- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cổ Đại Khó Kiếm Cơm
- Chương 4
Cổ Đại Khó Kiếm Cơm
Chương 4
Lâm chưởng quỹ nghe Thẩm Hi nói đã nàng đã thành thân, còn ngây người một lúc, nhưng con người hắn lọc lõi, làm sao không hiểu được ý của nàng, vội gọi: “Tiểu Minh Tử, mau lấy hai mươi lượng bạc đến đây.” Lại quay đầu nói với Thẩm Hi: “Phu nhân, nếu chỉ tính riêng loại túi giấy này, không thể có giá đó, tại hạ cho phu nhân cái giá này, còn có một yêu cầu quá đáng, mong phu nhân không đem túi này bán cho người khác, hơn nữa xin phu nhân tạm thời giữ bí mật chuyện này, không cần tiết lộ chuyện túi giấy ra ngoài.”
“Đây là tất nhiên, xin chưởng quỹ ngài yên tâm.” Thẩm Hi trong lòng tính toán, ở chỗ này mua một ngôi nhà nhỏ nhỏ, giá tiền mà Lâm chưởng quỹ đưa ra không phải là ít, nhưng ý tưởng của mình không chỉ trị giá bằng đó tiền. Vì vậy Thẩm Hi cười nói: “Chưởng quỹ, tiểu nữ tử còn có một ý tưởng, không biết ngài có muốn nghe không. Nếu ngài nghe xong cảm thấy không tồi, có thể đưa tiểu nữa nhiều thêm chút bạc là được, dù sao tiểu nữ còn có một trượng phu tàn tật, bây giờ chỗ trú chân cũng không có, lại đang lúc mùa đông lạnh lẽo, mà một giường chăn đệm tử tế cũng không có, không thể không xem trọng tiền bạc được.”
Lâm chưởng quỹ tự nhiên là hiểu được ý của Thẩm Hi, cũng biết nếu muốn lấy được mấy ý tưởng này, ít nhất cũng phải đưa thêm một giường chăn đệm cùng tiền thuê nhà. Hắn suy nghĩ một lát, cảm thấy ý tưởng của nữ tử này rất mới mẻ độc đáo, dù có mua bằng giá cao thì cũng là mình được lợi. Có mấy ý tưởng này, có lẽ mình sẽ được đông gia trọng dụng, điều đi kinh thành cũng nên, huống chi theo ý của nữ tử này, còn có thâm ý trong đó, bèn mở lời nói: “Phu nhân đối lệnh phu quân không rời không bỏ, chí khí cao thượng, Lâm mỗ bội phục. Lâm mỗ không phải hạng người tâm địa độc ác gì, nếu ý tưởng của phu nhân là tốt, chuyện tiền bạc tất nhiên là tại hạ vui lòng.”
Thẩm Hi cũng biết hắn hiểu được ý mình, mới vui lòng: “Lúc nãy tiểu nữ đã nói qua, người chia ba bảy loại, hạng người nào dùng đồ nấy. Dân chúng bình dân như tiểu nữ, đến thăm người thân bạn bè chỉ cần chút điểm tâm lấy giấy dầu gói là được, chỉ cần mang đi được ăn được. Nhưng người phú quý người ta không thể lấy giấy dầu mà gói được, không quá mĩ quan. Lấy hộp giấy đựng điểm tâm cũng được, nhìn sang trọng đẹp mắt hơn. Nhưng đến dịp lễ tết năm mới, luôn có cấp dưới muốn tặng lễ nịnh bợ cho quan trên, chút điểm tâm kia còn không tính là gì. Lấy việc tặng lễ Trung thu làm ví dụ, tiểu nữ nghĩ cho bánh trung thu vào trong hộp, trong hộp đó đặt chiếc thìa chiếc đũa bằng vàng, hoặc dùng vàng ngọc chạm khắc làm chiếc hộp, lại đựng vào loại túi giấy này, dù ai nhìn cũng không ra, người ta chỉ nghĩ là bánh trung thu tầm thường, tặng lễ này tặng được kín đáo, người nhận lễ cũng kín đáo, chỗ lợi nhuận của loại điểm tâm kia là khỏi phải nói”
Lâm chưởng quỹ nghe, không khỏi trầm trồ tán thưởng. Từ trước đến giờ, tặng lễ mừng năm mới hay lễ tết đều chủ yếu là vàng bạc châu báu, không tới phiên cửa hàng điểm tâm của họ, dù sao việc nịnh bợ cấp trên không thể dựa vào chút điểm tâm là được. Nhưng giờ có ý tưởng này, điểm tâm của nhà mình chắc chắn thành hàng bán chạy, loại tặng lễ kiểu này chắc chắn sẽ làm người nhận lễ vô cùng thích ý. Dựa vào ý tưởng này, chắc chắn mình có thể được điều đến kinh thành. Lâm chưởng quỹ đã quyết định, hắn cười lớn nói: “Phu nhân thực đúng là người giỏi ý hay, tại hạ bội phục bội phục. Dâng lên năm mươi lượng bạc, không biết phu nhân có vừa lòng?”
