Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
-------------------
Con ngựa tiếp tục nhai nuốt .
Nó phát hiện bụi cỏ này thật sự rất cứng rắn, căn bản cắn không nát.
Điều này khiến nó không phục lắm.
Từ khi nào con ngựa răng lợi tốt như nó mà đến một bụi cỏ cũng nhai không nát?
Chu Diệp ở trong miệng con ngựa xoay vòng vòng.
Nói thật, hắn hiện tại bình tĩnh cực kì, không cảm giác được nguy cơ nào.
Thế nhưng mà liên tục bị một con ngựa nhai cắn cũng không ổn lắm, cho nên Chu Diệp chuẩn bị động thủ.
Gai ngược trên viền lá cây chậm rãi triển khai, nhẹ nhàng đâm đầu lưỡi con ngựa một cái.
Động tác nhấm nuốt của con ngựa bỗng nhiên dừng lại.
Có chút đau.
Chu Diệp lại đâm một cái.
Vãi chưởng, con mẹ nó bụi cỏ này có độc.
"Phốc!"
Con ngựa lần nữa bị đau, nó cúi đầu xuống nhổ Chu Diệp ra.
Nó nhìn thấy gai ngược ở viền lá cây, con ngươi thu nhỏ lại, cảm thấy bụi cỏ này có chút đáng sợ.
Cắn không được cũng bỏ đi, thế mà còn cất giấu ám khí.
Qúa đáng sợ.
Con ngựa rút lui hai bước, rời xa Chu Diệp.
Hai con ngựa bên cạnh co đầu rụt cổ, có chút sợ hãi nhìn Chu Diệp một chút, sau đó nhao nhao rút lui.
Chu Diệp không để ý đến bọn chúng.
Không cần thiết để ý, chỉ là ba con ngựa, còn chưa tổn thương được thảo tinh Huyền Hải cảnh trung kỳ như hắn.
Coi như là 300 con ngựa, với tu vi Huyền Hải cảnh trung kỳ cũng có thể đánh bay.
Đừng hỏi vì cái gì, Chu Diệp hắn hiện tại chính là mạnh mẽ như vậy.
Chu Diệp lắc lư thân thể một cái, phát hiện trên lá cây dính dính nước bọt, mặt lập tức đen sì như đít nồi.
"Mẹ nó."
Nửa người trên dính dính, làm hắn cảm giác rất không thoải mái.
Nhất định phải rửa sạch mới được.
Chu Diệp mặt đen sì đi đến đường lớn, nhìn quanh bốn phía , tìm kiếm nguồn nước.
Kim Tiểu Nhị đang tu luyện trong vùng đất trống mở mắt ra, nhìn Chu Diệp một chút.
Vẻn vẹn chỉ là nhìn một chút, Kim Tiểu Nhị liền không để ý tới Chu Diệp nữa.
Hết thảy những chuyện vừa mới phát sinh, hắn đều biết rõ, chỉ bất quá trong lòng rõ ràng con ngựa không làm gì được Chu Diệp, cho nên không xuất thủ a.
Chu Diệp hiện tại muốn làm gì hắn cũng có thể đoán được, đơn giản là định đi rửa sạch thân thể.
"Tiểu thảo tinh này linh trí chỉ sợ không thấp chút nào." Kim Tiểu Nhị thầm nghĩ một câu.
Sau đó, vì an toàn của Chu Diệp , hắn đưa một tia thần thức bám lên thân thể Chu Diệp .
. . .
Cách đường lớn nửa dặm đường.
Chu Diệp rốt cuộc tìm được một đầm nước nhỏ.
Đối với hình thể của hắn mà nói, là một cái đầm nước, nhưng đối với nhân loại mà nói, kỳ thật cũng chỉ xấp xỉ cái miệng giếng.
Bên trong có chút nước, Chu Diệp nhảy lên một cái, ngã vào mặt nước.
Hắn đung đưa cây cỏ, vừa đi vừa lúc lắc.
Tốc độ đung đưa rất chậm, nên rửa không được sạch sẽ.
Ngẫm lại, loại chuyện này vẫn phải dựa vào huyền khí trong cơ thể.
Vừa nghĩ đến đây, thanh quang trên thân thể nở rộ.
