Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cỏ Dại Cũng Có Hệ Thống Hack

Chương 74: Tỷ tỷ ta sai

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đồng thời nhìn dấu ‘+’ ở chỗ dòng rút thưởng, Chu Diệp lại có cảm giác trong lòng mình có thứ gì đó ngo ngoe muốn động, bàn tay cũng hơi ngứa ngáy.

Chỉ có điều, hắn khuyên bảo bản thân, nhất định phải nhịn xuống, nếu không muốn xảy ra chuyện.

Hắn phát hiện gần đây hệ thống đang có chút hiểu lầm hắn.

Cho nên mới có chuyện hắn rút thưởng toàn thứ vớ va vớ vẩn kia.

Chu mỗ quyết định tiếp tục tu luyện.

Hắn muốn tích góp thêm nhiều điểm tích lũy vạn năng hơn nữa, dùng để tăng huyết mạch lên, nhìn xem có thể kiếm được năng lực của huyết mạch nào hay ho để có thể sử dụng hay không?

Làm một cây cỏ dại thành tinh có tố chất.

Trước khi tiếp tục tu luyện, Chu Diệp lại quan sát phương hướng thiên địa linh khí lưu động, sau khi phát hiện không có người tu hành nào ra mặt, hắn bắt đầu tu luyện, điên cuồng hấp thu một lượng lớn thiên địa linh khí.

Thiên địa linh khí mắt thường không thể nhìn thấy kia bị hắn dẫn dắt, liên tục không ngừng bị hút vào trong cơ thể của Chu Diệp.

Ở chỗ sâu trong hoàng cung.

Vị lão tổ kia của Tần quốc cũng đang tu luyện.

Muốn dùng huyền khí cùng linh khí để trị liệu thần hồn trọng thương căn bản là chuyện không thực tế.

Nhưng mà tạm thời ông ta cũng không có biện pháp gì tốt hơn, thân thể có chút hư nhược, chỉ có thể hấp thu linh khí để bổ sung.

Ông ta kết xuất pháp ấn.

Bởi vì là vẫn còn đang trọng thương, không cách nào điều động quá nhiều sức mạnh, cho nên lực hút sinh ra từ pháp ấn cũng tương đối yếu ớt.

Từ chung quanh, từng sợi thiên địa linh khí bị pháp ấn hấp thu.

Mặc dù hơi chậm một chút nhưng ông ta rất hài lòng.

Chỉ có điều, một khắc sau, sắc mặt của ông ta lại biến thành màu xanh.

Ông trơ mắt nhìn thiên địa linh khí khi sắp bị ông hấp thu thì đột nhiên quay đầu.

Quay đầu!

Mẹ kiếp! Lần này thật sự là quá mức rồi!

Lão tổ phẫn nộ, hai mắt giống như muốn phun lửa.

Ông gầm thét ở trong bóng tối.

- Anh bạn nhỏ, cậu còn có thể cho lão già như ta một điểm tôn trọng hay không?

- Mẹ kiếp! Cậu vẫn là người hay sao?

Lão tổ tức giận đến mức đầu như bốc khói.

Nhưng biết làm sao, ông ta chỉ có thể nắm chặt bàn tay lại, nện ở trên vách tường bên cạnh mình.

...

Hôm sau, sáng sớm.

Từ chân trời, tia nắng ban mai thứ nhất xuyên thấu sương mù, chiếu lên trên người Chu Diệp.

Chu Diệp tỉnh lại, ngừng tu luyện, cảm giác toàn thân đều có chút ẩm ướt.

Có điểm gì là lạ.

Hắn mở mắt xem xét, hơi kinh ngạc.

- Rõ ràng là ta đã hóa hình, vì cái gì mà vẫn còn giống như trước kia, mỗi sáng sớm sau khi thức dậy, trên thân cũng có những hạt sương đọng lại vậy nhỉ?

Chu Diệp có chút mờ mịt.

Sau đó, thân hình của hắn khẽ run lên, trên người sương trắng bốc lên, quần áo nhanh chóng bị hong khô, không còn có loại cảm giác ẩm ướt để cho người ta thấy không thoải mái kia nữa.

Trong tẩm cung.

