Mấy hôm sau khi Đường Thi rời đi, Tĩnh Huyên với Thanh Phù để lại một tờ giấy, hai tiểu cô nương trộm rời đi rừng rậm. Trong thư viết là Tĩnh Huyên không muốn sống cuộc sông tù túng trong cung, Thanh Phù lớn mật khuyến khích mà hai tiểu cô nương trốn đi lưu lạc giang hồ.
Quy Hải Mặc đọc xong tờ giấy kia, mặt đen lại, muốn đuổi theo nhưng bị Hoắc Trung Khê cản lại.
“Bọn nhỏ luôn sẽ trưởng thành, rời đi cha mẹ mới lớn lên được. Ngươi không cần đi, ta khiến Gia Thanh đi theo là được. Võ công của Gia Thanh đã đủ bảo vệ hai đứa, mấy người trẻ ở cùng nhau cũng dễ dàng hơn.”
Quy Hải Mặc yên lặng không nói gì, nhưng không đuổi theo nữa.
Hoắc Trung Khê gọi Trịnh Gia Thanh đến dặn dò, nhất định phải bảo vệ hai muội muội, không được có sai lầm gì, rồi mới khiến Thẩm Hi đưa cho thằng bé 100 vạn lượng ngân phiếu: “Tiêu hết sạch tiền rồi hẵng trở lại, người trẻ tuổi phải học được cách tiêu tiền. Không cần tiết kiệm, muốn mua gì thì mua. Đừng như sư phụ con, lúc lớn như con vẫn chưa biết việc đời, bị người ta chê cười.”
Thẩm Hi một bên nghe mà cười thầm, ngày này đúng là nhớ dai thật, chuyện từ lúc nào rồi hắn vẫn còn nhớ như in, còn có mặt mũi lấy ra làm tài liệu giáo dục cho đồ đệ, không biết đáng cười à?
Trịnh Gia Thanh phải đi, Hoắc Hiệp cũng muốn đi theo, thằng bé níu lấy chân Trịnh Gia Thanh không cho sư huynh đi, Trịnh Gia Thanh bất đắc dĩ lại phải xin ý kiến sư phụ. Hoắc Trung Khê phất phất tay, thằng nhóc tung ta tung tăng xách bọc quần áo nhỏ theo chân sư huynh đi ra khỏi nhà, một ánh mắt lưu luyến cũng không để lại cho Thẩm Hi. Điều này khiến nàng mất mát vô cùng, sau Bản Ngã Sơ Tâm, Hoắc Hiệp vinh dự được nàng đưa vào danh sách kẻ phản bội, bị Thẩm Hi lải nhải mấy ngày. Tuy vậy may mắn nàng vẫn còn một đứa con nữa, Thẩm Hi cũng không đến nỗi buồn chán quá độ, dù sao đây là lần đầu Hoắc Hiệp xa nàng lâu như vậy, buồn bã mong nhớ cũng là bình thường.
Cuối cùng Quy Hải Mặc vẫn không yên tâm về Thanh Phù, mấy hôm sau cũng đuổi theo. Thẩm Hi rất cảm kích hắn chịu đến giúp đỡ khi Hoắc Trung Khê đi vắng, lúc đi tiễn luôn miệng dặn dò phải thường xuyên viết thư liên lạc, Quy Hải Mặc ừ một tiếng rồi vội vàng đuổi theo con gái.
Mọi người đã đi gần hết rồi, cuối cùng trong rừng rậm chỉ còn lại hai phu thê Thẩm Hi cùng Hoắc Thống đang nằm trong nôi, tình cảnh này giống hệt như lúc 6 năm trước hai người cùng Hoắc Hiệp đi vào nơi này, Thẩm Hi nghĩ lại mà thơ thẩn, mọi chuyện đã khác trước rất nhiều, nhưng nàng vẫn như vậy, Hoắc Trung Khê cũng thế.
Chuyện đi ở ngày sau hai phu thê bàn bạc với nhau khá lâu mới quyết định, hai người chuẩn bị đi Kiếm Thần sơn ở mấy năm, chờ đến khi nào Hoắc Thống đã cứng cáp thì dẫn bọn nhỏ đi du lịch các nơi, quan sát phong thổ các nơi để bọn nhỏ được mở mang tầm mắt.
