Trong ánh mắt của Kim Tiểu Nhị mang theo từng tia hồi ức.
- Cậu biết Thụ tiền bối chứ?
Hắn đột nhiên mở miệng hỏi.
Thụ gia gia sao?
Nghe Kim Tiểu Nhị nhắc đến Thụ gia gia, Chu Diệp hơi sững sờ một cái. Rõ ràng là hiện tại, hắn đang hỏi tên của người mặt to, làm sao lại còn dính líu quan hệ với Thụ gia gia?
- Ta đã từng gặp Thụ gia gia một lần.
Chu Diệp thành thật trả lời.
- Ừm.
Kim Tiểu Nhị gật đầu, sau đó chậm rãi nói ra:
- Chuyện ở Thời đại Thượng Cổ thì ta không biết được nhiều, nhưng có một chuyện mà tất cả sinh linh có tu vi vượt qua Siêu Phàm Cảnh ở Mộc giới đều biết rõ.
- Bầu trời của Mộc giới là do Thụ gia gia chống đỡ. Nếu như không có Thụ gia gia chèo chống, Mộc giới đã sớm sụp đổ rồi.
Nghe Kim Tiểu Nhị nói vậy, Chu Diệp lập tức tỏ ra kinh hãi.
Hắn đột nhiên cảm thấy, vị Thụ gia gia có ngọn cây cách trời ba thước kia đặc biệt vĩ đại.
- Thụ gia gia là tiền bối mà toàn bộ sinh linh của Mộc giới đều cần tôn kính, tựa như là trưởng bối trong nhà vậy.
Kim Tiểu Nhị tiếp tục nói.
Chu Diệp ngây người đến nửa ngày rồi mới mở miệng nói ra:
- Kim huynh, thế nhưng mà Thụ gia gia cùng sư phụ ta có quan hệ gì?
- Vị kia có địa vị ngang hàng với Thụ gia gia, thậm chí ở trên một số phương diện, còn vượt qua Thụ gia gia.
Kim Tiểu Nhị cúi đầu, nhìn về phía Chu Diệp.
Chu Diệp suy tư câu nói này.
Chờ đến khi phản ứng lại, Chu Diệp lập tức hít một hơi thật sâu.
- Ý của anh là sư phụ ta cũng vĩ đại giống như Thụ gia gia vậy hay sao?
Chu Diệp có chút không dám tin.
Bình thường người mặt to thoạt nhìn cũng chỉ là một đại lão ẩn cư không ra ngoài, nghĩ không ra tại Mộc giới ông ấy lại có địa vị bực này.
- Nói nhảm, toàn bộ Mộc giới cũng chỉ có ba vị cường giả Đế Cảnh mà thôi, vị kia không vĩ đại thì ai vĩ đại nữa?
Kim Tiểu Nhị trợn mắt trừng hắn một cái.
Trong mắt của hắn lại hiện lên thần sắc ước mơ rồi hắn cười nhẹ nói:
- Kim mỗ cũng có một ước mơ, đó chính là có thể đột phá đến Đế Cảnh trước mười năm vạn tuổi.
- Lão đại, ngài cũng đừng ước mơ cao xa quá. Theo ta thấy, cả đời này ngài cũng không thể đột phá đến Đế Cảnh đâu.
Hắc Mao Kim Cương lắc đầu, tỏ vẻ không tín nhiệm với Kim Tiểu Nhị.
- Hắc Mao, ngươi vừa nói cái gì?
Kim Tiểu Nhị nhìn nó với ánh mắt rất bất thiện.
Hắc Mao Kim Cương bĩu môi, không còn tiếp tục nói chuyện.
- Kim huynh, ước mơ của huynh xác thực rất là hay nhưng mà rốt cuộc đến lúc nào thì huynh mới nói cho ta biết tên của sư phụ ta là gì?
Chu Diệp thở dài, có chút chờ không nổi.
- Niên hiệu của vị kia là Thanh, Thanh trong màu xanh da trời, được xưng là Thanh Đế.
Kim Tiểu Nhị trang nghiêm nói ra câu này.
- Thanh Đế...
Chu Diệp tự nói một câu, sau đó nói với Kim Tiểu Nhị:
- Được rồi, đa tạ Kim huynh.
- Không có gì.
Kim Tiểu Nhị rất khách khí khoát khoát tay.
Sau đó hắn cười nói:
- Ngược lại là ta không nghĩ tới, Tiểu Thảo Tinh cậu thế mà lại có thể trở thành đệ tử của vị kia. Thiên phú của cậu quả nhiên là rất ưu tú.