Tất cả mọi người đã tỉnh lại.

Lộc Tiểu Nguyên uể oải ngồi dậy, trông còn giống như là chưa tỉnh ngủ, nàng nhìn quanh bốn phía, thỉnh thoảng gãi gãi đầu, tựa như là đang tìm cái gì vậy.

- Lộc tỷ tỷ đang tìm cái gì vậy?

Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, Dao Dao lập tức nhịn không được hỏi.

- Tiểu Thảo Tinh.

Lộc Tiểu Nguyên nằm rạp trên mặt đất, hai mắt liếc nhìn sàn nhà.

- Thảo Tinh đạo hữu không phải đã hóa hình rồi hay sao?

Dao Dao kỳ quái nói.

- A! Đúng rồi nha!

Lộc Tiểu Nguyên bừng tỉnh.

Nàng nhớ tới, tiểu Thảo Tinh ngày hôm qua đã hóa hình.

Nàng vỗ vỗ cái trán của mình.

- Trong khoảng thời gian này, ta đã quen với việc vừa rời giường đã thấy tiểu Thảo Tinh, hôm nay cũng quên...

Nói xong, nàng cũng biến mất không thấy gì nữa.

Dao Dao rất muốn nói với Lộc Tiểu Nguyên rằng có thể mang nàng đi cùng hay không?

Nhưng mà đáng tiếc là lại không kịp.

...

Chỗ cửa chính của tẩm cung.

Chu Diệp đang nói chuyện cùng Lục Nghị, vừa vặn hắn cũng đang nói đến Lộc Tiểu Nguyên.

- Lộc Tiểu Nguyên đã dậy chưa vậy?

Chu Diệp hỏi.

- Ta làm sao biết rõ được?

Lục Nghị lắc đầu, bản thân làm sao có thể biết rõ đại lão đã rời giường hay chưa được?

- Ta tới rồi!

Lộc Tiểu Nguyên đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Chu Diệp.

Ngay khi vừa mới xuất hiện, nàng đã lập tức bắt lấy cánh tay của Chu Diệp, nhìn chằm chằm vào Chu Diệp với ánh mắt sáng rực.

Chu Diệp thở dài, trên mặt hiện lên thần sắc bất đắc dĩ, sau đó bỏ hạn chế tỏa mùi thơm.

- Hít...

Lộc Tiểu Nguyên hít một hơi thật sâu, biểu lộ trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia là cực kỳ mê luyến.

- Cậu tìm chị có chuyện gì không?

Thoải mái xong, Lộc Tiểu Nguyên mới ngẩng đầu nhìn về phía Chu Diệp, hiếu kỳ hỏi.

Chu Diệp thu liễm mùi hương thơm ngát ở trên người mình, sau đó nói:

- Hóa Hình Thuật có phải là có tỳ vết hay không? Vì cái gì mà hiện tại ta rõ ràng là thân thể người, nhưng buổi sáng trên người vẫn còn có hạt sương?

Nghe được câu hỏi này của Chu Diệp, Lộc Tiểu Nguyên ôm bụng, cười ha ha.

- Thân thể người? Tiểu Thảo Tinh, cậu nghĩ thật đẹp.

- Chẳng lẽ không đúng hay sao?

Chu Diệp bóp bóp cánh tay của mình, cảm giác rất chân thực, bởi vì hắn có thể cảm nhận được đau đớn.

- Bản chất của Hóa Hình Thuật kỳ thật chỉ là lừa gạt mà thôi.

Lộc Tiểu Nguyên buông cánh tay của Chu Diệp ra, hai cánh tay nhỏ chắp ở sau lưng, chậm rãi mở miệng giải thích.

- Hóa Hình Thuật không chỉ có thể lừa gạt thị giác, trực giác cùng thần niệm của người khác đồng thời còn có thể lừa gạt cảm giác của chính bản thân mình nữa.

- Bây giờ cậu nhìn mình là hình người, kỳ thật cũng vẫn chỉ là một cây cỏ dại mà thôi. Cậu muốn hiểu rõ điểm này.

- Vì sao lại như vậy?

Chu Diệp hít sâu một hơi, cảm giác có chút khó mà tiếp nhận được.

