Hắc ám, chung quanh tất cả đều là hắc ám.
Lúc này, nàng ở trong bóng tối bị một cỗ lực lượng cường đại đẩy tiến lên.
Nàng không cách nào động đậy, chỉ có thể mặc cho cỗ lực lượng này đẩy đi.
Cho dù là người rất tự tin với thực lực của mình như Lộc Tiểu Nguyên, cũng khó tránh khỏi sinh ra cảm giác vô lực.
"Đây là nơi nào a?" Trong bao nhỏ, Dao Dao tò mò hỏi.
"Không biết rõ a." Kim Vũ Phi Ưng vẻ mặt ngơ ngác lắc đầu.
Dao Dao bất đắc dĩ, nói như thế nào ngươi cũng coi như là một tiền bối, làm sao sự tình gì cũng không biết rõ a.
Cái chức vị tiền bối này có phải là hơi hữu danh vô thực hay không .
Kim Vũ Phi Ưng nhìn ra ánh mắt thất vọng của Dao Dao , cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Nhưng không có cách nào, tu vi tuy cao, kiến thức lại không đủ dùng, ở Mộc giới lăn lộn vẫn được, ra khỏi Mộc giới, cái gì cũng không hiểu.
Bất quá thấy Lộc Tiểu Nguyên cũng là vẻ mặt ngơ ngác, trong lòng nó nháy mắt liền cân bằng lại.
Cấp bậc như lão đại hươu cũng vẻ mặt ngơ ngác, vậy loại tiểu nhân vật như nó không biết cũng là chuyện bình thường a?
Mặc dù nghĩ như vậy có vẻ rất kém cỏi, nhưng thực tế nó tìm không ra cái cớ nào khác.
Sau một khắc đồng hồ trầm mặc.
Bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm không gian vỡ vụn .
Lập tức, ánh sáng chói lòa đánh tới, làm Lộc Tiểu Nguyên vô ý thức nhắm mắt lại.
"Oa, thật là chói a." Dao Dao dùng sức vuốt mắt.
Kim Vũ Phi Ưng có chút híp mắt, quan sát tình cảnh xung quanh.
Chu Diệp cũng không thấy có chuyện gì lớn, ngược lại được quang mang chiếu vào, cảm giác thật thoải mái.
Loại cảm giác này thật quen thuộc , là ánh sáng mặt trời .
Lộc Tiểu Nguyên chậm rãi mở mắt ra nhìn xung quanh.
Nàng đang ở giữa không trung, phía dưới là biển lớn sóng vỗ ầm ầm, vô số bọt nước bật lên, tiếng ồn ào không dứt.
Có ánh mặt trời chiếu sáng, sóng nước dưới mặt biển lấp loáng, lúc trước ánh sáng chói lòa kia, chính là do biển lớn phản xạ.
"Oa, một cái hồ nước thật lớn." Dao Dao hưng phấn nói.
"Đây chính là biển trong truyền thuyết a?" Kim Vũ Phi Ưng có chút không xác định nói.
"Bên trong cổ tịch có ghi chép, loại hồ nước phi thường phi thường rộng lớn, chính là biển cả!" Lộc Tiểu Nguyên gật gật đầu.
Nàng suy nghĩ, không biết mặt biển này đến cùng là rộng lớn bao nhiêu mà thần thức của nàng không bao trùm hết được.
Mà bất kì hồ nước nào của Mộc giới nàng cũng làm vậy được.
Cho nên, nàng xác định, nơi này không phải Mộc giới.
Địa phương nào có hải dương , nhất định không phải Mộc giới, bởi vì Mộc giới căn bản không có hải dương.
Lộc Tiểu Nguyên vung tay lên, Kim Vũ Phi Ưng cùng Dao Dao biến trở về bộ dáng cũ.
"Ài ài ài!" Kim Vũ Phi Ưng chưa kịp phản ứng, ở giữa không trung mở sải cánh ra, nếu không phải phản ứng đủ nhanh, nói không chừng đã thực sự rơi vào trong biển.
Dao Dao vừa vặn rơi xuống trên lưng Kim Vũ Phi Ưng, không hoảng loạn chút nào.
"Lộc tỷ tỷ, vậy chúng ta bây giờ làm sao a?" Dao Dao hỏi.
