Lộc Tiểu Nguyên còn đang suy tư.
Thủ hộ giả có thể nghĩ đến chuyện này, nàng cũng đành phải tìm cách ứng đối.
Lúc này, Lộc Tiểu Nguyên vung tay lên, Kim Vũ Phi Ưng cùng Dao Dao lập tức bị thu nhỏ, rồi nàng cẩn thận nghiêm túc bỏ hai người vào trong bao nhỏ. .
Lộc Tiểu Nguyên vỗ vỗ bọc nhỏ, xác định không có việc gì, tiếp theo nhìn sang thủ hộ giả.
"Nói thật, Lộc gia ta hiện tại rất muốn đánh ngươi." Lộc Tiểu Nguyên thành khẩn nói với hắn.
"Thế nhưng mà. . ." Thủ hộ giả có chút buồn cười, hắn đáp lời: "Thế nhưng mà trong lòng của ngươi cũng rõ ràng, hai chúng ta nắm giữ lực lượng tương đương, rất khó phân được thắng bại."
"Coi như có phân được, ta cũng không nhất định thả ngươi đi qua. Cho nên a, ngươi vẫn nên trở về đi."
Nói xong, thủ hộ giả làm ra động tác tiễn khách.
"Ngươi. . . !" Lộc Tiểu Nguyên rất tức giận.
Nàng phân ra một đạo thần thức, bao trùm bọc nhỏ, không để ba sinh linh bên trong bị thương tổn.
Sau đó, nàng đưa tay phải ra, thần quang bảy màu từ lòng bàn tay dâng lên, phá vỡ tầng mây, xuyên thẳng tới bầu trời.
"Hôm nay không chiến không được!" Lộc Tiểu Nguyên hừ lạnh.
"Xùy!"
Thủ hộ giả nắm lấy trường thương , mũi thương đỏ rực như thể vừa lấy ra từ lò lửa nhắm thẳng phía Lộc Tiểu Nguyên.
"Lộc Tiểu Nguyên, ngươi đừng có làm loạn a!" Thủ hộ giả lui một bước nhỏ, trầm giọng cảnh cáo.
Lộc Tiểu Nguyên không thèm trả lời, dùng hành động chứng minh, hôm nay nàng chính là muốn đánh hắn.
"Hưu!"
Trong lòng bàn tay, thần quang bảy màu nổ ra, bắn về phía thủ hộ giả.
"Điêu trùng tiểu kỹ thì cần gì phải thi triển ra a?" Thủ hộ giả lắc đầu.
(điêu trùng tiểu kĩ:nghĩa thô:chạm khắc côn trùng bằng kĩ năng kém. Nghĩa bóng:kỹ thuật cùi bắp)
Tay phải hắn nâng lên, trường thương trong tay nhắm thẳng vào thần quang bảy màu.
"Ông —— "
Bên trên mũi thương, vầng sáng đỏ nhạt xuất hiện, sau đó, tiếng sét đánh ầm vang, lôi điện đỏ rực từ mũi thương bắn ra, hung hăng va chạm thần quang bảy màu.
"Oanh!"
Năng lượng hội tụ, hư không chập chùng, trong khoảnh khắc hai đạo công kích đâm nhau , ánh sáng chói lòa chợt bộc phát .
Lực lượng cường đại xé rách cả không gian, khiến cho giữa không trung xuất hiện rất nhiều lỗ đen lớn nhỏ không đều .
Phảng phất như một tấm gương bị đánh nát , từng khối mảnh vỡ trong suốt, từ không trung rơi xuống.
"Như vậy thật không tốt lắm đâu?" Thủ hộ giả đưa tay lên vẩy một cái, san bằng tất cả địa phương xuất hiện lỗ đen, sau đó nói.
"Có cái gì không tốt? Dù sao nơi này là Lạc Nhật thâm uyên." Lộc Tiểu Nguyên hoàn toàn không thèm để ý.
Nếu không đả thương sinh linh vô tội, Lộc Tiểu Nguyên nàng liền không cần cố kỵ.
Thủ hộ giả muốn nói lại thôi, nhìn Lộc Tiểu Nguyên mặt mũi tràn đầy kiên định , sau đó đột nhiên cười một tiếng: "Thôi được, cũng đã rất lâu rồi ta không được động thủ, nếu ngươi muốn chơi, vậy ta liền chơi đùa với ngươi ."
