Lữ lão vẫn rất tin tưởng thực lực Kim Tiểu Nhị.
Dù sao loại thực lực vung tay liền đốt người khác thành tro bụi , hắn đến ngưỡng vọng cũng làm không được.
Cho nên, Lữ lão có lý do tin tưởng, Kim Tiểu Nhị có thể thoải mái bảo vệ bọn hắn.
Đúng như nhãn thần của hắn.
Chớ suy nghĩ quá nhiều, ôm chặt đùi người ta là được.
Tần Nghị biết rõ tính cách của Lữ lão , nếu Lữ lão đã không lo lắng, vậy liền đại biểu bản thân mình cũng có thể hoàn toàn yên lòng.
Buông lỏng tâm tình, Tần Nghị bắt đầu nói chuyện phiếm cùng với Kim Tiểu Nhị.
"Kim huynh, tiểu đệ có một vấn đề không biết có nên hỏi hay không ." Tần Nghị nói.
Kim Tiểu Nhị nhìn hắn.
Đã không biết có nên hỏi hay không , vậy thì đừng có hỏi nữa.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Kim Tiểu Nhị không nói toạc ra, ngược lại còn cười hỏi: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"
"Kim huynh, bờ biển hoàng kim dù là trong các quốc gia chung quanh cũng phi thường nổi danh, mà các ngươi lại không biết địa phương này, cho nên tiểu đệ có chút hiếu kỳ, các ngươi có phải là những người trường kỳ ở trong tông môn tu hành không hiện tại mới xuất thế không ." Tần Nghị nói.
"Không phải." Kim Tiểu Nhị lắc đầu, sau đó nhàn nhạt nói: “Chúng ta đến từ một địa phương rất xa, cho nên đối với nơi này, căn bản chưa quen thuộc."
"Thì ra là thế." Tần Nghị bừng tỉnh đại ngộ.
Thế nhưng trong lòng vẫn hơi nghi hoặc một chút.
Hắn tiếp tục hỏi: "Kim huynh, so với trung tâm đại lục , mảnh đất Tần quốc chúng ta cằn cỗi như thế, các ngươi là đại tu hành giả, làm sao lại muốn đến nơi này?"
"A, là như thế này, Lộc gia ở nhà chơi chán rồi, cho nên muốn đi du lịch chơi đùa." Kim Tiểu Nhị thấp giọng nói cùng hắn .
Tần Nghị gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.
Hắn nghiêng đầu nhìn Lộc Tiểu Nguyên cùng Dao Dao một chút, không ngờ, ánh mắt vừa vặn đối diện cùng Dao Dao.
"Ngươi nhìn cái gì?" Dao Dao quay đầu hỏi.
"Không có gì." Tần Nghị có chút khẩn trương khoát tay.
Trong lòng hắn cho rằng, Dao Dao cũng là lão tiền bối có được trú nhan thuật .
"Hừ." Dao Dao hừ nhẹ một tiếng.
Trong đầu nàng linh quang lóe lên.
"Ngươi là hoàng tử đúng không?" Dao Dao cười híp mắt hỏi.
"Đúng, tại hạ là đại hoàng tử Tần quốc." Tần Nghị gật đầu, không rõ Dao Dao muốn làm gì.
"Vậy ngươi khẳng định rất có tiền a?" Dao Dao tiếp tục hỏi, nụ cười giống như một tiểu hồ ly.
"Vẫn được." Tần Nghị ngẫm lại, mình quả thật xem như rất có tiền.
"Có thể cho ta mượn một chút không?" Trong ánh mắt Dao Dao tràn ngập chờ mong.
"Không biết Dao Dao cô nương muốn bao nhiêu?" Tần Nghị hỏi.
Xưng hô như vậy làm Tần Nghị thấy nhức cả trứng .
Vừa nghĩ tới Dao Dao là lão tiền bối, còn phải gọi nàng là cô nương, Tần Nghị cảm thấy là lạ.
"Tạm thời còn chưa nghĩ kỹ, ta muốn mua cái gì, ngươi cứ đưa tiền là được! Chờ ta có tiền sẽ trả cho ngươi." Dao Dao mặt mày hớn hở.