"Ba~!"
Thanh quang đập xuống mặt nước, Chu Diệp mượn lực lượng bay lên không trung, thanh quang quang trên thân thể phóng thích càng mạnh hơn.
Lúc thanh quang ảm đạm xuống , thân thể của hắn đã trở nên sạch sẽ giống như ngày thường.
"Thoải mái." Chu Diệp đứng trên mặt đất, duỗi người một cái.
Hắn đi trở về, vừa đi được hai bước đã dừng lại động tác.
"Không đúng, lúc này là thời cơ tốt nhất để chạy trốn a!" Chu Diệp chợt nhớ tới, mình không phải là một mực khát vọng tự do hay sao.
"Tranh thủ thời gian chạy thôi."
Quyết định xong, Chu Diệp di chuyển sợi rễ, bước đi như bay.
Nhưng vừa chạy hai bước, liền dừng lại.
"Không đúng, cứ như vậy chạy đi, vạn nhất gặp được người tu hành nhân loại, bị bắt lại ăn sạch vậy liền xong đời." Sắc mặt Chu Diệp hơi khó nhìn.
Hắn hiện tại là một gốc linh thảo, mà lại là Linh cấp thượng phẩm linh thảo, tu vi Huyền Hải cảnh trung kỳ !
Người tu hành cảnh giới không phải đặc biệt cao nếu như ăn hắn, không chỉ có thể gia tăng tu vi, còn có thể chữa thương.
"Mẹ kiếp."
Nghĩ tới đây, Chu Diệp sắc mặt âm trầm bất định.
"Tốt nhất vẫn là đi theo Lộc Tiểu Nguyên lăn lộn thôi, chờ sau khi hóa hình rồi mới chạy trốn."
Suy nghĩ hồi lâu, Chu Diệp cũng chỉ nghĩ được biện pháp này.
Thật sự là với tu vi cảnh giới của hắn hiện tại, chạy lung tung chẳng khác gì làm bữa ăn cho kẻ khác.
Hơn nữa, hồi tưởng lại thực lực của Lộc Tiểu Nguyên cùng Kim Tiểu Nhị , Chu Diệp càng cảm thấy mình chạy không thoát.
Muốn chạy thoát khỏi bàn tay lão đại có thể tiện tay xé rách không gian như Lộc Tiểu Nguyên ?
Tỉnh lại một chút, con mẹ nó có phải nằm mơ chưa tỉnh ngủ không?
Chu Diệp đã nhìn ra hiện thực, thành thành thật thật đi trở về.
Kim Tiểu Nhị một mực chú ý động tĩnh của Chu Diệp, có chút không minh bạch vì sao tiểu thảo tinh đi trở về hai bước sau đó lại chạy mấy bước tới phương hướng ngược lại, cuối cùng lại quay về.
Rốt cuộc là đang làm gì?
Hắn trầm tư.
Nghĩ một hồi lâu, nghĩ vỡ cả đầu mà không hiểu tiểu thảo tinh làm cái gì.
Mà lúc này, Chu Diệp đã trở lại đất trống.
Chu Diệp không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp đi đến bên cạnh Lộc Tiểu Nguyên , sau đó nâng lên hai mảnh lá cây, đem bản thân cố định trên đai lưng của Lộc Tiểu Nguyên t.
Hết thảy xong xuôi liền bắt đầu tu luyện.
. . .
Hôm sau, mọi người tỉnh lại.
Lộc Tiểu Nguyên nhìn thấy Chu Diệp bên hông, đem hắn cầm lên , sau đó nhìn về phía Dao Dao, cười hì hì nói : "Ngươi nhìn xem, tiểu thảo tinh vẫn là thích ta, cũng buộc bản thân trên người ta."
Chu Diệp bị làm bừng tỉnh, liếc nàng một cái, thầm nghĩ: "Ngươi là lão đại, ta nhất định phải ôm lấy đùi ngươi ."
Dao Dao trả lời: "Đó là đương nhiên, ngươi cùng thảo tinh đạo hữu quen thuộc như vậy. Mà ta cùng hắn mới quen biết mấy ngày a"
"Hắc hắc." Lộc Tiểu Nguyên cười cười.
