Dao Dao vừa lau nước mắt, vừa ăn chảy mỡ cả miệng.
Nội tâm của nàng, rất phức tạp.
"Ngươi sao thế?" Lộc Tiểu Nguyên có chút xem không hiểu chẳng lẽ Dao Dao có chuyện gì, bèn hỏi với giọng hơi tò mò.
"Quá ngon rồi . . ." Dao Dao ngoạm miếng thịt thỏ, nói năng không rõ.
Lộc Tiểu Nguyên nhìn nàng với vẻ nghi ngờ.
Nàng lại nhìn con thỏ nướng vàng óng ở trên tay một chút.
Chẳng lẽ ăn ngon như vậy?
Lộc Tiểu Nguyên thừa nhận mặc dù thỏ nướng rất không tệ, nhưng không ăn ngon đến mức rớt nước mắt như vậy chứ?
Nàng nhìn chằm chằm thịt thỏ rồi ngẩn người.
Một lát sau, rốt cuộc nhớ đến một chuyện.
"Này kia… Tiểu Thỏ Tử này… Hình như bản thể của ngươi chính là con thỏ đó?" Lộc Tiểu Nguyên cảm thấy rất xấu hổ, có chút ngượng ngùng.
Lúc trước khuyên Dao Dao nếm thử thịt thỏ, lại quên mất chân thân của đối phương là một con thỏ.
Lộc gia nàng lại làm chuyện khuyên con thỏ ăn thịt thỏ.
Sao nàng lại phạm vào sai lầm cấp thấp như vậy chứ!
"Không có việc gì, không có việc gì…" Dao Dao vội vàng khoát tay áo.
"Chỉ là con thỏ không sinh ra linh trí mà thôi, ăn cũng không sao, không có chuyện gì đâu."
"Ừm…" Lộc Tiểu Nguyên trả lời như có điều suy nghĩ.
Nàng luôn cảm thấy chuyện này hình như không phải như vậy.
"Thế ngươi khóc cái gì?" Nhện tinh Xích Hồng lập tức lên tiếng hỏi.
"Không phải ta đã nói cho các ngươi biết rồi sao? Thực sự ăn quá ngon, ta chưa hề ăn món nào ngon như thế này, ta cảm thấy nửa đời trước đã sống vô dụng rồi." Dao Dao nhìn nàng một cái, nói từ từ.
Xích Hồng trầm tư.
Dựa theo tình huống trước mắt xem ra, nàng không làm Tiểu Thỏ Yêu buồn nôn được.
Trong lòng đột nhiên hơi thất vọng.
Chẳng qua cũng không sao, chắc chắn sẽ có một ngày thành công.
Xích Hồng nàng là nhện tinh thù dai.
Nhớ năm đó, có một đại yêu chỉ nói xấu nàng một câu thôi, Xích Hồng nàng đã theo dõi đối phương một nghìn năm, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, lừa sạch gia sản của nó.
Nhớ đến chuyện này, khóe miệng Xích Hồng nhếch lên.
Tiểu Thỏ Yêu, từ hôm nay trở đi, tỷ tỷ Xích Hồng của ngươi sẽ nhớ thương ngươi.
Dao Dao vừa ăn xong một con thỏ, chuẩn bị đưa tay cầm một con khác đột nhiên cảm thấy có gió lạnh thổi qua ở sau lưng, trong lòng có dự cảm xấu.
Vô duyên vô cớ, sao lại có cảm giác này?
Nhất định có vấn đề.
Tạm thời Dao Dao không nghĩ nhiều như vậy, chỉ ngồi yên gặm thỏ nướng.
…
Chu Diệp nằm trong linh tuyền, trong lòng đắc ý.
Mỗi một phút mỗi một giây, đều có doanh thu điểm tích lũy, loại cảm giác này, vô cùng tuyệt vời.
"Bảng."
Nội tâm hô hoán.
Trước mắt, ánh sáng màu lam khiến người ta cảm thấy thân thiết kia bắt đầu hội tụ.
Huyết mạch: Linh thảo (Linh cấp Thượng Phẩm).
Năng lực của huyết mạch: Trị liệu.