Rốt cục có tiền xài.
Vừa nghĩ tới chuyện bản thân đến một chuỗi kẹo đường hồ lô cũng mua không nổi, Dao Dao rất khó chịu.
Hiện tại tốt rồi, bên cạnh tự nhiên xuất hiện một đại tài chủ có thể vay tiền.
"Được." Tần Nghị gật đầu.
. . .
Đám người trò chuyện, rất nhanh, trên đường lớn dần dần xuất hiện người đi đường và thương nhân.
"Công tử, phía trước chính là Trấn Hải Thành." Lữ lão nói.
"Trấn Hải Thành lớn không a?" Lộc Tiểu Nguyên có chút hiếu kỳ.
Tần Nghị mở miệng giải thích: "Trấn Hải Thành là một trong những nơi lớn nhất nhì Tần quốc , mức độ phồn hoa gần với Đế Đô."
"Bởi vì phạm vi ba trăm dặm bên ngoài Trấn Hải Thành là biên cảnh , bên kia biên cảnh là Linh quốc, mà hai nước quan hệ gần đây không tệ, cho nên Trấn Hải Thành còn gánh vác trách nhiệm cùng Linh quốc tiến hành những giao dịch lớn lao."
"Mỗi một năm, Trấn Hải Thành đều có hơn ngàn vạn kim tệ giao nhập cho quốc khố."
Nói đến đây, Tần Nghị lại cảm khái: "Bất quá tiêu phí quân sự ở Trấn Hải Thành cũng rất lớn."
"Ồ? Đã có quan hệ không tệ với Linh quốc, vì sao về mặt quân sự còn tốn hao lớn được, chẳng lẽ không sợ Linh quốc sinh lòng bất mãn sao?" Kim Tiểu Nhị có chút hiếu kỳ.
Tần Nghị lắc đầu.
"Sẽ không đâu, không chỉ là quân sự nước ta tiêu phí lớn, Linh quốc cũng giống như thế."
"Cũng không phải là chuẩn bị chiếm đánh đối phương hoặc là phòng bị đối phương, mà là vì bách tính."
Nghe đến đây, Kim Tiểu Nhị lông mày nhíu lại, "Vì bách tính?"
"Đúng, bên trong biển lớn có rất nhiều hải yêu, những con hải yêu này thỉnh thoảng sẽ leo lên lục địa ăn người." Tần Nghị thở dài, trong lòng hận không thể đem hải yêu toàn bộ chém gϊếŧ.
"Nguyên lai là như vậy. . ." Kim Tiểu Nhị gật đầu, sau đó lại có chút kỳ quái mà hỏi : "Thế nhưng nếu như trấn nhỏ bên cạnh bờ biển hoàng kim gặp phải tập kích , thì với cự ly xa như vậy, có thể trợ giúp kịp thời không a?"
"Đây cũng là chuyện không có cách nào." Tần Nghị lắc đầu.
"Bên kia có địa hình tương đối phức tạp, binh sĩ số lượng lớn căn bản không có cách nào trường kỳ đóng quân ở đó, cho nên chỉ có thể đặt ở Trấn Hải Thành."
"Bất quá cũng không cần lo lắng quá mức, trên biển có thủy sư Tần quốc ta, một khi hải yêu xâm phạm sẽ lập tức thông tri bách tính ở trong đất liền, để bọn hắn mau chóng rút lui, trên tiểu trấn cũng có không ít binh sĩ có thể hiệp trợ dân chúng nhanh tốc rút lui, sau đó nhóm chúng ta lại phái đại quân đi phòng thủ."
Nghe xong Tần Nghị nói, Kim Tiểu Nhị gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Đối với Tần quốc, bọn hắn còn chưa quen thuộc.
Bất quá là một quốc gia, hẳn sẽ bảo vệ bách tính quốc gia mình thật tốt.
Trong lúc trò chuyện, cự ly cách Trấn Hải Thành cũng càng ngày càng gần.
Trấn Hải Thành không hổ là thành lớn, vẻn vẹn chỉ là thành tường đã cao tới ba trượng, từng người binh lính mặc giáp trụ đen nhánh, tay cầm trường kích mặt lạnh như đồng đứng ở nơi đó.
