"Thế nào lại là Trấn Nam Vương?" Tần Nghị cau mày.
"Trấn Nam Vương là ai?" Kim Tiểu Nhị có chút hiếu kỳ.
Nhìn sắc mặt Tần Nghị cùng Lữ lão là có thể thấy được, Trấn Nam Vương là người mà bọn hắn không nghĩ tới .
"Trấn Nam Vương đi theo phụ hoàng chinh chiến nhiều năm, công huân rất cao, được phụ hoàng phong làm Trấn Nam Vương, chưởng quản tất cả binh mã phương nam, ở trong nước là nhân vật dưới một người, trên vạn người ." Tần Nghị hồi đáp.
"Hắn có thù gì với ngươi sao?" Kim Tiểu Nhị lại hỏi.
"Không có, ta cũng không đắc tội hắn, thậm chí cũng chưa gặp được mấy lần." Tần Nghị cẩn thận hồi tưởng lại một chút, sau đó lắc đầu, ngữ khí khẳng định nói.
"Vậy hắn vì sao lại muốn gϊếŧ ngươi?" Kim Tiểu Nhị có chút không hiểu rõ.
Nếu song phương không có cừu hận, vậy Trấn Nam Vương tại sao lại thuê người đến ám sát Tần Nghị?
"Cũng bởi vì ta cùng Trấn Nam Vương không có bất luận ân oán gì, cho nên ta mới không nghĩ tới, hắn vì sao lại muốn gϊếŧ ta." Tần Nghị cảm giác có chút đau đầu.
Lữ lão ở bên cạnh trầm tư, một lúc sau nói ra suy đoán của mình , "Có phải là bởi vì bệ hạ tuổi tác đã cao, nên Trấn Nam Vương nổi lên tâm tư với hoàng vị, vì thế muốn diệt trừ thái tử là ngươi trước?"
Tần Nghị nghe được Lữ lão nói vậy, liền lâm vào suy tư .
Ngẫm lại, hắn cười nói: "Không chỉ có phụ hoàng tuổi tác đã cao, Trấn Nam Vương cũng thế, hơn nữa ám thương trên người hắn càng nhiều hơn.”
"Hắn nếu như leo lên hoàng vị, chỉ sợ ngồi không được mấy ngày đã kết thúc." Tần Nghị lắc đầu.
"Con của hắn có thể ngồi a." Kim Tiểu Nhị ở một bên nói.
"Trấn Nam Vương không có con nối dõi." Tần Nghị nhún vai.
Kim Tiểu Nhị: ". . ."
"Vậy thì đúng là nói không thông, nếu Trấn Nam Vương cùng ngươi không oán không cừu, lại không sống nổi mấy ngày, vậy hắn vì sao lại thuê người gϊếŧ ngươi?"
"Chọc giận Hoàng Đế, chỉ sợ hắn cũng không dễ chịu a?"
Nghe Kim Tiểu Nhị nói vậy, Tần Nghị ngẫm nghĩ.
Hắn càng nghĩ càng thấy chuyện này khó hiểu.
"Bỏ đi, chuyện này chờ sau khi trở lại đế đô ta sẽ nói cho phụ hoàng ." Tần Nghị nói.
"Vậy được." Kim Tiểu Nhị gật đầu, sau đó đá lên người lão nhị nhóm áo đen một cước, hỏi: "Ngươi còn biết cái gì nữa không?"
"Bẩm tiền bối, ngoại trừ biết là người Trấn Nam Vương thuê chúng ta ám sát các ngươi ra, thì không còn gì cả." Lão nhị đám người áo đen thành thật nói.
"Vậy được, các ngươi có thể lên đường." Kim Tiểu Nhị gật đầu.
"Tiền bối! Ngài lúc nãy đã lấy đạo tâm ra thề a!" Lão nhị đám người áo đen lập tức hoảng sợ.
Những người áo đen khác cũng không ngoại lệ.
"Tiền bối, chẳng lẽ ngài không sợ thiên kiếp sao? !"
"Tiền bối, chẳng lẽ ngài không sợ đời này tu vi không tinh tiến thêm nữa?"
Không chỉ là những người áo đen, đến cả Tần Nghị cùng Lữ lão cũng không hiểu rõ, Kim Tiểu Nhị vì sao đã lấy đạo tâm phát thệ còn dám vi phạm lời thề.
