Hắc Mao Kim Cương không thèm để ý lời nói của đại yêu trên núi kia chút nào, nó trực tiếp hô lớn: "Đại ca! Hôm nay lão Hắc ta thu một tiểu đệ!"
Sắc mặt đại yêu trên đỉnh núi biến thành màu đen, rất tức tối.
Đang trầm mê trong tu luyện lại bị tiếng la kinh động suýt nữa dọa chết nó.
"Ngươi mẹ nó còn tiểu đệ hả, hôm nay lão tử phải dạy dỗ ngươi một trận. . ."
Chu Diệp nhìn thấy linh khí trên bầu trời bắt đầu bạo động.
Trong chớp mắt, những linh khí kia hình thành một ưng trảo kim sắc tóm lấy Hắc Mao Kim Cương.
"Ài, đại ca, đừng mời lão Hắc ta lên núi như vậy, như vậy sẽ làm cho lão Hắc ta rất mất mặt." Hắc Mao Kim Cương bị ưng trảo kim sắc bắt lấy, bất đắc dĩ kháng nghị.
Ưng trảo kim sắc co lại.
Hắc Mao Kim Cương lập tức bị bắt lên trên đỉnh núi.
Chu Diệp nhìn thấy bộ dáng đại yêu lập tức sững sờ.
Nhìn lông vũ kim sắc phát sáng lập loè như là sắt thép, lại nhìn ánh mắt kiệt ngạo bất tuần kia.
Mẹ nó đó chính là Kim Tiểu Nhị.
Kim Tiểu Nhị trở lại địa bàn của mình quả nhiên là bá khí văng tứ phía.
"Ngươi không có chuyện gì chạy ngàn dặm đến chỗ ta làm gì? Chỉ để cho ta xem tiểu đệ ngươi mới nhận sao?" Kim Tiểu Nhị mở rộng một cánh, sau đó lạnh như băng hỏi.
Không thể không nói, hiện tại Kim Tiểu Nhị toát ra cảm giác như tổng giám đốc bá đạo.
"Hắc hắc, đại ca, tiểu đệ thu lần này có chút đặc thù." Hắc Mao Kim Cương lộ ra nụ cười lấy lòng, sau đó nâng tay lên, đưa Chu Diệp đến trước mặt Kim Tiểu Nhị.
"Đại ca ngươi xem, có phải tiểu thảo tinh này rất đặc biệt hay không?" Hắc Mao Kim Cương nhíu nhíu mày, cười hì hì hỏi.
Kim Tiểu Nhị hơi cúi đầu, ánh mắt ngưng tụ rơi xuống trên ngườiChu Diệp.
Hắn hơi sững sờ.
Cuối cùng mẹ nó có một loại cảm giác đặc biệt quen thuộc .
"Kim huynh sao thế, mới chia tay mấy ngày đã không biết ta hay sao?" Chu Diệp thở dài một tiếng, có chút đau lòng.
Trong giọng nói dường như tràn ngập thất vọng đối với Kim Tiểu Nhị.
Lời ngầm chính là: Bằng hữu nhà ngươi hơi giả.
Kim Tiểu Nhị ngây người, lập tức kỳ quái hỏi: "Ngươi là tiểu thảo tinh?"
"Nó không phải là tiểu thảo tinh thì còn có thể là cái gì?" Hắc Mao Kim Cương nâng lên một cái tay khác, gãi đầu, vẻ mặt mê mang.
Sao cứ cảm thấy hình như đại ca quen biết tiểu thảo tinh thế?
"Kim huynh, ngươi làm ta quá thất vọng, chỉ mấy ngày không gặp, ngươi đã quên ta rồi." Chu Diệp thở dài.
Kim Tiểu Nhị nghe vậy lập tức phản bác.
"Làm sao có thể! Ngươi chính là bằng hữu tốt của Kim mỗ ta!" Kim Tiểu Nhị cường điệu nói.
