Chương 88: Cuộc sống hắc ám sau này

"Vậy, vậy phải làm sao?" Chu Diệp cảm giác trong lòng có chút hoảng.

Hắn cảm thấy Lộc Tiểu Nguyên chính là đang ăn vạ!

Lộc Tiểu Nguyên dùng ngón tay chọc chọc chỗ bị thương, mặt mũi tràn đầy thống khổ.

"Tiểu thảo tinh, mặc dù ta biết ngươi không cố ý, nhưng ta đau quá."

Nói đến đó, Lộc Tiểu Nguyên lã chã chực khóc.

Nhìn sương mù bên trong ánh mắt của nàng, nội tâm Chu Diệp rất coi thường.

Cái tên Lộc Tiểu Nguyên này diễn tốt thật đấy, muốn một mảnh lá của hắn mà còn cần dùng đến chiêu như thế.

Không biết xấu hổ.

"Lộc sư tỷ, ngươi nói thẳng đi, hôm nay rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Chu Diệp có chút bất đắc dĩ.

Cùng lắm thì bỏ ra một mảnh lá.

Cũng không phải chuyện lớn gì, còn có thể thừa cơ làm ăn với Lộc Tiểu Nguyên.

"Ta lấy yêu đan tứ giai đổi một mảnh lá cây của ngươi được không? !" Lộc Tiểu Nguyên đảo mắt một vòng, trong mắt lập loè ánh sáng nhìn Chu Diệp.

"Được, ta đồng ý." Chu Diệp gật đầu.

Nói thật ra thì hắn cũng không thua thiệt.

Suy nghĩ kỹ một chút, đây một lần Lộc Tiểu Nguyên bạc đãi hắn?

Lộc Tiểu Nguyên rất hưng phấn lấy từ trong ngực ra một viên yêu đan tứ giai màu đỏ lửa để dưới đất, sau đó trông mong nhìn Chu Diệp.

Chu Diệp nâng cái lá bên phải cuốn lấy yêu đan, sau đó tự cắt đứt lá cỏ bên trái.

Lá rời thân phiêu đãng rơi xuống đất.

Lộc Tiểu Nguyên tay mắt lanh lẹ trực tiếp đón lấy cái lá.

Nàng giống như là đứa bé trộm được bánh kẹo, hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Lúc này Chu Diệp đang cân nhắc có cần lớn tiếng la lên báo cho người mặt to, hố Lộc Tiểu Nguyên một lần hay không.

Nhưng hắn trầm tư một lát, cảm thấy vấn đề này không ổn.

Nếu như bị người mặt to phát hiện, chắc chắn Lộc Tiểu Nguyên lại bị trách cứ, nói không chừng sau này sẽ không còn chuyện tốt như vậy nữa.

"Năm trăm điểm tích lũy đổi gần vạn điểm tích lũy, cuộc làm ăn này không tệ." Chu Diệp cười trộm.

Lộc Tiểu Nguyên cầm lá cây, nhìn trái nhìn phải rồi nhanh như chớp chạy vào gian phòng.

Chu Diệp rất yên lòng đặt yêu đan ở trên thổ nhưỡng linh điền, sau đó tự cắt đứt lá nhọn, tự mình luyện hóa.

Đây cũng chính là tự mình gặm mình.

Điểm tích lũy vạn năng tiêu hao năm trăm điểm, năng lực huyết mạch tự kích hoạt.

Thời gian chỉ hai câu nói ngắn ngủi, toàn thân Chu Diệp đã khôi phục như lúc ban đầu, trạng thái cũng khôi phục lại đỉnh phong.

Giờ phút này thậm chí hắn rất muốn bắt lấy Lộc Tiểu Nguyên, bảo nàng tiếp tục làm ăn với mình.

"Tại sao có thể có cách nghĩ này chứ? !" Chu mỗ vì ý nghĩ của chính mình mà cảm thấy hổ thẹn.

Tự mình phải làm một gốc linh thảo có tôn nghiêm, có cốt khí, mẹ nó hẳn là phải dựa vào bản thân tự cố gắng đi tu luyện, làm sao hiện tại lại sa đọa như thế này!

"Nhưng giao dịch thật là mẹ nó thoải mái." Chu Diệp cười trộm.

Hắn cuốn lấy yêu đan, tiến vào trạng thái luyện hóa.

Luyện hóa yêu đan thoải mái hơn nhiều so với tự mình tu luyện, căn bản không cần tốn bao nhiêu thời gian.

. . .

Lộc Tiểu Nguyên trở lại gian phòng, mới vừa cầm lá cây chuẩn bị gặm một ngụm, đột nhiên cảm giác làm vậy hình như không có cảm giác nghi thức.

Nàng gãi gãi đầu, bỗng nhiên liền thấy bên cạnh ngăn tủ có một cái chậu.

"Không bằng. . . Nấu canh đi?" Lộc Tiểu Nguyên cười híp mắt cầm lấy cái chậu.

Sinh hoạt, chính là phải có cảm giác nghi thức.

Lộc Tiểu Nguyên ăn một mảnh lá của Chu Diệp, nàng bắt đầu đi tìm tài liệu khác.

Nhưng Lộc Tiểu Nguyên là một tên tay tàn, nàng không am hiểu chuyện như nấu canh này.

Cho nên, nàng quyết định vẫn là úp mì thì hơn, quá trình rất dễ, mà nàng cũng biết một chút xíu.

Khổ cho mảnh lá của Chu mỗ, bị xem là đồ gia vị.

Một khắc đồng hồ sau, ở trong linh điền.

Lộc Tiểu Nguyên ngồi xổm bên người Chu Diệp, trông mong nhìn nước sôi trào trong chậu.

Chu Diệp không biết nàng tìm đâu ra mì sợi còn có gia vị.

"Hình như một mảnh lá không đủ thì phải. . ." Lộc Tiểu Nguyên thầm nói.

Vậy thì lấy thêm mà ăn thôi!

Nội tâm Chu Diệp hô to, nhưng mặt ngoài không thể nói như vậy, không thể để Lộc Tiểu Nguyên cảm thấy Chu mỗ hắn là một thảo tinh tùy tiện.

"Lộc sư tỷ, ngươi có thể đi vườn linh dược nhổ chút linh dược." Chu Diệp lên tiếng nhắc nhở.

"Ngươi nói có chút đạo lý." Lộc Tiểu Nguyên rất tán thành gật đầu.

Nếu như một tô mì chỉ có một mảnh lá thì có vẻ hơi đơn giản.

Lúc này Lộc Tiểu Nguyên liền chạy về hướng vườn linh dược.

Không đến một lát, nàng đã hái hai đóa hoa trở về, lập tức ném vào trong chậu.

Dưới bồn có lửa, nhiệt độ rất cao, khiến nước trong chậu duy trì trạng thái sôi trào.

Lộc Tiểu Nguyên bắt đầu thao tác.

Nàng lấy tất cả đồ vật ném vào trong chậu, sau đó lấy ra một đôi đũa bạch ngọc bắt đầu quấy đảo.

Ban đầu Chu Diệp chỉ có thể ngửi thấy hơi nước.

Thế nhưng dần dần, Chu Diệp cảm thấy có một mùi thơm cực kỳ nồng đậm.

Mùi thơm vờn quanh chân thân Chu Diệp, khiến toàn thân Chu Diệp cũng bắt đầu run rẩy.

"Ông trời ơi, Lộc Tiểu Nguyên ngươi đang nấu cái quái gì, làm sao lại thơm như vậy. . ." Toàn thân Chu Diệp như nhũn ra ghé vào trên mặt đất.

"Chỉ là một chút linh dược, linh dược ngàn năm." Sắc mặt Lộc Tiểu Nguyên lạnh nhạt.

"Không thể nào, linh dược ngàn năm sao có thể có hiệu quả lớn như thế?" Chu Diệp không tin.

"Là ngàn năm, chẳng qua là phẩm chất Địa cấp." Lộc Tiểu Nguyên nói.

Chu Diệp co giật khóe miệng.

Giờ khắc này, hắn đã minh bạch vì sao cùng là linh dược ngàn năm, nhưng chênh lệch lại lớn như thế.

Ra là vì phẩm giai chênh lệch.

"Linh dược trước kia ta luyện hóa thuộc về cấp bậc gì?" Chu Diệp hiếu kỳ hỏi thăm.

"Hình như không có gốc nào vượt qua Linh cấp trung phẩm." Lộc Tiểu Nguyên nhớ lại, sau đó lại lắc đầu, "Dù sao cũng là rất thấp."

Nói xong, nàng phát hiện đồ trong chậu đã có thể ăn được.

"A, một bát mì chay mê người." Lộc Tiểu Nguyên bưng bồn, ngửi, vẻ mặt thỏa mãn.

"Cẩu tặc kia. . ." Chu Diệp thầm mắng trong lòng.

Cái tên Lộc Tiểu Nguyên này để tay trần nâng bồn mà không cảm thấy bỏng.

Cường độ thân thể thế này, gai ngược của hắn có thể đâm thủng chắc?

Mẹ.

Nhưng Chu Diệp cũng không để ý.

Lộc Tiểu Nguyên giở trò càng nhiều càng tốt, đối với Chu mỗ hắn cũng có trợ giúp rất lớn.

Chờ một ngày nào đó trong tương lai tu vi của Chu mỗ hắn vượt qua Lộc Tiểu Nguyên, chính là lúc hoàn thành chí khí khổng lồ của hắn.

Lộc Tiểu Nguyên tay trái bưng bồn, tay phải cầm đũa bạch ngọc.

Nàng kẹp lên lá cỏ đã chín của Chu Diệp, sau đó đưa vào trong miệng.

"A, trời ơi!"

Lộc Tiểu Nguyên lập tức trừng to mắt.

"Tiểu thảo tinh, sau này ngươi có tác dụng lớn rồi." Lộc Tiểu Nguyên đột nhiên nhìn chằm chằm Chu Diệp, nói ra một đoạn.

"Lại sao nữa?" Chu Diệp thở dài, hỏi.

Tình huống của bản thân Chu mỗ hắn, chính hắn chả lẽ không rõ ràng sao?

"Ngươi nhất định phải cố gắng tăng tu vi và phẩm giai bản thân, về sau nếu ta bị thương thì không cần gặm đan dược nữa, trực tiếp gặm ngươi là có thể khôi phục." Lộc Tiểu Nguyên cảm thán.

Nàng cảm giác mảnh lá kia ẩn chứa năng lượng quá kinh khủng.

Đến cảnh giới này của nàng cũng cảm giác được một chút hiệu quả.

Nếu tu vi của tiểu thảo tinh cao hơn một chút, phẩm giai lại cao hơn một chút.

Vậy sau này Lộc gia nàng ra ngoài đánh nhau cũng không cần lo lắng vấn đề bị thương nữa.

"Còn có, tiểu thảo tinh ngươi phải học kỹ pháp Lấy Thân Hóa Kiếm này thật tốt, về sau Lộc gia mang ngươi đi chém người." Lộc Tiểu Nguyên tràn đầy phấn khởi.

Chân thân Chu Diệp run rẩy một cái.

Hắn đã có thể tưởng tượng thời gian về sau.

Chu mỗ hắn Lấy Thân Hóa Kiếm như là thần binh lợi khí.

Sau đó Lộc Tiểu Nguyên cầm hắn đi phá đảo tất cả.

Khi Lộc Tiểu Nguyên bị thương sẽ trực tiếp gặm Chu mỗ hắn một ngụm, sau đó chớp mắt liền khôi phục, lại tiếp tục đi chém người. . .

Ông trời ơi, sinh hoạt thật mẹ nó hắc ám .

"Tiểu thảo tinh, nhất định phải cố gắng nha." Lộc Tiểu Nguyên vừa ăn mì vừa dùng ngữ khí chờ mong nói với Chu Diệp.

Chu mỗ muốn khóc.