- Đâu có, ta chỉ là một cây cỏ dại bình thường thôi.
Chu Diệp khiêm tốn cười nói.
Khóe miệng của Kim Tiểu Nhị khẽ co giật.
Nếu quả thật tin lời ma quỷ này của Tiểu Thảo Tinh, vậy thì Kim mỗ cũng có thể đi bái vị kia làm thầy.
- Không nói những chuyện này, cậu muốn lưu lại làm khách ở chỗ ta hay không?
Kim Tiểu Nhị lần nữa mời.
Đùi của Thanh Hư Sơn cực kỳ thô to, nhất định phải ôm lấy, đây chính là vốn liếng để hắn có thể bay lên trời.
- Có thể.
Chu Diệp lập tức đồng ý.
Mặc dù thế giới bên ngoài rất hòa hài, nhưng mà cũng dễ dàng bị ngộ thương.
Đơn giản như là tình huống lúc trước, khi Hắc Mao Kim Cương cùng Nhục Dực Sư đánh nhau, hai thằng này rõ ràng là không có chuyện gì, ngược lại là kém chút nữa khiến cho Chu mỗ thăng thiên.
Chỉ là dư ba mà hắn đã không thể tiếp nhận, nếu thật sự chết rồi thì đi chỗ nào nói rõ lí lẽ đây?
- Lão Hắc, ngươi hóa thành hình người đi.
Kim Tiểu Nhị nói với Hắc Mao Kim Cương.
- Được rồi.
Hắc Mao Kim Cương gật đầu.
Sau đó nó cẩn thận nghiêm túc thả tay xuống, để Kim Tiểu Nhị cùng Chu Diệp đi đến trên mặt đất.
Sương mù màu đen nhanh chóng tràn ngập ra, bao phủ toàn bộ thân hình khổng lồ của nó. Sau đó, một đại hán người cao chín thước, lưng hùm vai gấu từ đó đi ra.
Nửa người trên của đại hán này trần trụi, không có gì che chắn, cơ bắp rắn chắc hiện ra, trông rất có lực uy hϊếp.
Vẻn vẹn chỉ là cánh tay đã to bằng bắp đùi của Kim Tiểu Nhị.
Nửa người dưới mặc một cái quần đùi chế từ da hổ, vừa vặn chạm tới đầu gối.
Làn da màu cổ đồng làm cho đại hán nhìn phi thường cường hãn.
- Hắc hắc.
Đại hán vò đầu cười không ngừng, có chút chất phác.
- Đi thôi.
Kim Tiểu Nhị liếc nhìn hắn một cái, sau đó nói với Chu Diệp ở bên người.
- Được, Kim huynh dẫn đường là được.
Kim Tiểu Nhị mang theo Chu Diệp cùng lão Hắc, cùng một chỗ đi vào trong rừng.
Mặc dù quanh năm, Kim Tiểu Nhị đều lấy chân thân gặp người, nhưng mà hắn vẫn tạo một gian sân nhỏ ở trên đỉnh núi.
Hắn mang theo Chu Diệp cùng lão Hắc tiến vào sân nhỏ, sau đó đi vào bàn gỗ ở một góc của sân nhỏ.
Chu Diệp phát hiện, trong gian phòng trên Thanh Hư Sơn có đình nghỉ mát, có bàn đá, còn có hai mảnh linh điền.
Mà trong nhà của Kim Tiểu Nhị thì …. chỉ có bốn bức tường.
Hắn không thể không cảm thán, đây chính là điểm khác biệt.
Chu Diệp leo đến trên ghế, cảm giác cái ghế dưới mông khẽ kêu kẽo kẹt, rất không có cảm giác an toàn.
- Ta nói Kim huynh, cuộc sống này của ngươi hơi kém đó.
Chu Diệp rất muốn chửi bậy.
Kim Tiểu Nhị gãi đầu xấu hổ, sau đó nghiêm mặt nói:
- Đừng nhìn cái ghế này có chút cũ nát, ta cũng nói cho cậu, đây chính là ghế làm từ linh mộc đó.
- Linh mộc là cái đồ chơi gì?
Chu Diệp đặt mông ngồi trên ghế, sau đó nhìn về phía Kim Tiểu Nhị.
- Trên đời có một số loại thực vật thân gỗ có thể tự chủ hấp thu thiên địa linh khí, khi chúng đạt tới phẩm giai nhất định thì sẽ trở thành linh mộc, bên trong giấu linh khí.
