Chương 61: Nhị Cáp Kỵ Sĩ: Lục Nghị!

“Lục tiểu tử, ăn cơm!”

Đứng ở bên cạnh đống lửa, Kim Tiểu Nhị quay đầu về phía Lục Nghị rồi hô to.

“Đến, Kim gia.”

Lục Nghị đáp lời, sau đó thả Chu Diệp lên trên mặt đất, nói với nó:

“Tiểu thảo tinh, ta đi trước ăn cơm đã.”

Nói xong, sợ Kim Tiểu Nhị không chờ nổi, Lục Nghị chạy về chỗ đống lửa.

Chu Diệp không để ý tới hắn.

Hắn ôm đóa hoa màu trắng kia, bắt đầu mặc niệm tâm pháp, hấp thu năng lượng chứa đựng bên trong đóa hoa này.

Từ bên trong đóa hoa, từng sợi năng lượng tinh thuần bị Chu Diệp hút vào.

Năng lượng vừa vào trong cơ thể đã biến mất không thấy gì nữa.

Trước mắt, có một đống tin nhắn hiện lên.

“Điểm tích lũy vạn năng +3.”

“Điểm tích lũy vạn năng +3.”

. ..

Cuối cùng.

Một gốc trăm năm linh dược này cung cấp được cho Chu Diệp mấy trăm điểm tích lũy vạn năng.

Chuyện này khiến cho Chu Diệp cảm thấy rất vui vẻ.

Bên trên bảng chỉ số của hắn đã có hai ngàn điểm tích lũy vạn năng.

Chỉ có điều, thật đáng tiếc là hắn vẫn tạm thời không cách nào tăng tu vi lên.

Chu Diệp nhớ kỹ lần trước để tăng tu vi lên, hắn phải tiêu hao ba ngàn điểm tích lũy vạn năng. Do vậy, lần này muốn tăng tu vi lên, không mất bốn, năm ngàn điểm thì hắn tuyệt đối không tin.

“Ai.”

Chu Diệp thở dài.

“Phẩm giai càng cao sẽ đại biểu cho tiềm lực càng tốt.”

“Tiềm lực càng tốt cũng đại biểu cho việc có thể đi được càng xa trên con đường tu đạo.”

“Thu hoạch được những thứ này thì đồng thời việc đột phá cũng càng khó khăn.”

Chu Diệp cực kì buồn rầu.

Hết thảy mọi chuyện đều là do bản thân quá ưu tú, nếu không thì đã sớm hóa hình rồi, dâu cần phải đợi đến hiện tại.

“Tạm thời là không thể tiếp tục tăng Huyết mạch lên, chờ hóa hình xong lại đề thăng, làm một cây cỏ rất khó chịu. . .”

Chu Diệp nói thầm một câu, sau đó nhìn về phía những người khác.

Lúc này đã là đêm khuya.

Ngoại trừ Lộc Tiểu Nguyên đang ngủ rất say thì những người còn lại cũng hết sức chăm chú tu luyện.

Ai cũng nghĩ muốn đi được càng xa trên con đường tu đạo, như thế liền có thể sống được càng lâu.

Sống được lâu mới là chuyện mà đại đa số sinh linh truy cầu.

Điều Chu Diệp truy cầu cũng là sống được càng lâu.

. ..

Sáng ngày thứ hai.

Đám người tỉnh dậy và nhanh chóng thu xếp chuẩn bị di chuyển.

Chu Diệp căn bản không cần tỉnh lại đúng giờ.

Bởi vì đã có Lộc Tiểu Nguyên, sáng nào nàng cũng nhấc hắn lên, sau đó dùng đai lưng trói ở bên hông.

Quá trình này sẽ làm cho hắn phải tỉnh lại.

Cứ khi nào Lộc Tiểu Nguyênđến là Chu Diệp sẽ lập tức bị đánh thức, tạm thời còn không có ngoại lệ.

Điểm tâm qua đi.

Đám người lên đường đi tiếp.

Lục Nghị đi theo đằng sau đội ngũ hít bụi.

Hắn cảm giác rất khó chịu.

Tốc độ chạy của ngựa tự nhiên là không thể so sánh với tốc độ ngự kiếm phi hành được.

Nhưng mà hắn không thể ngự kiếm phi hành.

Các đại lão cũng cưỡi ngựa mà ngươi lại ngự kiếm phi hành thì các đại lão sẽ nghĩ như thế nào? Nếu như có vị đại lão không cao hứng, sau đó làm thịt ngươi thì lúc đó phải kêu ai.

Thế nhưng mà hắn đường đường Tiểu Kiếm Tiên của Kiếm Tông, làm sao có thể đi theo đằng sau đội ngũ hít bụi?

Nhất định phải có tọa kỵ.