"Tìm lục địa!" Lộc Tiểu Nguyên rất hưng phấn.
Quanh năm ở Mộc giới, nàng đã sớm chơi chán rồi.
Đối với nàng mà nói, Mộc giới không còn ý nghĩa.
Kẻ nào ức hϊếp được nàng đã ức hϊếp hết, còn kẻ nàng ức hϊếp không được, thì cũng khi dễ nàng rồi.
"Lộc gia, chúng ta đi theo phương hướng nào?" Kim Vũ Phi Ưng có chút nghiêng đầu, hỏi.
Lộc Tiểu Nguyên ngồi xếp bằng trên lưng nó, ngẫm nghĩ một chút rồi chỉ về phía trước.
"Chọn hướng này đi."
"Được rồi, các ngươi ngồi vững vàng ."
Kim Vũ Phi Ưng hóa làm một tia kim quang, bay theo phương hướng mà Lộc Tiểu Nguyên chỉ.
Ngay từ đầu, lực chú ý của mấy người Lộc Tiểu Nguyên đều đặt trên mặt biển.
Thế nhưng theo thời gian trôi qua, liền cảm giác có chút không thú vị.
"Tiểu kim điểu, ngươi có thể xuống biển bắt cá hay không a?" Lộc Tiểu Nguyên đột nhiên lên tiếng .
Kim Vũ Phi Ưng đang phi hành giữa không trung đột nhiên hơi khựng lại.
Bà cô tổ của ta, ngươi nói gì thế.
Ngươi cho rằng Kim Vũ Phi Ưng ta là loại chim gì, mà con mẹ nó có thể xuống biển bắt cá?
"Thật sự không có kỹ năng này." Kim Vũ Phi Ưng lắc đầu.
"Ai." Lộc Tiểu Nguyên thở dài, cảm thấy nhàm chán đến cực điểm.
Ngẫm lại một hồi, rồi duỗi bàn tay nhỏ ra.
Bàn tay trắng nõn hơi động đậy một chút, làm ra động tác như nắm một vật gì đó.
Trên mặt biển có linh khí hội tụ, ngưng kết trở thành một bàn tay lớn.
Động tác của của bàn tay lớn đồng bộ với bàn tay nhỏ của Lộc Tiểu Nguyên , bóp vào mặt biển một cái.
"Soạt!"
Bọt nước văng lên, trong lòng bàn tay được tạo bởi linh khí nắm mấy con cá biển.
"Mấy con cá này vừa đủ lớn a." Lộc Tiểu Nguyên thu tay lại, mấy con cá biển xuất hiện trên lưng của Kim Vũ Phi Ưng .
Những con cá biển đột nhiên rời khỏi nước, đang điên cuồng giãy dụa .
Cũng chưa nhảy được mấy lần, Lộc Tiểu Nguyên đã cong lên ngón trỏ, lần lượt búng mỗi con một cái liền cho cả lũ thăng thiên.
"Thỏ nhỏ, hôm nay để ngươi nếm thử tay nghề của Lộc gia ta!"
"Về mảng nướng cá , Lộc gia ta rất có kinh nghiệm!" Lộc Tiểu Nguyên tràn đầy tự tin.
"Tốt lắm tốt lắm." Dao Dao hai mắt tỏa sáng, gắt gao nhìn chằm chằm mấy con cá vừa bị gϊếŧ.
Lộc Tiểu Nguyên vung tay lên, một đạo thần quang bảy màu xuất hiện, nâng lên ba con cá biển, lơ lửng trước mặt.
"Lửa."
Nàng mở miệng nói như vậy, nhiệt độ trong không khí dần dần lên cao, một ngọn lửa xuất hiện thiêu đốt thân thể ba con cá.
"Bắt đầu nướng cá, ngươi cứ chờ xem!" Lộc Tiểu Nguyên vỗ vỗ bả vai Dao Dao .
Dao Dao mặt mũi tràn đầy chờ mong.
Kim Vũ Phi Ưng rất muốn nói một câu với lão đại hươu, ngài không thèm xử lý một chút đã bắt đầu nướng sao.
Nhưng cũng không nói ra miệng.
Nguyên nhân căn bản nhất, chính là bởi vì sợ.
Kỳ thật nó không biết rõ , Lộc Tiểu Nguyên căn bản không chuẩn bị xử lý mấy con cá biển này.