Kim Tiểu Nhị không nói gì, yên lặng chuẩn bị bữa sáng.
Ba người ăn điểm tâm xong, liền cưỡi ngựa lên đường.
Hôm nay mục tiêu của bọn hắn, là hai trăm dặm đường.
Nếu với tốc độ bình thường của con ngựa, một ngày hai trăm dặm căn bản cũng không phải là vấn đề, nhưng ba người Lộc Tiểu Nguyên du sơn ngoạn thủy, một ngày hai trăm dặm cũng khó mà đạt tới.
Bất quá có mục tiêu chính là chuyện tốt.
Cùng nhau đi thẳng, trên đường lớn cũng chưa từng gặp những người khác.
"Lộc tỷ tỷ, ngươi xem kìa." Dao Dao chỉ một ngón tay xuống dưới mặt đất, hướng về phía Lộc Tiểu Nguyên hô lên.
"Cái gì?" Lộc Tiểu Nguyên hơi nghi hoặc một chút nhìn xuống mặt đất.
Ở giữa con đường, là mấy vết tích của bánh xe ngựa để lại, dày chừng một tấc , nhìn qua còn rất mới, giống như là trước đó không lâu tạo thành.
"Xem ra trọng lượng không nhẹ, trên xe ngựa hẳn là đặt không ít đồ vật." Kim Tiểu Nhị sờ sờ cái cằm, hóa thân làm đại sư phỏng đoán.
"Lộc tỷ tỷ, hay là nhóm chúng ta đuổi theo đi, trên đường đi chỉ có ba người chúng ta cũng quá nhàm chán, nếu đuổi theo nói không chừng có thể kết bạn mới!" Dao Dao có chút hưng phấn.
"Bọn hắn mang theo đồ vật nặng như vậy, cự ly cách nhóm chúng ta chắc chắn không quá xa, dù cứ giữ tốc độ hiện tại, thì khẳng định cũng sẽ sớm đuổi kịp." Lộc Tiểu Nguyên nói.
"Vậy được rồi." Dao Dao gật gật đầu.
Bên trong đội ngũ, Lộc Tiểu Nguyên tuyệt đối là lão đại, nàng nói cái gì thì cứ vậy mà làm.
Ba người tiếp tục du sơn ngoạn thủy, gặp được địa phương có cảnh sắc tốt liền dừng lại nghỉ ngơi một một lát.
Bọn hắn đi đường, phảng phất như đang du lịch.
Chu Diệp cũng lười nói gì, một mực tu luyện.
Thời gian vèo một cái đã một ngày trôi qua.
Một ngày này, trên thực tế đã đi khoảng một trăm sáu mươi dặm, căn bản không đạt tới mục tiêu hai trăm dặm , đồng thời cũng không đuổi kịp xe ngựa trong tưởng tượng của bọn hắn .
Trong đêm.
Mọi người đã ăn xong cơm tối, Kim Tiểu Nhị không biết đã đi chỗ nào kiếm được cỏ khô ngon lành tới, hắn lúc này đang cho ngựa ăn.
Dù sao, muốn ngựa chạy, thì phải cho ngựa ăn cỏ.
"Chúng ta đến bao giờ mới đến được đế đô a?" Dao Dao nằm trên mặt đất, vừa nhìn ngắm sao trời vừa phàn nàn.
"Thỏ nhỏ, ngươi có thể yên tĩnh một chút hay không, câu này hôm nay ngươi đã nói mười chín lần, tăng thêm lần này chính là hai mươi lần, có thể kiên nhẫn một chút không." Lộc Tiểu Nguyên giáo dục Dao Dao.
"Quá nhàm chán, ta có biện pháp nào đây." Dao Dao ngồi xuống, nhìn về phía Lộc Tiểu Nguyên, có chút ủy khuất nói.
"Ta kể cho ngươi một sự tình về tu luyện nhé!" Lộc Tiểu Nguyên đột nhiên nói.
"Tốt tốt!" Dao Dao nghe thấy cái này, lập tức lên tinh thần.
Nàng ngồi thẳng thân thể.
Đang chuẩn bị tu luyện nhưng Chu Diệp cũng vểnh tai lên nghe, đến cả Kim Tiểu Nhị đang cho ngựa ăn cũng không ngoại lệ.
