Chương 90: Chu Diệp xuống núi

Về sau, lúc nói chuyện nhất định phải chú ý.

Oán giận thì oán giận đi, sao lại còn kéo cả mình vào!

Người mặt to có chút bất đắc dĩ.

"Hắc hắc." Lộc Tiểu Nguyên ngửa đầu nhìn người mặt to, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười ngốc ngốc.

"Nhanh đi hối lỗi đi!" Sắc mặt người mặt to đen xì, ghét bỏ phất phất tay.

"Được rồi." Lộc Tiểu Nguyên cười híp mắt gật đầu, sau đó chạy về gian phòng như một làn khói.

Sau khi trở lại gian phòng, Lộc Tiểu Nguyên tiếp tục ghé vào bên cửa sổ đi ngủ.

Rốt cuộc là ai nói Lộc gia nàng không cố gắng tu luyện?

Nhìn xem, hiện tại không phải Lộc gia đang cố gắng đi ngủ sao?

Trong lương đình.

"Tiểu thảo tinh, ủy khuất ngươi." Người mặt to nhìn Chu Diệp, thở dài.

Chu Diệp lay động thân thể một cái, nhẹ nhàng nói: "Không có gì ủy khuất."

Lời này có chút trái lương tâm.

Người mặt to sao có thể không rõ ý nghĩ của Chu Diệp, hắn lập tức cười nói: "Ở Thanh Hư Sơn tu luyện, khó tránh khỏi quá mức nhàm chán."

"Như vậy đi, trong lúc đại sư tỷ của ngươi hối lỗi, ngươi xuống núi đi xem thế giới này một chút, chờ đại sư tỷ ngươi hối lỗi xong, vi sư để nàng đón ngươi trở về."

Chu Diệp nghe nói thế, đột nhiên có chút không nỡ.

Cũng không phải là luyến tiếc người mặt to và Lộc Tiểu Nguyên, chủ yếu là vì luyến tiếc linh khí thiên địa dồi dào trong linh điền!

"Sư phụ, thực lực đồ nhi quá thấp, dạng này ra ngoài không tốt lắm đâu? Có phải rất dễ bị người ta chém chết hay không?" Chu Diệp ngẫm lại, thấp giọng hỏi.

Người mặt to khẽ giật mình, sau đó cười nói với Chu Diệp: "Ngươi cứ việc yên tâm, toàn bộ Mộc giới rất an toàn, không có sinh linh nào sẽ làm khó ngươi."

"Tốt như vậy sao?" Chu Diệp lập tức kinh ngạc.

Hóa ra chỗ dựa của mình bá đạo như thế.

"Không cần lo lắng cho tính mệnh của ngươi, điều duy nhất cần lo chính là có sinh linh nào mơ ước thân thể ngươi hay không." Người mặt to cười nói.

"Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, đi ra bên ngoài, ngươi chỉ cần dựa vào tên tuổi Thanh Hư Sơn ta là có thể đi ngang."

Chu Diệp kinh hãi trong lòng, hóa ra người mặt to bá đạo như thế.

"Được, sư phụ, lát nữa ta sẽ xuống núi." Chu Diệp đung đưa thân thể có chút hưng phấn.

Cuối cùng hắn cũng có thể đi xem thế giới này.

"Ừm, được." Người mặt to gật đầu.

. . .

"Cái gì, tiểu thảo tinh ngươi muốn đi ra ngoài?" Thời điểm Lộc Tiểu Nguyên biết Chu Diệp sắp xuống núi du ngoạn, lập tức kinh ngạc.

"Ta nói cho ngươi rồi, thế giới bên ngoài vô cùng hung hiểm, hơi không chú ý một cái ngươi liền có khả năng biến thành đồ ăn trong miệng yêu thú." Khuôn mặt nhỏ của Lộc Tiểu Nguyên bày vẻ nghiêm túc.