Không có nguyên nhân khác, kỳ thật bởi vì nàng tương đối lười.
Dù sao ăn cũng không sợ đau bụng, cho nên hết thảy đều không quan trọng.
Hơn nữa, Lộc gia nàng xưa nay không ăn nội tạng.
. . .
Cá biển đã nướng chín.
Lộc Tiểu Nguyên trước tiên cho Kim Vũ Phi Ưng một con, sau đó hỏi: "Thế nào, ăn ngon không?"
"Cũng ngon." Kim Vũ Phi Ưng nói lời trái lương tâm , đến mức lương tâm cảm thấy đau nhức.
Nó thầm nói với bản thân, muốn an toàn sống sót thì phải quen thuộc dạng sinh hoạt như vậy.
Dao Dao ăn một ngụm nhỏ, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ, "Khụ khụ, trời ạ cái này. . ."
"Ăn có ngon hay không?" Lộc Tiểu Nguyên quay đầu nhìn nàng.
"Cái này a, ta cũng không phải rất đói , cho nên không có cảm giác gì." Dao Dao ngẫm lại, tìm được cớ.
Kỳ thật lời ngầm chính là đang nói: Tại thời điểm phi thường đói, ăn uống mới có cảm giác ngon.
"Ồ." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu, cẩn thận nghiêm túc xé xuống một khối thịt cá, bỏ vào trong miệng.
Nhíu mày nhấm nuốt một lát.
"Rất tốt, so với lần trước, có tiến bộ rất lớn." Lộc Tiểu Nguyên rất hài lòng.
Lần này, hỏa hầu khống chế dị thường đúng mực, không đến mức nướng cháy đen cá biển.
Dù rằng không ngon, cũng không đến mức khó ăn, chỉ là lúc vừa ăn thấy có chút lạ miệng.
Chu Diệp nghe lời này, tưởng tượng ra cảnh Lộc Tiểu Nguyên lần trước nướng cá.
Không cần nhiều lời, khẳng định có chênh lệch so với lần này.
Ít ra không nướng thành than.
Lại ăn hai miếng, cảm giác hương vị xác thực không vừa ý , Lộc Tiểu Nguyên rốt cục đem cá nướng ném vào trong biển.
"Phiền quá à, thật nhàm chán."
Lộc Tiểu Nguyên nằm trên lưng của Kim Vũ Phi Ưng , bày thành hình dáng chữ đại, ánh mắt đã có chút ngốc trệ, trong miệng không ngừng nỉ non.(chữ đại: 大)"Nhàm chán thì ngủ một lát đi." Dao Dao đưa tay, vỗ vỗ bả vai Lộc Tiểu Nguyên.
"Ừm."
Lộc Tiểu Nguyên đáp lời, sau đó nhắm mắt lại.
Lúc này đang là mùa xuân, nắng chói chang chiếu lên người, mang đến cho người ta cảm giác ấm áp và sảng khoái.
Chu Diệp tu luyện.
Vô luận hoàn cảnh thế nào, chỉ cần hắn ở bên cạnh Lộc Tiểu Nguyên , vậy đều có thể yên tâm tiến vào trạng thái tu luyện.
Rất nhanh, Kim Vũ Phi Ưng đã phi hành một ngày một đêm.
Nó vẫn một mực phóng ra thần thức
Một là dùng để dò đường phía trước, hai là đề phòng trong biển có đại yêu quấy rầy Lộc Tiểu Nguyên nghỉ ngơi.
Nó bay lên trên cao, đột nhiên lắc mình.
"Làm gì a?" Lộc Tiểu Nguyên lắc lư một cái, có chút bất mãn hỏi.
"Lộc gia, phát hiện lục địa rồi!"
"Thật sao?" Đang mơ mơ màng màng nhưng Dao Dao rất nhanh tỉnh táo lại.
Lộc Tiểu Nguyên đem thần thức tản ra, hướng tới phía trước dò xét .
"Thật sự là lục địa!"
"Nhanh lên, tiểu kim điểu, tăng tốc!"
"Hưu!"
Kim quang do Kim Vũ Phi Ưng tạo thành đột nhiên tăng tốc, trong chớp mắt đã vượt qua cự ly ngàn dặm.