Thần quang bảy màu trong lòng bàn tay Lộc Tiểu Nguyên ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng bảy màu to lớn .
"Xem đây." Lộc Tiểu Nguyên đem quả cầu ánh sáng đẩy về phía thủ hộ giả.
Thấy như thế, thủ hộ giả mỉm cười.
"Bao nhiêu năm vẫn xài chiêu thức như cũ."
"Xùy!"
Trường thương đâm ra, năng lượng hội tụ.
Một cái hư ảnh mũi thương đỏ rực khổng lồ chậm rãi ngưng tụ giữa không trung, sau đó bỗng nhiên đâm về quang cầu.
"Ầm!"
Mũi thương trực tiếp đánh nát quang cầu, rung động năng lượng cường hoành từ đó truyền ra, sau đó mãnh liệt nổ tung.
"Rầm rầm rầm. . ."
Dư lực tràn ra, làm hơn phân nửa mây đen bị đánh cho xơ xác, rất nhiều cái cây cao lớn trên lục địa cách đó không xa cũng bị phá hủy.
Mây đen cuồn cuộn phía dưới, cũng bị đánh tan rã, lộ ra vực sâu.
Vực sâu không nhìn thấy đáy, khi ánh mặt trời chiếu vào, phảng phất như bị cái gì hấp thu. . .
Trên khuôn mặt trắng nõn của thủ hộ giả , xuất hiện một vết thương.
Hắn nâng tay trái lên, sờ một chút, nhíu mày lại.
Hồi tưởng lúc nãy.
Vừa rồi trong nháy mắt quang cầu bạo tạc, hắn cảm thấy không đúng lắm.
Một cái chớp mắt sau khi quang cầu bạo tạc, một đạo thần quang bảy màu trốn vào hư không, lại xuất hiện trước người hắn, bắn lướt qua khuôn mặt, để lại một vết thương.
"Có chút tiến bộ, bất quá ngươi cho rằng chỉ như vậy là có thể đánh bại ta?" Thủ hộ giả cười cười, vết thương trên mặt trong chớp mắt đã khép lại.
"Bớt làm mấy chuyện như vậy đi, tranh thủ thời gian một chút, ta còn phải trở về tu luyện!"
Thanh âm lớn tiếng truyền khắp tứ phương.
Trường thương được hắn nâng lên, chỉ thẳng bầu trời, bánh răng sau lưng phi tốc chuyển động, vô cùng vô tận huyền khí lôi điện đỏ rực rót vào bên trong trường thương.
Một cỗ uy áp cực kì mạnh mẽ giáng lâm, khí tức kinh khủng như cuồng phong.
"Xùy!"
Trường thương đâm ra, mục tiêu là Lộc Tiểu Nguyên.
Cùng lúc đó, trên bầu trời lại xuất hiện một cái hư ảnh mũi thương to lớn vô cùng.
Nó lập tức ngưng tụ gần như thực chất, sau đó đâm xuống.
"Ghê tởm, tu vi lão cẩu này bây giờ thế mà cao hơn cả Lộc gia ta!" Lộc Tiểu Nguyên thầm mắng một tiếng.
Hai bàn tay nhỏ cấp tốc kết thành pháp ấn, rất nhiều gợn sóng bạch sắc xuất hiện bên người, sau đó, vô số ký tự bảy màu vây quanh nàng từ trên xuống dưới .
Mũi thương tới gần, đâm vào một chữ trong đó.
Nó phảng phất như chạm phải sắt thép cứng rắn, phát ra một tiếng "Đinh".
"Phá."
Thủ hộ giả lạnh nhạt mở miệng.
Vừa mới nói xong, mũi thương xoay tròn, lực lượng cường đại đánh nát cái ký tự kia.
"Hừ." Lộc Tiểu Nguyên kêu lên một tiếng đau đớn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch.
"Răng rắc răng rắc. . ."
Từng ký tự vỡ vụn, không thể ngăn cản tốc độ tiến lên của hư ảnh mũi thương chút nào .
"Phốc."
Đến khi kí tự cuối cùng vỡ vụn , hư ảnh mũi thương không còn bị điều gì ngăn cản, dưới ánh mắt không thể tin của thủ hộ giả, đâm vào vai trái của Lộc Tiểu Nguyên.
"Tiểu Nguyên!" Thủ hộ giả kinh hãi hô lên.
Con mẹ nó, tại sao lại thất thủ?