Vừa nghĩ đến đây, Lục Nghị hô lên với Lộc Tiểu Nguyên:¬

“Lộc gia, ta đi tìm tọa kỵ, rất nhanh là sẽ trở về!”

Lộc Tiểu Nguyên quay đầu liếc nhìn hắn một cái, gật gật đầu.

“Tùy ý ngươi.”

Lục Nghị lập tức dừng lại.

“XÌ... Ngâm.”

Trường kiếm ra khỏi vỏ, sau đó rời khỏi tay.

Chỉ trong chớp mắt, trường kiếm đã mở rộng gấp đôi, hóa làm một thanh kiếm khổng lồ lơ lửng ở trước người Lục Nghị.

Lục Nghị nhảy lên thanh kiếm khổng lồ này, sau đó hai tay kết pháp ấn, huyền khí khởi động , thanh kiếm khổng lồ nhanh chóng bay đi về phía xa.

. ..

Trong núi sâu.

“Oanh!”

Một tia sáng màu bạc rơi vào trong rừng rậm.

Lục Nghị khôi phục sự tự tin ngày xưa.

Hắn không thèm che giấu tunh tích của mình, nghênh ngang đi lại trong rừng rậm để tìm kiếm.

Mục tiêu rất rõ ràng.

Tìm một tọa kỵ.

Thế nhưng mà hắn tìm nửa ngày, cũng không có tìm được tọa kỵ phù hợp.

“Ô ô. . .”

Bỗng nhiên, từ nơi xa có thanh âm rất nhỏ truyền đến.

Đồng thời, một cây đại thụ có chút rung động, lá cây lay động, phát ra thanh âm ‘Sàn sạt’.

Nghe thanh âm này rồi lại nhìn tán cây đang rung động, chắc hẳn có dã thú đang làm gì đó, mà hình thể của nó tuyệt đối không nhỏ.

Vào lúc này, hai mắt của Lục Nghị sáng lên, trong lòng lập tức có ý tưởng.

Hắn chậm rãi đi đến phía trước.

Mũi kiếm đẩy bụi cỏ ra, Lục Nghị lập tức mắt trợn tròn.

“Ô ô. . .”

Trước mặt hắn là một con chó có hai màu trắng đen đan xen, khuôn mặt khiến cho người ta có cảm giác đê tiện đang đưa lưng về phía đại thụ, không ngừng ma sát trên dưới.

Ở bên trong một đôi mắt chó màu xanh lam tràn ngập cảm xúc vui vẻ.

Nhưng khi nó đang chuẩn bị tiếp tục thì lại nhìn thấy Lục Nghị.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trong lúc nhất thời, không khí cũng ngưng kết lại.

Con chó kia hơi ngây người, sau đó nâng hai cái chân trước của mình lên, che kín phần ngực và phần hạ thể của mình.

“Ô!”

Nó kêu một tiếng với Lục Nghị, tựa hồ là đang nói:

“Ngươi đừng nhìn được hay không?”

Thấy thế, khóe miệng của Lục Nghị khẽ giật giật.

Chỉ có điều, Lục Nghị phát hiện, con chó này có kích cỡ phù hợp, mà linh trí lại không thấp.

Mấu chốt nhất vẫn là nó có được tu vi Luyện Khí sơ kỳ, là một con Yêu thú.

Thân là đệ tử của Kiếm Tông, đúng lý ra khi nhìn thấy yêu thú, việc trước tiên là phải xử lý đối phương.

Nhưng mà vào lúc này Lục Nghị hiển nhiên không có ý nghĩ đó.

“Cưỡi một con chó, hình ảnh kia có phải là hơi không bình thường hay không?”

Lục Nghị thầm tưởng tượng.

Hắn tiếp tục nhìn chằm chằm vào con chó kia.

Đột nhiên, Lục Nghị hạ quyết định.

Hắn cảm thấy, dáng dấp của con chó này còn nhìn được, mặc dù là khuôn mặt khiến cho người ta có cảm giác đê tiện, nhưng mà chỉ cần cẩn thận bồi dưỡng, có lẽ còn rất bá khí.

“Chính là ngươi!”

Lục Nghị cười đưa tay chụp vào con chó kia.

“Ngao. . .”

Con chó kia bị dọa kêu to một tiếng, lập tức xoay người, muốn chạy trốn.

Đáng tiếc tu vi của nó chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, tốc độ làm sao nhanh bằng Lục Nghị được.

Chỉ trong một cái nháy mắt, nó đã bị Lục Nghị bắt lấy.

“Nghe lời nói của ta, hảo hảo làm tọa kỵ cuả ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”

Lục Nghị vừa cười vừa nói.

“Ngao. . . Ô.”

Con chó kia lắc lắc đầu, tỏ ý thà chết chứ không chịu khuất phục.

“Xùy.”

Một lưỡi kiếm đột nhiên gác lên trên cổ con chó kia.