Lộc Tiểu Nguyên ngẫm lại, sau đó nói : "Thỏ nhỏ ngươi tu vi còn thấp, vậy ta nói cho ngươi nghe một ít vấn đề cơ sở ."
"Huyền Hải cảnh cùng Huyền Hải cảnh trở xuống ta không nói nữa, bắt đầu từ Huyền Đan cảnh ."
"Huyền Đan cảnh, bên trong đan điền người tu thành huyền khí chi hải ngưng tụ thành huyền đan, mà yêu thú chúng ta cũng tương tự như vậy, chỉ bất quá huyền đan chúng ta được xưng là yêu đan, kỳ thật nghiêm ngặt mà nói, huyền khí mà chúng ta sử dụng phải gọi là yêu lực, bất quá vấn đề xưng hô , cũng không có người nào quan tâm, nên đều gọi là huyền khí."
"Sau khi đột phá đến Huyền Đan cảnh là phải độ thiên kiếp, sau khi vượt qua tứ giai thiên kiếp , bên trên yêu đan sẽ tăng thêm bốn đạo lôi văn, đó chính tiêu chí của việc vượt qua tứ giai thiên kiếp ."
"Huyền Đan cảnh muốn tăng lên tu vi, thì phải không ngừng làm huyền đan súc tích lực lượng, đồng thời, khi đang súc tích lực lượng còn phải cảm ngộ bản thân, lĩnh ngộ huyền bí tinh thần."
"Cho nên, cảnh giới tiếp theo của Huyền Đan cảnh chính là Siêu Phàm!"
"Từ xưa đến nay, cảnh giới tu luyện đẳng cấp nghiêm ngặt, dựa theo tình huống của thời đại Thượng Cổ mà nói, từ Siêu Phàm Cảnh trở xuống, kỳ thật toàn là phàm nhân."
Nghe đến đó, mặt mũi Dao Dao tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, kể cả Kim Tiểu Nhị cũng có chút kinh ngạc.
Chủ yếu là Kim Tiểu Nhị không sống lâu như thế, nên không biết những chuyện này.
Lộc Tiểu Nguyên tiếp tục nói: "Đừng nhìn thấy Huyền Đan cảnh có thể bay liền tưởng rất giỏi , kỳ thật tại thời kỳ Thượng Cổ chỉ tính là phàm nhân, chỉ có bước vào Siêu Phàm, mới được coi là đại tu hành giả hoặc là đại yêu."
"Chỉ bất quá bởi vì một trận đại chiến, thế giới chia rẽ, tổng hợp thực lực có điểm hạ thấp, điều này làm cho Huyền Đan cảnh cũng đã coi như rất mạnh!"
"Tại thời kỳ Thượng Cổ, Huyền Đan cảnh sẽ không phải tiếp nhận thiên kiếp! Chỉ có bước vào Siêu Phàm, mới có thể bắt đầu tiếp nhận thiên kiếp!"
"Cho nên, thỏ nhỏ ngươi cần chuẩn bị kỹ càng, ngũ giai thiên kiếp cũng không phải tứ giai thiên kiếp, không dễ dàng vượt qua, trên cơ bản là cửu tử nhất sinh!"
Chu Diệp nghe đến đó, phảng phất như đã tìm được phương hướng nhân sinh .
Hắn hiện tại đột nhiên cảm thấy mục tiêu hóa hình có vẻ quá cùi bắp, cho nên hắn đem mục tiêu nâng lên Siêu Phàm Cảnh.
Nhưng thòi điểm hắn đang nghiêm túc nghe ngóng, Lộc Tiểu Nguyên vung tay lên, hắn cảm giác có gì đó đánh tới, sau đó trực tiếp mê man . . .
Trước khi ngủ, Chu Diệp chỉ muốn giơ ngón giữa với Lộc Tiểu Nguyên , tiện thể nói một câu: Con mẹ ngươi!
"Không nên để tiểu thảo tinh mơ tưởng xa vời." Lộc Tiểu Nguyên nói như vậy , sau đó lại nghiêm túc nói với Dao Dao về Siêu Phàm Cảnh.