Lộc Tiểu Nguyên điên cuồng nói với mình ở trong lòng.
Đừng hốt hoảng!
Phải tỉnh táo!
Lộc gia là làm giao dịch cùng Tiểu Thảo Tinh chứ không có làm loạn.
Nghĩ tới đây, Lộc Tiểu Nguyên thầm thở phào, sống lưng cũng thẳng lên.
Dù sao Lộc gia cũng không có làm loạn, người mặt to cũng không thể bởi vì chính mình làm giao dịch cùng Tiểu Thảo Tinh mà trừng phạt nàng chứ?
Nói như vậy, còn có thể cùng một chỗ vui sướиɠ chơi đùa hay không?
- Tiểu Nguyên, con ... đang làm cái gì vậy?
Người mặt to thản nhiên nhìn Lộc Tiểu Nguyên rồi bình tĩnh nói.
Giọng nói của ông rất nhẹ nhàng nhưng mà trong đó có ẩn chứa sự tức giận.
Đó là sự tức giận của trưởng bối trong gia tộc khi nhìn thấy con cháu nhà mình không nghe lời.
- Con có làm cái gì đâu.
Lộc Tiểu Nguyên cười lớn, lo lắng từ đầu đến cuối cũng không hoàn toàn tiêu tán.
Nếu như không có chuyện bản thân ra ngoài thì giờ phút này Lộc Tiểu Nguyên sẽ có thể thoải mái hỏi người mặt to rằng bản thân làm sao.
Nhưng mà ra ngoài chính là phạm sai lầm.
Bỏ mặc hiện tại chuyện này có lý do hùng hồn cỡ nào, Lộc Tiểu Nguyên cũng không có dũng khí đi nói chuyện với người mặt to.
Người mặt to quay đầu, ánh mắt rơi xuống trên thân Chu Diệp.
- Linh cấp đỉnh tiêm, Huyền Đan sơ kỳ.
Khóe miệng người mặt to khẽ nhúc nhích, trong miệng thốt ra mấy chữ.
- Xem ra trong một tháng bản tọa ra ngoài này, cậu vẫn rất cố gắng.
Người mặt to khẽ gật đầu, trong giọng nói có ý tán thưởng.
- Tiền bối quá khen, mọi thứ mà hiện tại vãn bối có đều dựa vào cơ duyên tiền bối ban thưởng trước đây. Nếu như không có tiền bối ban thưởng cơ duyên, có lẽ hiện tại vãn bối vẫn chỉ là một gốc cỏ dại.
Chu Diệp rất hiểu chuyện, lúc này xoay người về phía người mặt to, há miệng chính là vuốt mông ngựa.
- Chỉ là tiện tay mà thôi, trước đây, ta cũng không nghĩ tới, cậu có thể lớn lên nhanh như vậy.
Người mặt to khẽ gật đầu.
- Nhưng mà đây là có chuyện gì thế?
Người mặt to chỉ vào chỗ nhánh cỏ bị Chu Diệp cắt đứt và nhẹ giọng hỏi.
- Tiền bối, không có việc gì.
Chu Diệp lay động thân thể một cái.
Người mặt to nhìn vào viên Huyền Đan mà hắn dùng nhánh cỏ cuốn lên, lại nhìn về phía Lộc Tiểu Nguyên.
Lấy sự hiểu biết đối với Lộc Tiểu Nguyên, ông đã đoán được chuyện đã xảy ra.
Chỉ có điều, ông đã sớm muốn dạy dỗ Lộc Tiểu Nguyên, hôm nay cuối cùng cũng bắt được cơ hội.
- Không phải ta đã nói với con rằng không thể ăn bậy sinh linh đã sinh ra linh trí rồi sao?
Người mặt to nhìn Lộc Tiểu Nguyên.
Ngữ khí của ông làm cho Lộc Tiểu Nguyên có một loại cảm giác như là ta lập tức muốn đánh ngươi.
Lộc Tiểu Nguyên đứng thẳng người lên, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào người mặt to, lo lắng nói:
- Mọi chuyện không phải như là người nghĩ đâu!
- Đây là Lộc gia làm giao dịch cùng Tiểu Thảo Tinh, không có ăn bậy!
Người mặt to cười.