Cảnh giới tu vi: Huyền Hải Cảnh sơ kỳ.
Cảnh giới thân thể: Linh cấp trung kỳ.
Tâm pháp: Tiểu Thanh Hư Kinh (viên mãn).
Huyền kỹ: Vạn Diệp Phiêu (viên mãn); Vân Vụ Tung Tích (viên mãn)
Điểm tích lũy vạn năng: 2345.
Số lần rút thưởng: Không (+).
Trong một nghìn bốn trăm điểm tích lũy mới có được, có một nghìn điểm là luyện hóa linh dược Xích Hồng cho được cộng thêm, bốn trăm điểm còn lại được cộng của linh tuyền.
Nhìn hơn hai ngàn điểm tích lũy trên bảng, Chu Diệp rất thất vọng.
Nhìn có vẻ nhiều, nhưng ngoài dùng để rút thưởng ra, chả làm được cái gì khác nữa.
"Điểm tích lũy vẫn là quá ít…" Chu Diệp thở dài.
Trong lòng của hắn bắt đầu tính toán, làm sao mới có thể kiếm được ít linh dược từ chỗ Lộc Tiểu Nguyên, tốt nhất là linh dược khoảng một nghìn năm.
Bởi vì lấy thực lực bây giờ của hắn, có thể luyện hóa hết được linh dược khoảng một nghìn năm, không lãng phí một tơ một giọt năng lượng nào.
Bên bờ.
Năm con thỏ nướng đã được giải quyết hết.
Xích Hồng chọn một con, Lộc Tiểu Nguyên và Dao Dao mỗi người hai con.
Lộc Tiểu Nguyên vuốt bụng nhỏ của nàng, hoạt động một chút, sau đó lại chạy vào ngâm linh tuyền.
Từ đầu đến cuối, thân thể của nàng và Dao Dao đều giấu trong mây mù bảy màu.
Không có cho người ta có chút cơ hội ngắm nhìn nào.
…
Lộc Tiểu Nguyên và Dao Dao đều nằm trong linh tuyền.
Lộc Tiểu Nguyên duỗi tay nhỏ ra, trong lòng bàn tay xuất hiện mấy hạt châu màu đỏ rực.
Mỗi một hạt châu, đều có từng đường hoa văn rất giống sấm sét, mỗi viên ít nhất cũng có sau đường.
Chu Diệp nhìn xem, mặc dù hắn không biết đồ chơi kia là cái gì, nhưng theo bản năng của cỏ tinh, Chu Diệp rất muốn hấp thu bọn chúng!
Có thể gây ra bản năng, dùng cái mông nghĩ cũng biết, nhất định là hàng xịn.
Xích Hồng đứng bên bờ, khi thấy mấy hạt châu màu đó ở trong tay Lộc Tiểu Nguyên, con ngươi hơi co lại.
Mẹ kiếp, tất cả đều là yêu đan đó!
Lộc tiền bối này quả nhiên không phải là người tốt lành gì, thế mà gϊếŧ nhiều đại yêu như vậy.
"Két…"
Lộc Tiểu Nguyên cầm một viên, ném vào trong miệng.
Giống như là ăn kẹo hoa quả, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ thỏa mãn.
Dao Dao ở bên cạnh nhìn thấy, có chút sợ hãi, nàng cảm thấy Lộc gia quá kinh khủng.
Mấy viên yêu đan kia, đều là tu vi căn bản của đại yêu đấy.
Một khi lấy yêu đan ra, yêu thú có tình trạng cơ thể hơi tốt một chút sẽ mất hết tu vi, yêu thú có tình trạng cơ thể hơi kém nếu xui, nhất định sẽ đoàn tụ với ông bà ông vải.
"Tu vi ngươi không cao, ngươi ăn không được." Lộc Tiểu Nguyên chú ý đến ánh mắt Dao Dao, còn tưởng rằng nàng cũng muốn nếm thử.
"Ta không muốn." Tiểu Thỏ Tử lắc đầu.
Lộc Tiểu Nguyên đưa nàng, nàng cũng không cần.
Tùy tiện một viên, đều có thể khiến nàng ăn bể bụng.
Chính là kiểu chết rất thảm kia.