Thủ hộ giả lập tức thu hồi trường thương.
Hư ảnh mũi thương không còn nguồn năng lượng chèo chống, nên nó dần dần tiêu tán.
Thủ hộ giả vội vội vàng vàng đi tới bên cạnh Lộc Tiểu Nguyên , mới vừa đưa tay đυ.ng vào vai trái Lộc Tiểu Nguyên, liền phát hiện thân thể Lộc Tiểu Nguyên bắt đầu mờ nhạt, biến thành từng cái chấm sáng nhỏ li ti, bay múa theo gió.
Vãi cả nồi, ôi trời ạ.
Đây là cái dạng tình huống gì?
Thủ hộ giả phát mộng.
Sau đó, hắn thật hoảng sợ.
Hắn quỳ tại chỗ nhìn đám mây bảy màu cũng đang dần dần tiêu tán , trường thương bị hắn ném sang một bên, hắn huơ huơ hai tay, như muốn giữ lại những chấm sáng đang bay múa theo gió.
Chỉ tiếc, từng cái chấm sáng kia , chỉ cần rơi vào trong tay, liền biến mất không thấy gì nữa.
"Tiểu Nguyên, ngươi sao lại chết. . ." Thủ hộ giả hai mắt rưng rưng.
"Lỗi của ta, đều tại ta, là ta không tốt, nhịn không được muốn cùng ngươi chơi đùa , tại ta thất thủ. . ." Trên mặt thủ hộ giả lưu lại hai hàng nước mắt.
Trong lòng của hắn vô cùng hối hận.
Con mẹ nó, đầu mình tại sao tự nhiên có cứt, đột nhiên muốn cùng Lộc Tiểu Nguyên đánh một trận.
Cách đó không xa, phía sau lưng thủ hộ giả, Lộc Tiểu Nguyên ngồi xổm giữa hư không, cứ như vậy nhìn xem.
Trong bao nhỏ, ba sinh linh nắm lấy mép bao, nhìn đến mức say sưa.
"Trời ơi, tên thủ hộ giả này đến cùng là có quan hệ thế nào với Lộc tỷ tỷ a?" Dao Dao tò mò hỏi.
"Xem không hiểu." Kim Vũ Phi Ưng lắc đầu, sau đó tiếp tục nói : "Nhưng mà, ta cảm giác Lộc gia làm như thế, hình như có chút không tốt."
Lộc Tiểu Nguyên nghe thấy như thế, ngẫm lại, gật gật đầu.
Nếu như gặp gỡ địch nhân, làm như vậy cũng không quan trọng.
Nhưng thủ hộ giả cũng không phải thật sự là địch nhân.
Lúc này, Lộc Tiểu Nguyên từ trong hư không đi tới.
Thủ hộ giả đang khóc ròng ròng cảm nhận được sau lưng truyền đến khí tức quen thuộc, lập tức nhíu mày.
Với trí tuệ của hắn, lập tức đã minh bạch vừa rồi là chuyện gì phát sinh.
Lúc này, trên mặt khôi phục vẻ bình tĩnh, nước mắt biến mất.
Hắn đưa lưng về phía Lộc Tiểu Nguyên, cảm thán một câu, "Chết rất hay, chết thật là quá hay! Mộc giới ta rốt cục có thể yên tĩnh lại!"
Lộc Tiểu Nguyên: "? ? ?"
Nàng nhất thời ngây người.
Mới vừa rồi còn khóc đến cảm động lòng người như thế, hiện tại tự nhiên nói vậy là sao.
Đám người Chu Diệp nghe như thế, cũng phát mộng.
Tốc độ trở mặt của người này thật sự là nhanh như ánh sáng a.
Chỉ sợ thế gian không ai sánh bằng.
Thật đáng sợ.
"Lão cẩu, ngươi nói vậy là ý gì a?" Lộc Tiểu Nguyên lập tức có chút không phục.
"A, ngươi không chết a?" Thủ hộ giả xoay người, nhìn về phía Lộc Tiểu Nguyên, phảng phất như vừa mới phát hiện nàng .
"Ngươi nghĩ rằng chỉ như vậy mà Lộc gia ta chết được?" Lộc Tiểu Nguyên trầm giọng hỏi.
"Nói thực lòng, đúng là có một chút." Thủ hộ giả vẻ mặt chân thành.
Nhưng trong lòng, lại đang nói.
Con mẹ nó, ngươi không thể chết được.