Chu Diệp ngơ ra, sau đó nói: "Khong phải sư phụ nói là không cần lo lắng cái gì sao?"

"Hắn lừa ngươi thôi, thật ra thế giới bên ngoài rất hung hiểm."

"Ngươi chỉ là một cây cỏ nhỏ, mà phẩm giai lại coi như tạm được, rất dễ bị yêu thú ăn thịt." Lộc Tiểu Nguyên nháy mắt mấy cái.

Chu Diệp nhìn nàng, cảm thấy Lộc Tiểu Nguyên nói hình như cũng có chút đạo lý.

Hắn là một gốc linh thảo, hơn nữa còn là một gốc linh thảo có được năng lực huyết mạch, nếu như bị những sinh linh khác gặp được chắc là sẽ bị ăn hết.

Một khắc này, Chu Diệp có chút sợ.

"Ngươi đừng tin nàng." Người mặt to xuất hiện, liếc Lộc Tiểu Nguyên một cái.

"Nàng cảm thấy khó chịu khi sau này không được ngửi hương vị trên người ngươi nữa cho nên không nỡ để ngươi ra ngoài." Người mặt to giải thích.

Má nó.

Hóa ra là như vậy sao?

Ánh mắt Chu Diệp nhìn về phía Lộc Tiểu Nguyên cũng thay đổi.

Ngươi hay lắm Lộc Tiểu Nguyên, thế mà hù Chu mỗ ta như thế.

Lộc Tiểu Nguyên lộ ra nụ cười xấu hổ lại không thất lễ, gãi gãi đầu, nói: "Ta thật sự lo lắng cho an nguy của tiểu thảo tinh ngươi mà."

"Tại Mộc giới này, ai dám động đến một ngọn cây cọng cỏ của Thanh Hư Sơn ta?" Sắc mặt người mặt to bình thản nói ra câu này.

Chu Diệp chỉ cảm thấy bá khí bùng nổ, bá đạo đến không chịu được.

"Vậy ta xuống núi đây." Chu Diệp nói với người mặt to.

"Đợi một chút!" Lộc Tiểu Nguyên đột nhiên mở miệng.

"Ngươi còn có chuyện gì?" Người mặt to bất đắc dĩ nhìn về phía nàng.

Không phải chỉ là để tiểu thảo tinh ra ngoài tăng một chút kiến thức sao, Lộc Tiểu Nguyên này sao lại nhiều chuyện như vậy.

"Nếu ngươi ra ngoài gặp được Kim Tiểu Nhị, thì đưa cái này cho hắn." Lộc Tiểu Nguyên móc ra một viên yêu đan ngân sắc khắc sáu đạo lôi văn từ trong ngực.

"Một gốc cỏ như ta mang kiểu gì?" Chu Diệp nâng lá nhọn chỉ chính mình, lại chỉ viên yêu đan kia.

Lộc Tiểu Nguyên vỗ đầu một cái, nói: "Ta quên mất."

Nói xong, trong tay Lộc Tiểu Nguyên xuất hiện một chiếc nhẫn kim sắc khắc đường vân đẹp đẽ.

Nàng tự tay cột chiếc nhẫn lên lá bên trái của Chu Diệp, sau đó nói với Chu Diệp: "Bây giờ ngươi còn chưa tới Siêu Phàm Cảnh, căn bản không sử dụng được cái này, ngươi đem chiếc nhẫn này cho Kim Tiểu Nhị là được rồi."

"Đến lúc đó thì nói với hắn, đây là lộ phí lần trước."

Chu Diệp nhìn lá của chính mình, có chút khó chịu.

Cái cảm giác tay trái bị trói lấy khiến người ta thật đau đầu.

Lộc Tiểu Nguyên đặt yêu đan dán trên mặt nhẫn, lập tức có một đạo hào quang loé lên, yêu đan biến mất vô tung vô ảnh.

"Được rồi, đi đi!" Lộc Tiểu Nguyên phất tay.