Lão Hắc vểnh chân lên, bắt chéo chữ ngũ, thuận miệng giải thích nói.
- Kẽo kẹt —— kẽo kẹt ——
Chu Diệp nâng hai nhánh cây cỏ của hắn lên, chống đỡ thân thể mình, dùng lực lay động một cái.
Ghế cũ nát lay động đến kịch liệt, tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt không ngừng vang lên.
- Không quá giống đâu.
Chu Diệp nói.
- Mấy ngàn năm chưa bao giờ dùng qua, cho nên mới là như thế này.
Thần sắc trên mặt Kim Tiểu Nhị có chút xấu hổ.
Hắn là một con chim trầm mê tu luyện, khi không có chuyện gì thì sẽ không thay đổi thành thân người.
- Ừm.
Chu Diệp tin.
- Đến, Tiểu Thảo Tinh, hôm nay ta mời cậu ăn linh dược.
Kim Tiểu Nhị khẽ vươn tay, trong tay xuất hiện một gốc linh dược tản ra ba động của năng lượng nồng đậm.
- Linh dược Địa cấp hạ phẩm cấp bậc ngàn năm!
Hai tay của lão Hắc chống lên trên bàn gỗ, thân hình lập tức đứng thẳng lên.
Hắn nhìn Kim Tiểu Nhị với ánh mắt trông ngóng, ý kia rất rõ ràng, là đang biểu đạt: Đại ca, ta cũng muốn.
Kim Tiểu Nhị liếc mắt, nhìn hắn một cái, sau đó lại lấy ra một gốc linh dược khác và tiện tay ném cho hắn.
- Mới có tám trăm năm thôi à?
Lão Hắc tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng tiếp lấy linh dược, nhưng sau khi nhìn xem thì tỏ ra thất vọng.
- Tám trăm năm thì làm sao? Không phải cũng là Địa cấp hạ phẩm hay sao?
Kim Tiểu Nhị nguýt hắn một cái.
Kim mỗ vốn cũng không giàu có, có thể lấy Linh dược Địa cấp ra mời khách đã là không tệ rồi, làm sao thằng này còn muốn chọn ba lấy bốn.
- Tốt mà! Tốt mà!
Lão Hắc cầm lấy linh dược liền bắt đầu gặm ăn.
Động tác rất thô bạo khiến cho Chu Diệp không đành lòng nhìn thẳng.
Chu Diệp ôm gốc linh dược mà Kim Tiểu Nhị cho nhưng cũng không có lập tức luyện hóa.
- Dễ chịu!
Lão Hắc ăn xong linh dược, hét lớn một tiếng.
Kim Tiểu Nhị liếc mắt, nhìn hắn một cái, sau đó mới khinh thường nói:
- Có thể tỏ ra tao nhã, có tố chất giống như chúng ta hay không?
Lão Hắc cười, nhìn là biết hắn cũng không có thực sự để ý.
- Hazz. Tại sao Kim Tiểu Nhị ta lại có tiểu đệ ngốc như ngươi vậy?
Kim Tiểu Nhị thở dài một tiếng.
- Hở?
- Đại ca, lúc nào thì ngài có tên mới vậy?
Nghe được lời than thở của Kim Tiểu Nhị, Lão Hắc lập tức tò mò hỏi.
Mà điểm hắn chú ý cũng hơi khác với người bình thường.
- Lộc gia lấy cho ta đấy, nhưng mà ta cảm thấy chẳng ra sao cả.
Khi nói câu này, trên mặt của Kim Tiểu Nhị giống như là viết bốn chữ: Ta rất khó chịu.
- Đổi một cái tên khác không phải là được rồi hay sao? Ta ngẫm lại xem... Kim Đại Nhị được không? Nghe rất bá khí!
Lão Hắc không để ý chút nào.
Nghe được câu nói này của Lão Hắc, sắc mặt của Kim Tiểu Nhị cũng biến thành màu xanh.
Vào thời khắc ấy, hắn thật rất muốn bóp chết lão Hắc.
- Bất quá nói đến chuyện danh tự này, lão Hắc ta còn không có một cái danh tự chính thức đâu, nếu không đại ca lấy cho ta một cái?
Lão Hắc xoa xoa tay, mong đợi nhìn Kim Tiểu Nhị.
- Ngươi cứ gọi Hắc Ngốc đi.
Kim Tiểu Nhị không phải rất muốn để ý đến hắn.
Chu Diệp nhìn quần da hổ trên người lão Hắc, lại nghĩ tới chân thân của đối phương, lập tức có ý tưởng.