công nuôi anh ấy trở nên mập mạp thì cô cảm thấy bao nhiêu cực nhọc khi mình làm những chuyện này đều không là gì cả, trong lòng tràn đầy động lực.

Sau khi xử lý con gà rừng xong, cô lại chia một phần thịt ra và giữ lại để làm món sủi cảo tể thái, phần còn lại thì để hầm trong nồi.

Sau đó, Lâm Tư Tư lại bắt đầu lên men bột...

Nàng dâu ở nhà bận bịu, Châu Tùng Bách ở bên ngoài cũng không nhàn rỗi hơn bao nhiêu.

Đi từ nhà đến thị trấn phải mất mười mấy dặm mà cước trình của anh cũng phải mất không ít thời gian, một chuyến đi rồi lại về thế nhưng lại không hề dễ dàng.

Buổi sáng sáu giờ rưỡi anh đã ra khỏi cửa, khoảng thời gian này đương nhiên là không còn sớm gì nữa, những người dân phải đi lên thị trấn trong thôn đều lên đường từ lúc khuya, khi đến thị trấn là cũng vừa lúc trời hửng sáng.

Nhưng mà Châu Tùng Bách thì lại không như vậy cho nên xong hết việc trên thị trấn lúc về đến nhà đã quá buổi chiều một nửa rồi.

Bây giờ, anh còn chưa ăn một miếng cơm nào, bụng đói đến mức xẹp lép.

Thế nhưng vừa về đến nhà, anh đã ngửi thấy mùi hương thơm phức kia xộc vào mũi.