"Nhưng, ta rất hiếu kì, vì sao ngươi lại đυ.ng tới tên gia hỏa này?" Kim Tiểu Nhị chỉ vào Hắc Mao Kim Cương, hỏi Chu Diệp.
Hắn đang nói sang chuyện khác.
Hắc Mao Kim Cương không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Chu Diệp.
Nó hiểu rồi.
Hóa ra đúng là đại ca mình biết tiểu thảo tinh này thật.
Nói như vậy thì mình muốn làm đại ca của tiểu thảo tinh là không được.
Vấn đề này sao lại khéo như vậy, khiến Kim Cương quá thương tâm rồi.
"Trên đường đυ.ng phải người anh em này đang đánh nhau với một con sư tử, lúc ấy ta tránh không khỏi, chờ đến khi bọn chúng đánh xong, người anh em này lại phát hiện ra ta, nhất định đòi nhận ta làm tiểu đệ." Chu Diệp nâng lá nhọn chỉ Hắc Mao Kim Cương.
"Ra là vậy." Kim Tiểu Nhị gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Sau đó, hắn nhìn về phía Hắc Mao Kim Cương, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi cái lớn cát tệ, rõ ràng đã chia năm năm với người ta, còn nhất định phải tìm người ta đánh nhau."
"Mẹ nó có thể nhớ lâu một chút hay không, đã lần thứ năm rồi."
Hắc Mao Kim Cương vò đầu, thầm nói: "Ta có thể làm sao, thối cát tệ kia có cánh, biết bay đấy, nếu không biết bay, lão Hắc ta có thể gϊếŧ chết nó trong vài phút."
Kim Tiểu Nhị hít sâu.
"Thôi, trí thông minh của ngươi không cao, ta không muốn nói với ngươi nữa."
Chu Diệp nghe thế không biết nên nói cái gì cho phải.
Mặc dù Kim Tiểu Nhị nói là sự thật, nhưng lời này quá ngay thẳng rồi.
Hắc Mao Kim Cương nghe xong quả nhiên là xù lông.
"Đại ca, sao ngươi có thể nói lão Hắc ta như vậy!" Có vẻ Hắc Mao Kim Cương không phục lắm.
"Đừng hét lên với ta, có tin lão tử làm ngươi hay không." Kim Tiểu Nhị liếc nó một cái.
Hắc Mao Kim Cương sợ, rụt cổ lại không dám tiếp tục làm càn.
Dù là cảnh giới, sức chiến đấu hay là tuổi tác, Kim Tiểu Nhị cũng đều bỏ xa nó.
"Kim huynh, đừng nói cái này nữa, ngươi giúp ta lấy thứ này xuống đi." Chu Diệp mở miệng, lay động phiến là cột chiếc nhẫn với Kim Tiểu Nhị.
Kim Tiểu Nhị chuyển mắt, nhìn sang hướng phiến lá kia.
"Không gian giới chỉ?"
"Tiểu thảo tinh, ngươi quá lợi hại, ở đâu ra thế?" Kim Tiểu Nhị có chút hiếu kỳ.
"Ở đâu cái gì, đây là Lộc Tiểu Nguyên buộc trên người ta, nói là nếu gặp được ngươi thì đưa nó cho ngươi." Chu Diệp đung đưa thân thể, sau đó nói.
"Lộc gia cho?" Con mắt Kim Tiểu Nhị lập tức sáng lên.
Lộc Tiểu Nguyên là ai, đây chính là đại lão.
Đồ đại lão cho có thể kém sao?
"Đúng, Lộc Tiểu Nguyên cho ngươi, nói là thù lao lần trước chúng ta đi nhân gian, là một viên yêu đan lục giai." Chu Diệp nói.
Trên người Kim Tiểu Nhị bao phủ kim quang, trong chớp mắt đã hóa thành hình người, sau đó đứng trong lòng bàn tay Hắc Mao Kim Cương.
"Ai nha, chuyện trong khả năng thôi, còn cần thù lao làm gì." Hắn mặt mày hớn hở nói.