"Ừm."

"Sư phụ, đồ nhi rời đi trước." Chu Diệp cúi xuống thân thể với người mặt to.

"Đi đi." Người mặt to khẽ gật đầu.

Ngay sau đó, Chu Diệp lập tức vận chuyển Huyền Đan trong cơ thể, lực lượng cường đại bộc phát, trực tiếp xoắn ốc thăng thiên bay về phương xa.

Sau khi Chu Diệp bay đi, Lộc Tiểu Nguyên mới mím miệng, có chút ủy khuất nói: "Sư tôn, tại sao ngươi lại để tiểu thảo tinh xuống núi?"

"Để hắn đi tăng trưởng một chút kiến thức." Người mặt to đứng chắp tay, sắc mặt bình thản.

"Vậy nếu thật sự bị ăn sạch thì phải làm sao bây giờ." Lộc Tiểu Nguyên chu miệng nhỏ, trong hai mắt tràn ngập sương mù.

Vừa nghĩ tới tiểu thảo tinh đáng yêu của nàng rất có thể sẽ bị yêu thú khác ăn một miếng, nàng liền đặc biệt thương tâm.

"Không có khả năng." Người mặt to lắc đầu.

Sau đó, trong mắt của hắn hiện lên một tia lạnh lùng.

"Đừng nói có ai dám động đến đệ tử của Thanh Hư Sơn ta, dù đυ.ng đến một ngọn cây cọng cỏ của Thanh Hư Sơn, bản tọa cũng sẽ khiến hắn muốn sống không được muốn chết không xong."

Có lời này, Lộc Tiểu Nguyên liền yên tâm.

"Vậy thì tốt, sư tôn, ta đi hối lỗi , chờ ta hối lỗi xong, ta sẽ đi tìm tiểu thảo tinh." Lộc Tiểu Nguyên nhanh nhảu chạy về phòng.

Người mặt to bất đắc dĩ lắc đầu.

Sau đó, hắn cầm lấy cổ tịch, mới vừa xem xong một hàng chữ, một ý niệm ngưng tụ trên trán, sau đó bao phủ đến chân thân Chu Diệp đang ở ngoài mười dặm.

Người mặt to cũng không phải nói chuyện ngông cuồng.

Mặc dù Thanh Hư Sơn chỉ có hai người là hắn và Lộc Tiểu Nguyên, nhưng trong toàn bộ Mộc giới, cũng rất bá đạo.

Chưa cần người mặt to tự mình xuất thủ, chỉ cần một mình Lộc Tiểu Nguyên là có thể đánh cho toàn bộ sinh linh Mộc giới đến không ngẩng đầu được lên được, trừ đám cấp độ đại lão.

Cho nên, lời nói của hắn thật sự không cuồng.

. . .

Sau khi Chu Diệp bay ra khỏi Thanh Hư Sơn liền đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Pháp thuật của Lộc Tiểu Nguyên còn đang giam cầm trên người hắn, khiến hắn không có cách nào hóa hình.

Mẹ nó!

Ở trạng thái chân thân, sức chiến đấu rất cường hãn, nhưng không tiện như trạng thái nhân thân.

Mẹ nó, quá mẹ nó hố.

Chu Diệp bay giữa không trung, đột nhiên cảm giác có chút khó chịu.

Ngẫm lại, hắn quyết định đi tìm Kim Tiểu Nhị trước, đến lúc đó đi theo Kim Tiểu Nhị lăn lộn.

Dù sao, nói thế nào thì Kim Tiểu Nhị cũng là một đại yêu.

"Hình như là con đường này."

Chu Diệp nhìn phía dưới cảm thấy tương đối quen thuộc.

Trước kia cùng Lộc Tiểu Nguyên ra ngoài dường như đã đi hướng này.

Chỉ cần Chu mỗ hắn không lạc đường, vậy thì hoàn toàn không có vấn đề gì.