Bây giờ đang là mùa hè, Thẩm Hi không dám để Hoắc Thống phơi nắng, hơn nữa Hoắc Trung Khê vẫn chưa khỏe hẳn nên cả nhà 3 người vẫn ở lại rừng rậm, đợi sang thu mới đi. Ngày tháng của hai phu thê rất đơn giản, Thẩm Hi ngày ngày trông con, Hoắc Trung Khê thì chưa luyện võ được, sửa thành đả tọa luyện nội công, lúc không luyện công thì trông con giúp thê tử, cuộc sống nhàn nhã tự tại.
Tiếc rằng cuộc sống thanh bình này không được bao lâu.
Bản Ngã Sơ Tâm đã mất tăm mất tích từ lâu bỗng xuất hiện, ôm Phong Triền Nguyệt đến gõ cổng. Thẩm Hi ra mở cổng thấy hai người kia, không nói một lời mà đóng sầm cửa lại.
“Đệ muội...” Bản Ngã Sơ Tâm chỉ dám đứng ngoài gọi, thanh âm tràn đầy áy náy.
Thẩm Hi đứng ở trong sân nói với ra: “Đừng gọi thân thiết như vậy, ta không dám có người họ hàng quý hóa như ngươi. Đường Thi không ở đây, dẫn Tiểu Nghênh đi từ lâu rồi, các ngươi đi đâu tìm nàng thì đi đi.”
Bản Ngã Sơ Tâm yên lặng không nói gì, nếu không phải Thẩm Hi chưa nghe được tiếng bước chân chắc đã tưởng hắn đi rồi.
“Đệ muội, thế Hoắc Trung Khê sao rồi? Hắn đỡ chưa?”
Thẩm Hi chưa kịp trả lời, đa nghe thấy Phong Triền Nguyệt nói: “Cứ mang ta đi đến trước mặt Hoắc Trung Khê đi, khiến hắn muốn chém muốn gϊếŧ thì tùy. Ta cho hắn gϊếŧ!”
“Nguyệt Nhi, nàng cần gì khổ như vậy, chúng ta đi thôi, ta mang nàng đi tìm Đường Thi, chắc chắn nàng ấy sẽ chữa khỏi cho nàng...” Bản Ngã Sơ Tâm thở dài nói.
Phong Triền Nguyệt giọng the thé: “Tìm nàng tìm nàng! Ta thà làm phế nhân còn hơn là cầu xin nàng ta!” Dừng lại một chốc, giọng nàng ta lại vang lên càng thêm chói tai: “Chàng nói đi, có phải chàng vẫn không quên được nàng ta, nên chàng vẫn luôn muốn đi tìm nàng ta đúng không? Trong lòng chàng vẫn có nàng ta đúng không? Ta chỉ làm vướng chân chàng thôi, cứ mang ta đến gặp Hoắc Trung Khê, để hắn gϊếŧ ta cho xong chuyện!”
Nội chiến?
Cãi nhau?
Thẩm Hi bỗng cảm thấy việc cự tuyệt bọn họ ngoài cửa không phải là ý hay. Chi bằng cho họ vào nhà, nhìn bọn họ trở mặt thành thù, ngày ngày cãi nhau, Phong Triền Nguyệt ghen tuông quát tháo, Bản Ngã Sơ Tâm hối hận tự trách càng hả giận hơn.
Bản Ngã Sơ Tâm đang lúc khó xử, bỗng cánh cổng mở ra, Thẩm Hi lạnh lùng nói: “Có người mau mắn muốn đến nạp mạng sao ta lại không biết tốt xấu mà từ chối đây. Xem ở mặt mũi Đường Thi cùng Tiểu Nghênh, các ngươi muốn vào thì vào đi.”
Phong Triền Nguyệt ngẩng đầu lên, từ trong ngực Bản Ngã Sơ Tâm ngó đầu ra trừng hắn: “Ta mới không cần nhờ phúc của nữ nhân kia, ngươi không được vào!”
Thẩm Hi giật mình nhìn nàng ta. Phong Triền Nguyệt trước đây xinh đẹp trẻ trung như cô nương đang độ xuân thì, vung tay nhấc chân phong tình như họa, mà bây giờ nàng ta già nua như bà thím 50 tuổi, đầu tóc hoa râm, làn da nhăn nheo, trên mặt cũng nếp nhăn ngang dọc, đôi mắt phượng xinh đẹp bây giờ đυ.c ngầu trắng dã, trong mắt đầy uất hận bực dọc.