Chu Diệp đứng trên mặt đất, nhìn xem đám người áo đen hoảng sợ không thôi mà cười to trong lòng.
Đáng thương cho các ngươi a, bị lừa còn không biết rõ.
Kim Tiểu Nhị hoàn toàn thờ ơ, hắn cười cười, nhỏ giọng thầm thì một câu, "Làm sao có chuyện gì được, con mẹ nó ta cũng đâu phải người."
Gia hỏa này rất tàn nhẫn.
Hắn vung tay lên, mấy người áo đen lập tức bị kim sắc hỏa diễm bao vây, trực tiếp bị thiêu đốt thành tro tàn.
Tần Nghị cùng Lữ lão vụиɠ ŧяộʍ nuốt nước miếng.
Kim Tiểu Nhị này, đã mang đạo tâm ra thề cũng dám vi phạm, đúng là một người hung ác cùng cực.
"Kim huynh, ngươi vi phạm lời thề đạo tâm như thế, thật không có sự tình gì sao?" Tần Nghị có chút bận tâm.
Hắn hiển nhiên là không nghe được câu nói thầm lúc nãy của Kim Tiểu Nhị .
Kim Tiểu Nhị ngẩng đầu nhìn hắn, rất bình tĩnh cười, "Không có việc gì, ta không phải người."
Vãi cả chưởng.
Tên hung ác này đến chính mình cũng mắng.
Khóe miệng Tần Nghị hơi giật giật, không biết nên nói tiếp như thế nào.
"Kim công tử, không có việc gì thì trước hết nghỉ ngơi đi, sắp hừng đông rồi." Lữ lão lộ ra một tiếu dung xấu hổ mà không mất đi lễ phép .
"Ừm, tốt." Kim Tiểu Nhị hướng về phía hắn gật đầu, sau đó nói với Lộc Tiểu Nguyên: "Lộc gia, nghỉ ngơi một lát đã, sau đó ăn điểm tâm rồi hẵng lên đường ."
"Được rồi." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu.
Sau đó, nàng cầm Chu Diệp lên tay, đi trở về gian phòng.
Bên trong gian phòng.
Dao Dao lấy chăn bao lấy toàn thân như bánh chưng, chỉ lộ ra một cái đầu ở bên ngoài.
Nàng vội vã cuống cuồng hỏi : "Lộc tỷ tỷ, làm xong chưa a?"
"Còn chưa xong."
"Bọn hắn muốn cái mạng thỏ của ngươi."
Lộc Tiểu Nguyên nổi lên tâm tư chơi đùa, sắc mặt nghiêm túc nói.
"Oa!"
"Ta cũng không nhận ra bọn hắn, tại sao muốn mạng ta a?"
Nghe đến đó, trong mắt Dao Dao lập tức nổi lên sương mù , nước mắt hội tụ muốn nhỏ xuống.
Nhìn thấy bộ dạng nàng vô cùng đáng thương, Lộc Tiểu Nguyên bất đắc dĩ vỗ trán, "Ta nói này thỏ nhỏ, lá gan để ngươi liều mạng cùng thiên kiếp đối kháng trước đây đâu rồi?"
"Thiên kiếp mang đi rồi a." Dao Dao ra vẻ đương nhiên nói.
"Trời ạ!" Lộc Tiểu Nguyên lắc đầu thở dài.
"Chúng ta là đại yêu, có thể gan dạ một chút hay không."
"Ta chỉ là con thỏ, cần lá gan để làm cái gì, thời điểm then chốt chạy nhanh không phải là. . ." Dao Dao gắt gao dựa vào vách tường, nhỏ giọng nói.
Khoan hãy chê bai, lời nói của nàng giống như cũng có một chút đạo lý.
"Phục ngươi rồi." Lộc Tiểu Nguyên trợn mắt trừng một cái, sau đó nằm xuống trên giường.
Ngẫm lại, nàng nói một câu.
"Đừng lo lắng, tiểu kim điểu đã giải quyết xong xuôi."
Nghe vậy, Dao Dao lúc này mới yên lòng lại.
Nàng chậm rãi di chuyển, tới gần Lộc Tiểu Nguyên, ngồi xổm ở bên cạnh Lộc Tiểu Nguyên.