Năm mươi lượng, hẳn là không ít, Thẩm Hi mĩ mãn, cũng không từ chối, đứng lên cười tạ lễ với hắn: “Đa tạ chưởng quỹ ưu ái, trong nhà đang lúc khó khăn, tiểu nữ cũng không khách khí, đành thẹn mặt nhận vậy.”
Tiểu nhị đưa lên một khay bạc đặt lên bàn, Lâm chưởng quỹ đưa cho Thẩm Hi: “Đây là phu nhân nên được, xin phu nhân nhận cho.” Thẩm Hi nhận lấy bạc, lại nói: “Chưởng quỹ, ngài là người hào phóng, tiểu nữ cũng có đi có lại mà đưa thêm ngài một cách làm điểm tâm, cam đoan không có ở cửa hàng điểm tâm khác.” Lâm chưởng quỹ ngạc nhiên nhìn nàng, vội vàng đáp: “Vậy thì xin đa tạ phu nhân, phu nhân có kiến thức bất phàm, chắc hẳn điểm tâm kia cũng thập phần mĩ vị.”
Thẩm Hi cầm lấy bút, chấm mực, viết xuống cách làm bánh ngọt. Kiếp trước riệu Dịch vì muốn phong độ thân sĩ nên tây hóa toàn bộ yếu tố sinh hoạt, nàng cũng sớm mà biết làm bánh quy, bánh ngọt, bánh trứng, pizza linh tinh. Mà cuộc sống đầy bất ngờ, không ngờ rằng việc làm để lấy lòng Triệu Dịch giờ lại trở thành cần câu cơm.
Đợi Thẩm Hi viết xong, Lâm chưởng quỹ cầm lên nhìn nhìn, thắc mắc: “Phu nhân, công thức làm bánh của ngài có chút phức tạp, hay là như vậy đi, ngài nghỉ chút ở đây trước, dạy các sư phụ của bổn điếm làm thử một lần được không?” Thẩm Hi nghĩ nghĩ, cũng đúng, nếu lần đầu làm bánh ngọt mà không có người chỉ bảo, chắc cũng không dễ làm, vì vậy liền đồng ý.
Cửa hàng điểm tâm đầy đủ nguyên liệu, nhưng không có sữa. Thẩm Hi hướng dẫn cho sư phụ làm điểm tâm làm bánh ngọt không có sữa một lần, tuy không có hương sữa nhưng chiếc bánh xốp giòn ngon miệng vẫn làm Lâm chưởng quỹ quá đỗi vui mừng. Tuy hắn vui mừng về vui mừng, vẫn không quên nhắc Thẩm Hi nói cho sư phụ lượng sữa cần thêm, thời điểm phù hợp thêm vào.
Làm xong mấy chuyện này, trời đã ngả về chiều, nàng liền cáo từ Lâm chưởng quỹ để ra về. Lâm chưởng quỹ sai tiểu nhị: “Tiểu Minh Tử, ngươi đi gói mấy loại điểm tâm tốt tốt cho vị phu nhân này mang đi, để phu nhân nếm thử hương vị điểm tâm của cửa hàng chúng ta.” Thẩm Hi nghĩ thầm, vị Lâm chưởng quỹ này đúng là một người làm ăn chính hiệu, tuyệt không muốn lấy lợi bất chính. Mình đưa tặng công thức làm bánh ngọt, hắn liền tặng điểm tâm, nếu có cơ hội, người này có thể kết giao được.
Tiểu nhị mang ra bốn gói điểm tâm, Thẩm Hi nói cảm tạ rồi nhận lấy, sau đó cười nói: “Lâm chưởng quỹ, túi giấy kia của ta vẫn là tiện lợi hơn, ngài xem, chỉ lấy giấy về gói, giờ tay ta đều bận cầm, nếu gặp người quen còn không thể hành lễ được.” Lâm chưởng quỹ cũng cười: “Đúng là hơi chút bất tiện thật, thôi phu nhân đành mong trên đường về không gặp được người quen đi. Túi giấy kia không tồi, mấy ngày sau Lâm mỗ sẽ đưa đi kinh thành cho đông gia xem, đông gia của chúng ta là người biết hàng, tâm tư của phu nhân sẽ không uổng phí.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, đã sắp tới ngưỡng cửa, Thẩm Hi bỗng nhiên dừng chân, nói: “Lâm chưởng quỹ, tiểu nữ có chuyện muốn nhờ. Nếu có ai hỏi về chuyện ý tưởng này, ngài hãy nói đây là do ngài tự nghĩ ra, đừng nhắc đến ta.” Lâm chưởng quỹ ngạc nhiên: “Đây là vì sao?” Thẩm Hi nói: “Tiểu nữ chỉ là một dân chúng bình thường, không muốn nhiều chuyện rắc rối, nếu không phải rơi vào bước đường cùng, hôm nay tiểu nữ cũng không muốn đến Phúc Thụy Tường.”