Thấy nàng nhìn mình, Phong Triền Nguyệt cười lạnh nói: “Nhìn gì mà nhìn! Còn không phải tướng công tốt nhà ngươi làm ra. Hừ, món nợ này sớm muộn gì ta cũng sẽ đòi lại!”
Một giọng nói chế nhạo truyền đến từ phía cửa nhà: “Bản Ngã Sơ Tâm, bà thím mà ngươi đang bế kia là ai vậy? Mẫu thân hay là bà nội ngươi?”
Câu nói này khiến Phong Triền Nguyệt nổi giận đùng đùng, nàng ta véo mạnh một cái lên bắp tay Bản Ngã Sơ Tâm, ra lệnh: “Bản Ngã Sơ Tâm, hắn cười nhạo ta! Chàng mau đi gϊếŧ hắn, gϊếŧ chết hắn!”
Bản Ngã Sơ Tâm cười khổ, nói với Hoắc Trung Khê: “Hoắc huynh, xin đừng nói như vậy.”
Hoắc Trung Khê nhàn nhạt nói: “Mau dẫn nàng ta đi đi, ta sợ lại nhìn nữa tay ta sẽ ngứa lên mà gϊếŧ nàng ta mất, chỉ sợ lần này Bản Ngã huynh không đuổi đến kịp lúc thôi.” Bản Ngã Sơ Tâm chưa kịp nói gì, Phong Triền Nguyệt đã the thé: “Càng muốn đuổi ta đi ta lại càng không muốn đi, lão nương việc gì phải nghe lời ngươi? Ngươi muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, dù sao huyệt Khí Hải của ta đã bị phá, có sống cũng chả để làm gì! Bản Ngã Sơ Tâm, mang ta đi phòng kia, phòng mà nữ nhân kia với chàng ở trước đây.”
Bản Ngã Sơ Tâm theo bản năng buột miệng từ chối: “Đừng ở phòng kia, chúng ta tìm phòng khác...”
Hắn chưa nói xong, Phong Triền Nguyệt lại véo cho một cái, mặt đen sì, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Bản Ngã Sơ Tâm: “Sao, không cho ta chạm vào đồ vật của nữ nhân kia đúng không? Chàng vẫn đang thương nhớ nàng ta, muốn nàng ta trở về, đúng không?”
Thẩm Hi ở một bên đổ thêm dầu vào lửa: “Cứ cho là ngươi đã được ở bên Bản Ngã Sơ Tâm đi, thân phận của ngươi cũng chỉ là một thϊếp thất mà thôi, có tư cách gì vào ở phòng của nương tử chính phòng?”
“Ta nhổ vào, nàng ta là nương tử chính phòng sao? Sơ Tâm đã không cần nàng ta, Đường Thi đã là hạ đường phụ, dựa vào đâu mà ta không được ở đó? Bản Ngã Sơ Tâm, mang ta vào phòng kia, có nghe hay không?”
Bản Ngã Sơ Tâm chỉ đành ôm Phong Triền Nguyệt vào phòng mà trước đây hắn cùng Đường Thi ở.
Bọn họ mới đi vào một lát, đã thấy cửa sổ mở toang ra, quần áo, thuốc thang,... phàm là đồ vật Đường Thi từng dùng qua đều bị ném hết ra ngoài, kèm theo đó là đồ chơi, quần áo của Bản Ngã Nghênh.
Lúc lâu sau thanh âm hùng hổ quát tháo trong phòng mới tĩnh lại, Bản Ngã Sơ Tâm vẻ mặt mệt mỏi đi ra. Hắn im lặng ngồi xuống nhặt từng cái từng cái lên, lại yên lặng mà mang hết số đồ đạc này sang gian phòng khách đã trống. Ngồi trong phòng khách một hồi lâu, hắn mới đi ra, vành mắt ửng đỏ.
Thẩm Hi nhìn từ cửa sổ ra, thấy bộ dáng bần thần của hắn, cảm giác vui sướиɠ hơn cả trúng xổ số, trong lòng thoải mái nhẹ nhàng. Nếu về sau gặp lại Đường Thi, chắc chắn nàng sẽ kể lại chuyện đôi gian phu da^ʍ phụ hôm nay cho Đường Thi nghe, khiến nàng cũng giải hận.