- Ồ! Tiểu Nguyên, có vẻ như là hiện tại, lá gan của con càng ngày càng lớn rồi, vậy mà dám tự xưng Lộc gia ở trước mặt ta nữa.
- Hắc hắc...
Lộc Tiểu Nguyên đột nhiên nở một nụ cười nhẹ để lấy lòng.
- Là người hiểu lầm con nha! Khi nào sốt ruột, con đều sẽ nói như vậy.
Sau đó gia hỏa này còn chạy đến bên cạnh người mặt to, ôm lấy cánh tay của ông mà lung lay, bộ dáng giống như là một đứa con gái làm nũng người cha hiền từ.
A.
Chu Diệp cười lạnh ở trong lòng.
Hắn rất muốn hố Lộc Tiểu Nguyên, nhưng mà ngẫm lại, làm như vậy cũng không ổn.
Sự thực là thế nào thì chính là như thế nào đó, không thể thêm mắm thêm muối.
- Tiền căn hậu quả của chuyện này là như thế nào, ta cũng có thể đoán được một chút.
Người mặt to nở nụ cười nhàn nhạt.
- Lần này liền không tính toán với con.
- Dạ vâng.
Lộc Tiểu Nguyên cảm thấy cực kỳ kích động, thầm nghĩ nguy hiểm thật.
Chỉ có điều, nàng tránh thoát được một kiếp nhưng vẫn còn có một kiếp khác.
- Lúc ta trở về, nghe cây già nói, con ra ngoài một tháng.
Người mặt to lạnh nhạt nói.
Thần sắc trên mặt không có thay đổi, ngữ khí cũng rất bình thản khiến cho người ta không thể cảm thấy được buồn vui.
- Dạ ...
Lộc Tiểu Nguyên có chút sợ hãi, chỉ có điều vẫn là gật đầu.
- Vì cái gì?
Người mặt to hỏi.
Lộc Tiểu Nguyên vò đầu, sau đó chỉ về phía Chu Diệp.
- Là do Tiểu Thảo Tinh ạ, là Tiểu Thảo Tinh muốn đi giới vực khác nhìn xem, ta chỉ là dẫn hắn đi mà thôi.
- Ta cũng không phải là chủ mưu đâu.
Nàng cường điệu nói.
Chu Diệp ngây người.
Lộc Tiểu Nguyên, cô nói cái quái gì vậy?
Cư nhiên vu hãm Chu mỗ như thế.
Không đợi Chu Diệp mở miệng giải thích, người mặt to liền tức giận cười to.
- Lộc Tiểu Nguyên, con làm cái gì cũng bình thường nhưng riêng năng lực từ chối trách nhiệm này ngược lại là mạnh đến mức để cho người ta xấu hổ.
Lộc Tiểu Nguyên cúi đầu, buông cánh tay của người mặt to ra, đứng tại chỗ, ngón tay bám chặt góc váy, trông rất yếu ớt.
Người mặt to biết rõ, ngàn vạn không thể tin tưởng bộ dáng này của Lộc Tiểu Nguyên.
- Con muốn chịu hình phạt nào?
Người mặt to hỏi.
- Người có thể đừng trừng phạt con hay không?
Lộc Tiểu Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, đáng thương hỏi.
Người mặt to khẽ lắc đầu.
- Không thể.
Lộc Tiểu Nguyên xẹp miệng, sau đó nói:
- Chính người nghĩ đi.
Người mặt to nghiêm mặt nói:
- Đoạn thời gian gần đây, mấy đại giới vực cũng bởi vì chuyện động phủ của tiên nhân mà sóng ngầm cuồn cuộn, thậm chí Tiên Giới còn khai chiến cùng Yêu Giới. Trong lúc mấu chốt này, con cũng không thể lại chạy loạn nữa.
- Cho nên ta sẽ trừng phạt con phải bế môn hối lỗi một tháng.
Lộc Tiểu Nguyên chậm rãi gật đầu, trong lòng rõ ràng, người mặt to là quan tâm đến an nguy của bản thân nàng.
- Vậy con đi hối lỗi đây.
Lộc Tiểu Nguyên đi vào trong gian phòng.
Đợi đến sau khi nàng vào nhà, đóng cửa lại, người mặt to mới bất đắc dĩ lắc đầu.