Lâm chưởng quỹ cũng hiểu được đạo lí hoài bích có tội, một nữ tử thông minh như vậy, nếu bị người có ý xấu biết, chắc chắn sẽ bắt nàng đi, Lâm chưởng quỹ lăn lộn thương trường đã lâu, biết rõ có người vì đồng tiền cái gì cũng làm được. Hắn cam đoan: “Phu nhân cứ yên tâm, ra khỏi cửa này tại hạ coi ngài chưa bao giờ tới đây.” Thẩm Hi nghe vậy, trong lòng yên tâm: “Chưởng quầy, đa tạ ngài ưu ái, vậy tiểu nữ xin cáo từ.” Lâm chưởng quỹ cười: “Sau này chúng ta không nói chuyện làm ăn, nhưng vẫn có thể mua điểm tâm mà, phu nhân không muốn xem túi giấy của ngài bán ra sao sao?” Thẩm Hi cũng cười: “Chắc chắn sẽ đến, xin chưởng quầy dừng bước.”
Lâm chưởng quỹ đưa nàng đến cửa, hai người từ biệt.
Đi trên đường, Thẩm Hi sờ sờ túi bạc trong áo, trong lòng vui sướиɠ đến sắp bay bổng, nếu không phải sợ người ta nhìn với ánh mắt nhìn kẻ điên, nàng thật muốn hát lên. Bạc, bạc trắng bóng, nàng chỉ dùng hai mươi mốt xu tiền mà kiếm được năm mươi lượng, nếu ở hiện đại tuyệt đối là siêu tỉ phú.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Hi trước hết đặt mấy gói điểm tâm lên bàn, mới lấy túi bạc ra, mở ra nhìn nhìn, bên trong suốt năm nén bạc trắng bóng, mỗi nén mười lượng. Nhìn thấy nén bạc thực sự trong truyền thuyết, nàng vô cùng kích động. Niềm hạnh phúc thành công là phải khoe với người khác, chẳng sợ người nghe bị điếc nàng cũng mặc kệ, nói với người mù đang ngồi trên kháng: “Người mù, này, thấy ta có lợi hại không? Dùng có hai mươi mốt văn tiền kiếm lời được năm mươi lượng, năm mươi lượng đấy, hắc hắc, người mù này, nếu chỉ mua thịt thì đủ ngươi ăn một năm thịt đấy. Tối nay cải thiện bữa ăn, tỉ làm thịt lợn cho ngươi ăn.”
Miệng lẩm nhẩm khúc ca dao, Thẩm Hi cao hứng phấn chấn mà dấu bốn thỏi bạc vào trong hốc bếp, mình chỉ cầm một thỏi dự định đi mua sắm. Trước khi đi, nàng mở một gói điểm tâm ra, xem kiểu dáng chắc là phù dung cao, Thẩm Hi không thích ăn kiểu điểm tâm ngọt như vậy, vì thế nàng ngồi xuống bên cạnh người mù, cười tủm tỉm mà đút một miếng bánh vào miệng hắn: “Người mù này, ngươi cao bao nhiêu vậy? Ngươi ngồi như vậy ta cũng không đo đc chiều cao của ngươi, thôi ngươi ngoan ngoãn ở nhà, ta đi mua đồ rồi mua bộ quần áo mới cho ngươi.” Người mù bình tĩnh ăn điểm tâm, không phản ứng gì với nàng, mà Thẩm Hi chỉ muốn bày tỏ cảm xúc của mình, không quan tâm hắn nghe được hay không. Có khi giờ trước mắt nàng chỉ có một con mèo hay chon chó nàng cũng sẽ lảm nhảm một phen.
Đút cho người mù ăn đến lửng dạ, lại cho hắn uống nước, nàng mới cầm bạc ra cửa.
Người mù mặc áo đơn, mình cũng mặc áo đơn, một ngày chay qua chạy lại, Thẩm Hi đã mau lạnh đến cứng người, bây giờ đã có tiền, nếu không mua cái áo bông thật sự có lỗi với bản thân quá.
Thôn trấn này quá nhỏ, cả tiệm quần áo cũng không có, nàng đành tìm đến tiệm vải. Chờ đến lúc Thẩm Hi đi ra, nàng đã ôm một đống chăn, ga trải giường mới tinh, quần áo bông với áo khoác, áo kép, mỗi loại nàng mua hai bộ, cho mình với người mù mỗi người một bộ. Dù sao giờ đã có tiền, không cần bạc đãi bản thân.
*Chú thích:
Phù dung cao: Một loại điểm tâm của vùng An Huy, người dân nơi đây thường làm vào các dịp lễ, tết, hay để đãi khách quý. Bánh được làm từ bột nếp làm thành bánh, cắt miếng, lại đem đi chiên, rồi thêm đường trắng, đường mạch nha. Do chiếc bánh làm thành nhìn giống đóa hoa phù dung nên gọi là bánh phù dung.
Loại bánh này được đưa vào Mãn Hán toàn tịch.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cổ Đại Khó Kiếm Cơm
- Chương 4