Đến tối Thẩm Hi chỉ nấu cơm cho nhà mình, hai người kia ăn gì thì kệ, nàng không quan tâm. Bản Ngã Sơ Tâm đến ngoài cửa nhà nàng, nói một câu: “Đệ muội, ta mượn phòng bếp một lát.” Thẩm Hi không trả lời, nghe thấy tiếng bước chân hắn đi xuống bếp, sau đó tiếng nước rửa rau, thái rau cộp cộp cùng tiếng nồi chảo leng keng vang lên.
Tay nghề của Bản Ngã Sơ Tâm Thẩm Hi đã được nếm qua, thức ăn làm ra căn bản không có món nào gọi là ăn được. Quả nhiên một lúc sau, nàng đã ngửi được mùi khét bốc ra từ bếp. Vừa ngửi mùi khét Thẩm Hi vừa cười thầm trong lòng, không biết loại cơm nước này Phong Triền Nguyệt có ăn được không, dù sao cũng từng là Võ thần một nước, sơn hào hải vị nàng ta được ăn không ít.
Bản Ngã Sơ Tâm mới bưng thức ăn vào phòng, Thẩm Hi đã đi qua giục Hoắc Trung Khê: “Tướng công, mau nghe xem động tĩnh trong phòng kia đi, họ có cãi nhau không nhỉ?”
Hoắc Trung Khê ngưng thần ngồi yên, không gật không lắc.
Tuy vậy máy nghe lén chạy bằng cơm của Thẩm Hi chưa cần hoạt động, nàng đã nghe được tiếng Phong Triền Nguyệt quát tháo vọng ra: “Thứ cơm nước này ta ăn được sao? Chàng nói xem chàng làm cơm bao nhiêu lần rồi, sao không tiến bộ chút nào vậy? Cho bao nhiêu nước, lửa thế nào ta đã nói bao nhiêu lần rồi, vậy mà vẫn chứng nào tật nấy. Có phải lúc nấu cơm chàng lại nghĩ đến nữ nhân kia mà thơ thẩn sơ sót nồi cơm không? Phải không!?”
Bản Ngã Sơ Tâm nói lại gì đó, nhưng hắn hạ giọng nên Thẩm Hi không nghe được, nàng vội chọc chọc Hoắc Trung Khê, hắn đành thở dài thuật lại: “Nàng đừng rủa xả Đường Thi nữa được không? Đường Thi có gì thì cũng sinh Tiểu Nghênh cho ta, nàng tôn trọng nàng ấy một chút.”
Hoắc Trung Khê mới nói xong, giọng Phong Triền Nguyệt vang lên, quát mắng chói tai: “Sinh con thì có gì là giỏi? Nếu hai ta thành thân sớm thì ta cũng đã sớm sinh con cho chàng rồi. Có phải chàng thấy ta già rồi, chán ghét ta đúng không? Cảm thấy ta không sinh đẻ được rồi phải không? Chàng lại không chạm vào ta, một mình ta thì sinh con thế nào? Bây giờ chúng ta lập tức viên phòng, ta không tin ta lại kém nàng ta!”
Thẩm Hi hưng phấn chọc chọc Hoắc Trung Khê: “Tướng công, nghe đi, Bản Ngã Sơ Tâm nói gì rồi?”
Hoắc Trung Khê không nói gì, hất hàm lên chỉ chỉ, Thẩm Hi nhìn theo ánh mắt hắn, qua khe cửa sổ đã thấy Bản Ngã Sơ Tâm bưng mâm ra, đi qua trước nhà họ xuống bếp, sau đó trong bếp lại vang lên tiếng nồi bát chạm nhau.
Thẩm Hi quay sang bảo Hoắc Trung Khê: “Thấy không, nam nhân chính là đồ tồi, toàn thích bị xem thường, có nữ nhân đối xử tốt với mình thì không biết đường quý trọng, nói ném là ném. Cứ phải chăm chăm theo đuôi người lạnh nhạt với mình, hầu trước hạ sau, đây không phải thích bị xem thường là gì?”
Trong bếp yên lặng.
Hoắc Trung Khê thở dài: “Nương tử, nàng hạ miệng lưu tình chút đi. Chúng ta chỉ xem việc, đừng xen vào được không?”