Mặc dù nói như vậy nhưng động tác của hắn nhanh cực kì, trực tiếp phẩy tay thu lấy chiếc nhẫn không gian, chiếc nhẫn kia lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Ý niệm khẽ động, viên yêu đan khắc rõ sáu đạo lôi văn liền xuất hiện trong lòng bàn tay.
"Trời ạ." Đổng tử Hắc Mao Kim Cương co lại.
Nó hít sâu lấy lần, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng.
Chỉ cần có thể luyện hóa viên yêu đan này, vậy thì tu vi cảnh giới của lão Hắc nó nhất định sẽ tăng lên.
"Đại ca. . ."
"Ngậm miệng." Kim Tiểu Nhị liếc nó một cái.
"Được rồi." Hắc Mao Kim Cương ngoan ngoãn ngậm miệng, trông mong nhìn yêu đan trong tay Kim Tiểu Nhị.
Kim Tiểu Nhị tung hứng không gian giới chỉ, sau đó nhìn về phía Chu Diệp, "Tiểu thảo tinh, ngươi có mang không gian giới chỉ này về không?"
"Không, để chỗ ngươi đi, ta không dùng được." Chu Diệp lắc lắc hai mảnh lá.
Kim Tiểu Nhị bừng tỉnh đại ngộ.
Cũng đúng, tiểu thảo tinh ở trạng thái chân thân làm sao có thể mang một cái không gian giới chỉ?
"Lộc gia vẫn chưa cởi pháp thuật phong cấm cho ngươi sao?" Sắc mặt Kim Tiểu Nhị quái dị.
"Lúc ta đi quên nói cho nàng biết." Chu Diệp khóc không ra nước mắt.
Trong giọng nói của hắn tràn ngập đắng chát, cũng mang theo một chút chờ mong, hỏi: "Kim huynh, ngươi có thể giải pháp thuật này không?"
Kim Tiểu Nhị cẩn thận nhìn chân thân của Chu Diệp, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu.
"Cảnh giới Lộc gia quá cao, bóng lưng nàng ta còn không nhìn thấy, sao có thể hóa giải pháp thuật nàng tự tay thi triển?"
Chu Diệp có chút thất vọng.
"Đúng rồi, lần này ngươi đi ra có chuyện gì khẩn yếu không, nếu không thì ở chỗ ta làm khách hai ngày, thế nào?" Kim Tiểu Nhị cười mời.
"Chuyện khẩn yếu thì không có, sư phụ nói là trong lúc Lộc Tiểu Nguyên hối lỗi, để ta ra ngoài mở mang hiểu biết." Chu Diệp thuận miệng đáp.
"Sư phụ là cái gì? Nghĩa là sư tôn sao?" Vẻ mặt Kim Tiểu Nhị đột nhiên ngưng trọng.
"Đúng."
Kim Tiểu Nhị đột nhiên có chút run chân.
Toàn bộ Mộc giới, người có thể khiến Đại Ma Vương Lộc Tiểu Nguyên hối lỗi, tuyệt đối không nhiều hơn ba, một trong số đó chính là sư tôn của Lộc Tiểu Nguyên.
Đồng thời, thân phận của sư tôn Chu Diệp cũng đã sáng tỏ.
"Ngươi bái sư tôn của Lộc gia làm sư phụ?" Kim Tiểu Nhị cẩn thận nghiêm túc hỏi thăm.
"Đúng vậy, nói ra thì Lộc Tiểu Nguyên là đại sư tỷ của ta đấy" Chu Diệp rất thành khẩn hồi đáp.
"Ực. . ." Kim Tiểu Nhị và Hắc Mao Kim Cương đồng thời nuốt một ngụm nước bọt.
Hắc Mao Kim Cương cảm thấy chân đang run rẩy không khống chế nổi.
"Đúng rồi, ta vẫn không biết sư phụ ta tên là gì, Kim huynh, ngươi biết không?" Nói đến đây, đột nhiên Chu Diệp có chút hiếu kỳ hỏi.
Hắn thật sự không biết rõ rốt cuộc người mặt to tên là gì.
"Vị kia . . ."