Tới gần cửa thành, Lữ lão hỏi: "Công tử, chúng ta vào thành có cần thông báo thành chủ một tiếng không a?"
"Không cần." Tần Nghị lắc đầu.
"Vâng." Lữ lão gật đầu.
Trấn Hải Thành là thành lớn, vào thành sẽ bị binh sĩ kiểm tra.
Đợi đến khi đoàn người Lộc Tiểu Nguyên tiến vào, thì không bị kiểm tra.
Vì Tần Nghị lấy từ trong ngực ra một khối lệnh bài làm bằng đồng , nên binh sĩ một mực cung kính cho đi.
Sau khi vào thành, Kim Tiểu Nhị nghiêng đầu nhìn về phía Tần Nghị, "Ngươi làm như vậy, thành chủ người ta vẫn sẽ biết rõ ngươi tới."
"Sẽ không đâu." Tần Nghị lắc đầu.
"Lệnh bài ta vừa mới xuất ra , không phải lệnh bài của Hoàng tộc." Tần Nghị thấp giọng nói.
"Trước khi rời khỏi, ta cầm theo lệnh bài giám tra."
"Giám tra các là nơi phụ trách tình báo, đối mặt quan viên từ trấn chủ trở xuống, có quyền lợi tiền trảm hậu tấu , một tên lính quèn như hắn tự nhiên không dám cản nhóm chúng ta." Tần Nghị giải thích .
"Những người giám tra các sẽ thường xuyên xuất hành tới từng thành trấn một, đều là chuyện bình thường , không ai hoài nghi."
"Ừm." Kim Tiểu Nhị gật đầu.
Đám người vào thành mới phát hiện, cái gì gọi là là phồn hoa.
Mỗi một con đường, đều là người người nhốn nháo, tiếng người huyên náo.
Dao Dao ngồi trên lưng ngựa, con mắt chuyển động, quét mắt nhìn quầy hàng của các tiểu thương .
"Ta muốn cái kia!" Đột nhiên, Dao Dao chỉ vào một đồ vật, rồi quay sang nói với Tần Nghị như vậy.
Tần Nghị nhìn theo vị trí mà Dao Dao chỉ.
Trong hộc tủ của tiểu thương này treo rất nhiều đoàn phiến, mà cái đoàn phiến mà Dao Dao chỉ có thêu một con thỏ nhỏ đáng yêu .
(đoàn phiến:quạt tròn, cũng được gọi là cung phiến, là đồ thủ công mỹ nghệ của Trung Quốc)
Trong ngực con thỏ nhỏ còn ôm một củ cà rốt.
"Dao Dao cô nương chờ một lát." Tần Nghị hướng về phía Dao Dao gật đầu, sau đó tung người xuống ngựa, đi tới chỗ tiểu thương.
Không mất bao lâu, Tần Nghị đã cầm cái đoàn phiến kia trở về.
Đem đoàn phiến đưa cho Dao Dao, sau đó Tần Nghị hỏi: "Dao Dao cô nương còn thích cái gì nữa không?"
"Tạm thời không có." Dao Dao mặt mày hớn hở vuốt ve đoàn phiến, càng nhìn con thỏ nhỏ trên đó lại càng thấy thỏ nhỏ đáng yêu.
Thật sự là cùng mình giống như đúc.
"Bao nhiêu tiền ngươi nhớ kỹ lấy , chờ khi nào ta có tiền sẽ trả cho ngươi." Dao Dao nói với Tần Nghị.
"Không cần, chỉ là mấy đồng tệ a." Trên mặt Tần Nghị nở nụ cười nhàn nhạt.
Bên trong giọng nói, căn bản không quan tâm mấy đồng tệ.
Có thể đây là thái độ mà kẻ có tiền đối đãi với mấy đồng bạc lẻ.
Chu Diệp nghĩ như vậy.
"Mấy đồng tệ thì không phải tiền a?" Dao Dao trợn mắt một cái.
Tần Nghị nhìn xem nàng, cười không nói chuyện.