Cảm nhận được sự sắc bén của lưỡi kiếm này, động tác lắc đầu của con chó này đột nhiên cứng đờ. Nó nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lục Nghị, phảng phất im lặng hỏi lại:

“Ngươi nghiêm túc sao?”

“Ngươi nguyên ý thì gật đầu, còn nếu không nguyện ý vậy thì bữa này ta ăn thịt chó.”

Lục Nghị cười nói.

Thấy thế, con chó này lập tức tỏ vẻ trầm tư.

Nhìn xem dáng vẻ trầm tư của nó, nụ cười trên mặt Lục Nghị càng tươi hơn.

Quả nhiên là ánh mắt của hắn không kém, dáng vẻ trầm tư của con chó này thật sự là quá đẹp trai.

Một lát sau.

Cẩu tử lắc đầu.

Nó đã từng thề cả đời này tuyệt đối không trở thành tọa kỵ của bất luận sinh linh gì.

Kia là sự vũ nhục đối với nó.

“Ừm?”

Thấy thế, con mắt của Lục Nghị không khỏi híp lại, lưỡi kiếm dán ở trên cổ Cẩu tử.

Cảm thụ được lưỡi kiếm lạnh buốt đang dán ở trên cổ, Cẩu tử sợ.

Ở trước sự lựa chọn tự do cùng mạng chó, Cẩu tử không hề suy nghĩ, lập tức lựa chọn …. mạng chó.

“Tốt, ta liền thích loại tính cách thức thời này của ngươi.”

Lục Nghị buông Cẩu tử ra, vừa cười vừa nói.

“Ba~!”

Cẩu tử nhanh chân phi nước đại, còn quay đầu khinh thường liếc nhìn Lục Nghị một cái.

Biểu tình kia phảng phất là đang nói:

“Tiểu lão đệ, ngươi không nghĩ tới đúng không?”

Lục Nghị cười không nói.

Lục mỗ đi lại thế gian nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại còn chưa từng gặp phải chuyện này hay sao?

Lúc này, trường kiếm rời khỏi tay.

“Xùy!”

Trường kiếm hóa làm một tia sáng màu bạc, cắm bên trong mặt đất ở phía trước con đường Cẩu tử đang chạy.

Cẩu tử hoảng sợ, vội vàng phanh lại.

Không ngờ, thân hình bất ổn làm cho nó ngã trên mặt đất, lăn hai vòng.

“Thành thật một chút, nếu không ta sẽ làm thịt mạng chó của ngươi.

Lục Nghị rút trường kiếm ra, sau đó nói.

Cẩu tử nghe vậy, kêu rên một tiếng.

Cuộc đời chó của nó sắp sửa không có tự do rồi.

Nghĩ đến đây, nước mắt đều muốn rơi xuống.

Lục Nghị cưỡi lên Cẩu tử, dẫn theo trường kiếm, dùng thân kiếm đập một cái vào mông của Cẩu tử.

“Lão đệ, đi!”

Mặc dù rất không tình nguyện nhưng mà ngại cây trường kiếm lóe ra ánh sáng lạnh lẽo kia, Cẩu tử không thể không chạy như điên.

Lục Nghị cưỡi Cẩu tử, phi nước đại ở bên trong núi rừng.

Cẩu tử là Yêu thú có tu vi Luyện Khí kỳ cho nên tốc độ rất nhanh.

Chỉ trong chớp mắt, nó đã đưa Lục Nghị chạy ra ngoài mấy trượngrồi, tốc độ nhanh hơn ngựa chạy rất nhiều.

Hơn nữa, nhìn qua thì sức chịu đựng của Cẩu tử này rất tốt.

Đáng giá bồi dưỡng một phen.

. ..

Trên đường lớn.

Chu Diệp treo ở bên hông Lộc Tiểu Nguyên, từ đầu đến cuối mặt của hắn vẫn hướng phía sau.

Cảm thụ được sự xóc nảy, Chu Diệp thực tế không tâm tĩnh nổi để mà tu luyện.

Hắn chỉ lạnh nhạt đưa mắt nhìn về phía sau.

Nhưng đột nhiên, ở phía sau xuất hiện thanh niên mặc áo bào màu trắng cưỡi một sinh vật có hai màu đen trắng đan xen chạy đuổi theo bọn họ.

“Đây không phải là Lục Nghị hay sao?”

Chu Diệp lập tức tinh thần.

Mà nghe được động tĩnh, những người còn lại cũng nhao nhao quay đầu lại.

Khi thấy Lục Nghị cùng với tọa kỵ ở dưới thân hắn, tất cả đều ngây người.

Chu Diệp cẩn thận quan sát, một lúc sau mới hơi không xác định, nói thầm một câu ở trong lòng.

“Ở thế giới này cũng có Husky hay sao? “