Xích Hồng rất muốn nói một câu: Lộc tiền bối, Tiểu Thỏ Yêu không muốn ăn, có thể cho ta một viên được không?
Lộc Tiểu Nguyên giống như nghe được tiếng lòng của Xích Hồng, lập tức ném một viên yêu đan có sáu đường hoa văn sấm sét cho Xích Hồng.
"Lộc gia thưởng ngươi." Lộc Tiểu Nguyên giơ cằm nhỏ lên ra vẻ cao ngạo.
"Đa tạ Lộc tiền bối." Xích Hồng vội vàng đón lấy, chỉ sợ yêu đan rơi trên mặt đất.
Chu Diệp nhìn, đang trầm tư.
Kỳ thật, hắn cảm thấy hắn cũng có thể ăn một viên.
Về phần có thể luyện hóa hay không, hắn không cân nhắc vấn đề này.
Vấn đề hắn cân nhắc chính là, có thể luyện hóa được bao nhiêu năng lượng ở trong đó.
Nghĩ đến đây, biết rõ không được, Chu Diệp cũng muốn thử một lần.
Cử động hai chiếc lá, Chu Diệp đến gần Lộc Tiểu Nguyên.
Sau khi đến gần Lộc Tiểu Nguyên, Chu Diệp tiếp xúc được mây mù bảy màu, cảm thấy giống như là một vách tường, rất cứng rắn, khiến hắn không cách nào lại đến gần.
Suy nghĩ một lát, phát hiện nước của linh tuyền có thể tiếp xúc Lộc Tiểu Nguyên.
"Bẹp…"
Lá cỏ đập vào mặt nước linh tuyền, tóe lên bọt nước.
Bọt nước quả nhiên không bị ngăn cản, trực tiếp đập vào khuôn mặt Lộc Tiểu Nguyên.
"Tiểu Thảo Tinh! Ngươi làm gì thế?"
Lộc Tiểu Nguyên hơi tức giận.
Chẳng lẽ trước kia Tiểu Thảo Tinh không bị Lộc gia đánh, cho nên to gan lên?
Càng nghĩ, Lộc Tiểu Nguyên càng cảm thấy có khả năng này.
"Bẹp bẹp…"
Chu Diệp quơ lá cỏ, đập vào mặt nước, sau đó chỉ vào yêu đan trong tay Lộc Tiểu Nguyên.
"Cỏ tinh đạo hữu, ngươi điên rồi đi?" Dao Dao kinh hô.
Nàng cho rằng, cỏ tinh đạo hữu căn bản không có khả năng hấp thu yêu đan cấp cao như vậy.
Thậm chí, vừa mới luyện hóa, cỏ tinh đạo hữu có thể chầu trời.
Xích Hồng không nói chuyện, yên lặng nhìn xem.
"Lộc gia nói cho ngươi, chuyện này không thể nào, đây chính là đồ ăn vặt của Lộc gia." Lộc Tiểu Nguyên vội vàng giấu yêu đan ở sau lưng.
Chu Diệp nhìn nàng một chút, lại quay đi.
Đối với tình huống này, hắn đã đoán được.
Nhưng nhiều khi, ngươi không đi thử một lần sẽ không biết có thành công hay không.
Giống như bây giờ, nhìn như Lộc Tiểu Nguyên không cho Chu Diệp yêu đan, kỳ thật nếu thử một lần, sẽ phát hiện Lộc Tiểu Nguyên là sẽ không cho thật.
Cho nên, vẫn đừng có nằm mộng.
Nhìn thấy Chu Diệp quay đi, Lộc Tiểu Nguyên mới lấy yêu đan ra với vẻ thận trọng, sau đó bỏ hết vào trong miệng, nhai ken két.
Thấy cảnh này, khóe miệng Xích Hồng hơi rút.
Mặc dù nàng không biết vị Lộc tiền bối này có cảnh giới gì, nhưng nhìn đối phương dám nuốt yêu đan như thế, vậy nhất định chính là đại lão trong đại lão.
Không chọc nổi đồng thời, còn nhất định phải hầu hạ tốt.
Đời nhện, thật là gian nan.