Làm một con thỏ gan nhỏ, không đến tuyệt cảnh, nàng không có lá gan đối mặt nguy hiểm.
"Tiểu thảo tinh còn lợi hại hơn ngươi." Lộc Tiểu Nguyên thở dài, lắc lắc Chu Diệp trong tay.
Dao Dao nhìn sang Chu Diệp, cũng có chút xấu hổ.
Nàng đường đường là một con thỏ, thế mà còn không bằng một gốc linh thảo.
"Chuyện này của ngươi mà bị truyền ra , thì thật là làm mất hết mặt mũi Mộc giới chúng ta." Lộc Tiểu Nguyên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Dao Dao chu miệng nhỏ, đúng lý hợp tình nói: "Ngươi không nói ra, chẳng phải không ai biết sao!"
Ngươi nói chuyện làm sao luôn luôn có đạo lý như thế ? !
Lộc Tiểu Nguyên có chút ngây người, sau đó trừng mắt nhìn Dao Dao một chút.
Nàng cảm giác hiện tại không có cách nào cùng thỏ nhỏ giao lưu, vẫn là đi ngủ tốt hơn.
Vừa nghĩ đến đây, Lộc Tiểu Nguyên nhắm mắt lại, ngủ luôn.
Chu Diệp thừa cơ rút mình ra khỏi bàn tay nhỏ của Lộc Tiểu Nguyên , sau đó nhảy đến trên vai Dao Dao , vỗ vỗ bả vai nàng.
Theo như lý giải của Dao Dao , thảo tinh đạo hữu ý muốn nói: Không có việc gì, không cần quan tâm quá nhiều.
Nhưng mà.
Điều Chu Diệp chân chính muốn biểu đạt là: Không vấn đề, ngươi cứ nằm xuống nấp một bên là được, có chúng ta không ai động tới được ngươi.
"Thảo tinh đạo hữu, vẫn là ngươi quan tâm ta nha." Dao Dao đem Chu Diệp lấy xuống từ trên vai, rất cảm động nhìn chăm chú hắn.
"Có thể thả ta ra hay không." Chu Diệp muốn đánh người.
"Thảo tinh đạo hữu ngươi yên tâm đi, về sau nếu như gặp lại loại sự tình nguy hiểm như vậy, ta nhất định mang theo ngươi, chúng ta cùng nhau chạy thật xa!" Trong ánh mắt Dao Dao có vẻ như vô cùng kiên quyết.
Chu Diệp cực kì sầu muộn.
Hắn ngẫm nghĩ một chút, tránh thoát khỏi ma chưởng của Dao Dao, phất phất lá cây với nàng, sau đó nhảy xuống giường chạy đến cửa ra vào, nằm xuống.
Dao Dao cho rằng, Chu Diệp phất tay với nàng bởi vì muốn nói cho nàng biết: Chớ suy nghĩ quá nhiều, ta đi trước, ngươi nhanh nghỉ ngơi đi.
Nếu như Chu Diệp biết rõ ý nghĩ trong lòng Dao Dao , khẳng định phải cười ra tiếng.
Chu Diệp ta là một gốc linh thảo, không có cách nào biểu đạt rõ ràng, nhưng Chu Diệp ta muốn nói cho ngươi biết: Ta không muốn nói chuyện cùng ngươi nữa.
Nhìn thấy Chu Diệp chuẩn bị bắt đầu tu luyện, Dao Dao nắm bàn tay thành quyền, nhẹ nhàng nện lên trên giường.
"Ta cũng muốn nghiêm túc tu luyện, trở nên lợi hại hơn."
"Như thế sẽ có khả năng chạy càng nhanh!"
Chu Diệp: ". . ."
Con mẹ nó, ý tưởng này cũng quá chân thực rồi.
. . .
Khi bầu trời dần hiện lên ánh sáng, trên đường phố dần dần xuất hiện tiểu thương cùng người đi đường.
Trấn Hải Thành dần dần trở thành náo nhiệt.
Người đến Duyệt Lai khách sạn ăn điểm tâm cũng có thật nhiều, đại đa số đều là những người khá giàu sang.
Dù sao với nơi nổi danh cả nước như thế này, không có tiền thật không dám tiến vào.