Một bên, Lục Nghị trầm mặc.

- Cậu có thể coi Hóa Hình Thuật như là một loại huyễn thuật cao cấp không chỉ có thể lừa gạt mình mà còn có thể lừa gạt người khác nữa, trừ phi tu vi của đối phương cao hơn cậu, nếu không thì vĩnh viễn không nhìn ra được bản thể của cậu, đương nhiên là không tính đến một số người hay Huyền Binh có năng lực đặc biệt.

Lộc Tiểu Nguyên cười híp mắt, cẩn thận giải thích nghi hoặc cho Chu Diệp.

- Ta hiểu rồi.

Chu Diệp gật đầu.

Trong lòng của hắn có chút khó chịu.

Thật vất vả chờ mong hóa hình, kết quả chỉ là huyễn thuật cao cấp một chút.

Chuyện này làm sao có thể để cho người ta tiếp thu được.

Chu Diệp có cảm giác như mình bị lường gạt.

- Chu huynh bình tĩnh.

Lục Nghị tiến lên, vỗ vỗ bả vai của Chu Diệp.

Chu Diệp không để ý tới thằng này. Hiện tại, tâm tình của hắn rất bực bội.

- Tiểu Thảo Tinh …

Lộc Tiểu Nguyên bắt lấy góc áo của Chu Diệp rỗi khẽ lay động.

Nàng còn muốn ngửi mùi hương kia thêm một lúc.

Mùi hương kia làm cho nàng cảm thấy cực kỳ mê luyến.

Nhưng Chu Diệp cũng không để ý tới nàng.

- Chu Diệp tỏa hương đi mà! Lúc trước, rõ ràng là cậu luôn thỏa mãn mọi yêu cầu của chị mà.

Lộc Tiểu Nguyên bĩu môi, có chút không vui vẻ.

- Đó là bởi vì ta không đánh lại cô. Nếu như ta có thể đánh được cô thì nhất định phải nện cho cô một trận khi nghe yêu cầu này rồi.

Trong khi đang bực bội, Chu Diệp rất kiên cường thốt lên những lời muốn nói nhất ở trong nội tâm của bản thân.

Thế nhưng mà vừa dứt lời, Chu Diệp liền hối hận.

Mẹ kiếp.

Đầu óc của hắn bị úng nước hay sao mà dám nói như vậy cùng Lộc Tiểu Nguyên?

Vào lúc này, sắc mặt của Lục Nghị cực kỳ ngưng trọng, hắn chậm rãi rút lui, để phòng chiến hỏa lan đến bản thân.

Hắn đã thấy, sắc mặt của Lộc Tiểu Nguyên kia dần dần trầm xuống.

Quá nguy hiểm, nên tranh thủ thời gian chạy trốn thôi.

Chu Diệp chậm rãi cúi đầu, nhìn Lộc Tiểu Nguyên, trên mặt nở một nụ cười cực kỳ giả tạo.

- Hiểu lầm! Tất cả đều là hiểu lầm.

- Chu Diệp, cậu muốn đánh ta.

Lộc Tiểu Nguyên hít sâu một hơi.

Trong nội tâm nàng đột nhiên có một loại cảm giác giống như là tốn công tốn sức nuôi con khôn lớn, kết quả lại nuôi một kẻ bất hiếu.

Rất tức giận nhưng mà lại không nỡ đánh đập.

Dù nói thế nào, tiểu Thảo Tinh cũng là do bản thân một tay nuôi nấng.

- Chu Diệp, ta muốn trừng phạt cậu.

Lộc Tiểu Nguyên nói một câu, sau đó nhảy dựng lên, tay nhỏ đập lên trên bả vai của Chu Diệp.

- Oanh!

Thân hình của Chu Diệp sụp đổ, hóa làm một đám sương mù màu xanh da trời.

Gió nhẹ thổi qua, sương mù màu xanh da trời tiêu tán.

Trên mặt đất là chân thân của Chu Diệp.

Hắn ngồi biệt xuống, ngẩng đầu lên nhìn Lộc Tiểu Nguyên, thành khẩn nói:

- Tỷ tỷ, ta sai rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »