Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cỏ Dại Cũng Có Hệ Thống Hack

Chương 70: Lúc Ấy Không Có Cảm Giác Gì

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hóa Hình Thuật rất thần kỳ.

Mỗi một tinh linh, yêu thú khi ti vi đạt tới Huyền Đan cảnh đều sẽ biết đến thuật pháp này.

Nó tựa như là trời sinh đã thế.

Giờ phút này, Chu Diệp cũng đã nắm giữ.

Nói thật, hắn còn chưa tìm hiểu nhưng đã nắm giữ được.

Ở bên trong hố sâu, từ trên chân thân của Chu Diệp liên tục không ngừng tản mát ra sương mù màu xanh da trời. Sương mù màu xanh da trời càng tản ra nhiều chân thân của hắn lại càng thu nhỏ.

Nếu cây cỏ thành tinh phổ thông mà sử dụng Hóa Hình Thuật thì sau khi hóa hình, giới tính đều sẽ là ngẫu nhiên.

Lúc này, Chu Diệp không biết rõ vì cái gì, tựa như là có người đang len lén nói cho hắn biết, hóa hình thành một tiểu la lỵ (loli: bé gái dưới 10 tuổi) là một việc phi thường tốt.

- Hừ! Chu mỗ há lại là loại người này?

Chu Diệp cười khẩy, coi thường.

Đường đường là một đại nam nhân, sao có thể đi hóa hình thành một tiểu la lỵ được?

Việc này tuyệt đối không có khả năng xảy ra.

Chu Diệp bắt đầu cấu tạo hình dáng thân thể của mình.

Tựa như là coi sương mù màu xanh da trời thành mực để vẽ đồ.

Hắn nhớ lại bộ dáng của Lục Nghị, sau đó mới dùng sương mù màu xanh da trời phác hoạ ra bộ dáng của thân thể mình.

Thân thể có chút gầy, chỉ có điều được Chu Diệp vẽ thêm cơ bắp cho nên nhìn cũng không tệ.

Kiếp trước, bề ngoài của Chu Diệp cũng không đẹp lắm, cho nên sinh hoạt cũng không quá tốt.

Kiếp này, hắn đã từng thề, khi được hóa hình thì hắn nhất định phải trở thành một anh chàng đẹp trai, ít nhất cũng phải có thể so với Lục Nghị kia.

Thân thể cấu tạo xong, Chu Diệp bắt đầu vẽ khuôn mặt của chính mình.

Chỉ có điều hắn là một nam nhân, trò trang điểm khuôn mặt này thật sự rất khó.

Vào lúc này, mấy người Lộc Tiểu Nguyên ngồi xổm ở chỗ biên giới của hố to, nhìn chằm chằm vào làn sương mù màu xanh da trời trong hố lớn.

- Thảo Tinh đạo hữu đây là đang hóa hình sao?

Lục Nghị có chút không xác định mà hỏi thăm.

Hắn chưa từng gặp qua loại tình huống này, chỉ là thấy qua trong sách mà thôi.

- Đúng.

Kim Tiểu Nhị gật gật đầu.

Nghĩ đến trước đây, hắn cũng là hóa hình như thế.

- Chỉ có điều, ta có chút không minh bạch, vì cái gì mà Tiểu Thảo Tinh lại cần nhiều thời gian như vậy để hóa hình.

Nói tới chỗ này, Kim Tiểu Nhị cũng tỏ ra hơi nghi hoặc.

Bên cạnh, Tần Nghị sờ cằm suy tư.

Hắn đột nhiên hỏi:

-¬ Các vị, linh thảo có phân giới tính hay không vậy?

Vấn đề này lập tức làm khó tất cả mọi người ở đây.

Bọn họ nhíu mày suy tư.

Cuối cùng phát hiện, vấn đề này thật sự là quá khó.

...

- Ha ha, khuôn mặt đẹp trai này của ta thật sự là quá hoàn mỹ.

Nhìn vào khuôn mặt thanh tú của mình, Chu Diệp có chút cảm thán.

Mặt cùng thân thể cấu tạo xong xuôi, Chu Diệp bắt đầu đi nghiên cứu chuyện về màu tóc của hắn.

Tóc hơi dài, gần đến eo luôn.

- Màu tóc này có chút độc đáo.

Tóc là màu xanh da trời, vô luận Chu Diệp cố gắng như thế nào thì cũng không cải biến được, chuyện này khiến cho hắn cảm thấy rất bực bội.

Ngẫm lại, Chu Diệp dứt khoát không để ý tới.

Hắn bắt đầu nghiên cứu những bộ phận khác.

Tỉ như một vài bộ phận tốt nhất có thể cuộn ở trên lưng, hất ra có thể gϊếŧ chết tiếng người là lý tưởng nhất.

Qua một khắc đồng hồ sau.

Nhìn thân thể hoàn mỹ ở trong làn sương mù màu xanh da trời kia, Chu Diệp cũng cảm giác có chút đỏ mặt.

Bên cạnh hố sâu.

Kim Tiểu Nhị cảm thấy không chờ nổi nữa, hắn phía về phía Lộc Tiểu Nguyên và nói:

-¬ Liệu có phải là quá trình hóa hình của Tiểu Thảo Tinh xảy ra vấn đề gì hay không?

Bàn tay nhỏ nhắn của Lộc Tiểu Nguyên khẽ gãi đầu, vẻ mặt mê mang.

- Hóa hình cũng có thể xảy ra vấn đề được hay sao?

Kim Tiểu Nhị ngẫm lại, gật gật đầu.

- Nói không chừng thực sự sẽ có thì sao?

Lộc Tiểu Nguyên lắc đầu, sau đó nói:

-¬ Đợi thêm một lát đi.

Mà lúc này.

Ở trong hố sâu.

Chân thân của Chu Diệp đã hoàn toàn biến mất, thay thế nó thì là một bộ thân thể hoàn mỹ kia.

Hắn đứng ở bên trong sương mù màu xanh da trời, lông mi khẽ run lên, sau đó mở mắt ra.

- Còn cần quần áo nữa.

Nói nhỏ một tiếng, Chu Diệp nâng hai tay lên.

Loại cảm giác được khống chế thân thể con người này khiến cho Chu Diệp xúc động đến mức hốc mắt cũng hơi ướŧ áŧ.

Đơn giản nhưng quá kỳ diệu.

Hắn quay người lại, một bộ quần áo màu trắng xuất hiện, khoác lên trên người hắn.

Người bình thường sẽ không mặc loại quần áo chỉ có một màu sắc này, nhưng mà Chu Diệp thì khác, hắn cảm thấy cực kỳ tự tin đối với vẻ đẹp trai của thân thể mới này.

Mặc vào, không có vấn đề gì xuất hiện.

Mà sau khi hắn mặc xong quần áo, sương mù màu xanh da trời cũng dần dần tiêu tán.

Chu Diệp ngẩng đầu nhìn về phía trên hố sâu.

Hắn nhìn thấy mấy cái đầu.

Không nói chuyện, Chu Diệp nhảy lên, bay ra khỏi hố sâu.

- Ba~.

Thân thể Chu Diệp rơi vào trên đất trống, thân hình tiêu sái tựa như là một vị hiệp khách lãnh khốc.

Mấy người Lộc Tiểu Nguyên quay đầu nhìn về phía Chu Diệp rồi đồng thời nhíu mày.

- Đẹp trai đó! Khuôn mặt này chỉ kém chút nữa là có thể đẹp trai bằng ta rồi.

Nhìn thấy gương mặt mới kia của Chu Diệp, Lục Nghị lập tức tỏ ra sợ hãi thán phục.

- Lục huynh, lời này huynh nói ra mà không cảm thấy xấu hổ hay sao?

Ở một bên, Tần Nghị thấp giọng nói một câu.

Làm người có thể biết khiêm tốn một chút hay không.

Chẳng lẽ dựa vào khuôn mặt là có thể làm cơm ăn hay sao?

Nghe được lời tán thưởng của Lục Nghị, trong lòng của Chu Diệp cảm thấy phi thường hài lòng.

Hắn quay người lại, nhìn về phía mấy người Lộc Tiểu Nguyên, trên mặt nở nụ cười nhạt, có một loại cảm giác đắc ý phát ra từ trên người hắn.

Lộc Tiểu Nguyên đi đến bên người Chu Diệp, trong ánh mắt hiện lên sự nghi hoặc. Sau đó, nàng đi vòng quanh Chu Diệp một vòng, cái mũi nhỏ khẽ hít hà.

- Tiểu Thảo Tinh, hương vị thơm thơm trên người cậu đâu rồi?

Lộc Tiểu Nguyên kéo góc áo của Chu Diệp một cái, ra hiệu hắn trả lời bản thân.

- Không có nữa rồi.

Chu Diệp lắc đầu.

Đây là Chu mỗ cố ý tại thời điểm hóa hình thu liễm mùi vị thơm ngát ở trên người.

Về sau Lộc Tiểu Nguyên ngươi còn có thể coi ta là hương liệu thì coi như Chu mỗ thua.

Nghe Chu Diệp nói như thế, Lộc Tiểu Nguyên lập tức giận dữ nhìn hắn.

- Tình cảm giữa chúng ta đã tan vỡ.

Lộc Tiểu Nguyên nói.

- Giữa chúng ta không có tình cảm.

Chu Diệp rất phách lối, đáp lại.

Bây giờ, Chu mỗ đã được tự do rồi.

- Hít . . .

Hắn hít một hơi thật sâu.

Đây chính là cảm giác tự do hay sao? Thật là thoải mái!

Sau đó, Chu Diệp hơi ngửa người lên, giang hai tay ra giống như là muốn ôm cả bầu trời xanh.

Chỉ sợ rất ít người có thể hiểu rõcảm giác tự do này là như thế nào, đó là một loại cảm giác thoải mái đến từ tận đáy lòng, muốn tùy ý làm càn.

Nhìn dáng vẻ này của Chu Diệp, Lộc Tiểu Nguyên rất muốn động thủ đánh hắn một trận.

Nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, nhiều người như vậy vẫn là không nên thì hơn.

Đợi buổi tối, lặng lẽ đánh.

- Chúc mừng Thảo Tinh đạo hữu phá cảnh thành công.

Tần Nghị cùng Lữ lão tiến lên, cười cười chắp tay với Chu Diệp.

Chu Diệp nhìn về phía bọn họ, trên mặt nở nụ cười tươi.

- Còn phải đa tạ Tần huynh, Lữ lão. Nếu không hai người, ta cũng không có khả năng phá cảnh, hóa hình nhanh như vậy. Ân tình của mười cây Linh dược Chu mỗ sẽ khắc ghi ở trong lòng.

Chu Diệp vừa cười vừa nói.

- Đúng, Tiểu Thảo Tinh, tên đầy đủ của cậu là cái gì vậy?

Kim Tiểu Nhị hiếu kỳ hỏi.

- Chu Diệp.

Nghe được câu trả lời này của Chu Diệp, Kim Tiểu Nhị có chút khó chịu.

Vì cái gì mà Tiểu Thảo Tinh lại có được tên hẳn hoi như vậy. Còn bản thân thì …

Trong lòng của hắn cảm thấy có chút không công bằng.

- Các vị, chúng ta cũng đừng nên đứng ở đây nữa. Vẫn là trở lại tẩm cung của ta nói chuyện đi, vừa vặn Chu Diệp đạo hữu mới phá cảnh, chúng ta cũng có thể luận bàn để Chu huynh hiểu rõ thêm về thực lực của mình.

Tần Nghị liếc nhìn mọi người, sau đó vừa cười vừa nói.

- Cũng tốt.

Mấy người nhao nhao gật đầu.

Bọn họ cất bước, đi vào tẩm cung của Tần Nghị.

Nghe lời nói của Tần Nghị, Chu Diệp cảm giác phi thường có đạo lý.

Bản thân có được bao nhiêu thực lực, nhất định phải nắm chắc.

Miễn cho ngày nào đó, quá tự mãn đi khiêu chiến với người khác, bởi vì không rõ ràng thực lực bản thân rồi bị ăn đập thì rất mất mặt.

Rất nguy hiểm.

Trong tẩm cung.

Kim Tiểu Nhị ngồi xuống, sau đó nhìn về phía Chu Diệp:

-¬ Chu Diệp, vì cái gì mà Thiên kiếp Tứ giai của cậu lại có uy lực khủng bố như vậy? E rằng đã sắp sửa so sánh được với Thiên kiếp Ngũ giai rồi.

Nghe Kim Tiểu Nhị nói vậy, Chu Diệp lập tức sững sờ.

- Còn có chuyện này hay sao?

- Đúng vậy đấy!

Lục Nghị cũng gật đầu.

Trong lòng cũng phải chịu phục.

Khi Chu Diệp độ kiếp, đừng nói đến đạo kiếp lôi thứ bốn kinh khủng kia, cho dù là đạo kiếp lôi thứ ba cũng đủ khiến cho Lục Nghị hắn cưỡi hạc đi tây phương (chết) rồi.

Mà ở dưới kiếp lôi có uy lực khủng bố kia, Chu Diệp lại có thể sống sót, hơn nữa nhìn qua là hình như không có tổn thương quá lớn.

Muốn không phục cũng không được.

- Ồ! Thì ra là còn có chuyện như vậy!.

Chu Diệp gật đầu rồi trầm tư suy nghĩ.

Nói thật, hắn còn tưởng rằng tất cả Thiên kiếp Tứ giai đều có uy lực như vậy chứ?

- Thiên kiếp Tứ giai có thể so với Thiên kiếp Ngũ giai mà cậu cũng có thể vượt qua được. Xét theo lẽ thường thì thực lực của cậu hẳn là rất mạnh.

Lục Nghị giơ ngón tay cái lên.

Nghe Lục Nghị khen ngợi, Chu Diệp cũng cảm thấy có chút lưng lưng.

Sau đó, hắn cười nói:

-¬ Lúc ấy không có cảm giác gì. Chỉ là cảm thấy nếu như ta không độ được thì sẽ chết.

- Lợi hại.

Mấy người Kim Tiểu Nhị lập tức cảm thấy không biết nên nói cái gì cho phải.
« Chương TrướcChương Tiếp »