- Cũng không phải quan tâm an nguy của con, mà là sợ con đi gây tai vạ giới vực khác...
Nghe lời này, Chu Diệp cũng không biết mình nên nói cái gì cho phải.
Người mặt to nhấc chân, vừa mới chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên như là nhớ tới điều gì, ông thu chân lại.
Ông cúi đầu xuống, nhìn về phía Chu Diệp.
- Tiểu Thảo Tinh, bản tọa muốn thu cậu làm đồ đệ, cậu có nguyện ý bái bản tọa làm thầy hay không?
Người mặt to hỏi.
Nghe được câu hỏi của người mặt to, hô hấp của Chu Diệp cũng trở nên dồn dập.
Người mặt to là ai?
Đây chính là đại lão có thể trị phục Lộc Tiểu Nguyên đó.
Chỉ cần dùng sợi rễ nghĩ, Chu mỗ cũng biết rõ, khẳng định là đại lão đỉnh tiêm.
Bái hắn làm thầy chính là cơ duyên lớn đó!
Lúc này, Chu Diệp rút sợi rễ từ trong linh điền ra, đứng thẳng lên.
Hắn để viên yêu đan màu xanh sẫm kia sang một bên, sau đó dùng một nhánh cỏ còn lại kia lắc lắc trước mặt của người mặt to và nói:
- Vãn bối Chu Diệp, nguyện bái tiền bối làm thầy!
Nói xong, sợi rễ của Chu Diệp hơi cong xuống tựa như là đang quỳ trên mặt đất, muốn dập đầu với người mặt to.
Thấy thế, người mặt to khẽ vung tay.
Chu Diệp liền cảm giác mình bị một luồng sức mạnh nhu hòa nâng lên.
- Những lễ tiết này liền miễn đi. Từ nay về sau, cậu chính là đệ tử thứ hai của bản tọa.
Dứt lời, người mặt to đưa tay, một luồng ánh sáng màu xanh da trời rơi vào trong thân thể Chu Diệp.
Chu Diệp căn bản không kịp phản ứng, cũng cảm giác bên trong thân thể của mình có một luồng năng lượng ấm áp đang di chuyển.
Chỉ trong nháy mắt, luồng năng lượng kia đã giúp hắn mọc lại nhánh cỏ của mình.
- Đa tạ sư phụ.
Chu Diệp cung kính hành lễ.
- Sư phụ ư?
Hiển nhiên đây là lần đầu tiên người mặt to nghe được cái từ ngữ này cho nên ông hơi nghi hoặc một chút.
- Một ngày là thầy, cả đời là cha, cho nên ở trong lý giải của vãn bối, người truyền đạo chính là sư phụ.
Chu Diệp nói, ngữ khí rất nghiêm túc.
Nghe vậy, người mặt to bừng tỉnh đại ngộ.
- Thì ra là thế.
Ông ngẫm lại, cuối cùng cười nói:
- Con có lòng là tốt rồi.
- Chỉ có điều vi sư sẽ không dạy con nhiều làm, trong gian phòng đầu tiên ở bên trái là phòng để sách. Con muốn học cái gì thì cứ vào đó tìm, gặp được chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi đại sư tỷ của con.
Nói xong, người mặt to liền đi về phía phòng của ông.
Chu Diệp cảm thấy kích động.
Mặc dù người mặt to nói sẽ không dạy hắn nhiều, nhưng mà hắn đã có tư cách tự xưng là một thành viên của Thanh Hư Sơn, hơn nữa có thể tiến vào phòng để sách!
Chu mỗ muốn bắt đầu chân chính bay lên!
- Chỉ có điều, đại sư tỷ là ai?
Hắn nâng nhánh cỏ ở bên phải lên, lá nhọn gãi gãi thân thể, thần thái tương tự với động tác vò đầu của Lộc Tiểu Nguyên.
Người mặt to đi tới cửa, tựa như là nhớ tới điều gì, ông quay đầu nói với Chu Diệp:
- Lộc Tiểu Nguyên chính là đại sư tỷ của con đó.
Chu Diệp lập tức sững sờ.
- Lộc Tiểu Nguyên hiện tại thế mà thành sư tỷ của ta hay sao?
Hiện tại, Chu Diệp đã có thể tưởng tượng đến quãng thời gian đau khổ sau này của mình rồi ...