"Lộc tỷ tỷ, không nên tức giận, thảo tinh đạo hữu vừa rồi chỉ là nói đùa thôi." Dao Dao vẻ mặt lo lắng.
Nàng có chút sợ Lộc Tiểu Nguyên sẽ nện ân nhân cứu mạng thảo tinh đạo hữu của mình một trận.
"Ta không tức giận." Lộc Tiểu Nguyên sắc mặt bình tĩnh.
Thế nhưng sâu bên trong nội tâm, vẫn nổi lên từng hồi ngột ngạt.
Lộc gia nàng là tiểu cô nương đáng yêu như thế, vậy mà bị người khác chê mặt lớn!
Con mẹ nó rốt cục là thế giới này bị làm sao? !
Tình huống hiện giờ có chút vi diệu.
Hô hấp nhện tinh Xích Hồng cũng nhỏ nhẹ hết mức, nội tâm hoang mang rối loạn.
Nàng thật sự rất sợ Lộc Tiểu Nguyên giận chó đánh mèo với mình, nếu như vậy, mười cái mạng cũng không đủ cho người ta nện a.
"Vấn đề này tạm thời để đó đã." Lộc Tiểu Nguyên khoát tay áo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn che kín dáng vẻ phiền muộn.
"Hô. . ." Dao Dao thở phào, vỗ vỗ bộ ngực của mình.
Mặc dù Lộc Tiểu Nguyên cũng chưa thể chân chính nguôi giận, nhưng với tình huống trước mắt thì chí ít Lộc Tiểu Nguyên sẽ không đại khai sát giới.
Nếu như Lộc Tiểu Nguyên biết rõ ý nghĩ của Dao Dao, khẳng định phải hảo hảo dạy bảo nàng một phen.
Lộc gia nàng vốn là hươu nhỏ thiện lương , làm sao có thể đại khai sát giới.
Căn bản không có khả năng.
"Ngâm mình xuống nước tắm đi." Lộc Tiểu Nguyên nhẹ nhàng nói một câu.
Sau đó, cầm lấy cái bao của mình, lấy Chu Diệp từ trong bao ra ngoài.
Phảng phất như để phát tiết lửa giận, động tác rất thô bạo, trực tiếp quăng Chu Diệp vào bên trong linh tuyền.
"Ba~."
Chu Diệp rơi vào trong nước, nổi lềnh bềnh .
Hắn không có cảm giác gì, ngược lại hai mắt còn sáng lên, nhìn chằm chằm phía hai bé loli.
"Chu mỗ vậy mà là người chính trực a." Chu Diệp âm thầm nói trong lòng.
Bên bờ.
Dao Dao vừa mới chuẩn bị cởϊ qυầи áo ra, lập tức nhớ tới cái gì, nàng xích lại gần bên cạnh Lộc Tiểu Nguyên, thấp giọng hỏi: "Lộc tỷ tỷ, thảo tinh đạo hữu là nam hay nữ a?"
"Cái này? Ta không biết rõ a." Lộc Tiểu Nguyên sững sờ, lập tức lắc đầu.
Lộc gia nàng làm sao có thể quan tâm loại chuyện này.
"Vạn nhất là nam thảo tinh, vậy hai chúng ta chẳng phải là. . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dao Dao đỏ bừng.
"Lộc tỷ tỷ, chi bằng ngươi thi pháp che giấu một chút cho thân thể chúng ta. . ." Dao Dao có chút thẹn thùng.
"Ừm. . ." Lộc Tiểu Nguyên sờ sờ cằm nhỏ của mình, lâm vào trầm tư.
"Ngươi nói rất có đạo lý." Nàng gật đầu.
Tay nhỏ vung lên, sương mù bảy màu bỗng nhiên xuất hiện, bao vây lại hai bé loli.
Chỉ còn mỗi cái đầu hiện ra ngoài.
Chu Diệp nhìn thấy một màn này, nội tâm không ngừng chửi bậy.
"Vãi cả cứt, có cần phải như vậy không. . ."
Chu Diệp cảm thấy rất thất vọng.
Bất quá vấn đề cũng không lớn, không quan trọng.
Nằm trên mặt nước linh tuyền, Chu Diệp tĩnh tâm lại, bắt đầu tu luyện.
Nhện tinh Xích Hồng đứng ở một bên, không nói không rằng.
Mặc dù nơi này là hang ổ của nàng, nhưng đối mặt ba vị trước mặt, nàng thực sự sợ hãi.
Dù sao, tu vi không cho phép nàng làm càn.
Cho nên, thành thành thật thật hầu hạ tốt ba vị này thì tốt hơn.
Hai bé loli chơi đùa bên trong linh tuyền, tâm tình rất vui sướиɠ.
Đặc biệt là Lộc Tiểu Nguyên.
Nhiều năm như vậy cũng không có bao nhiêu bằng hữu, tương đối cô đơn.
Nàng rất thành tâm coi thỏ nhỏ là bằng hữu của mình.
"Cô ~ "
Đột nhiên, trong bụng Lộc Tiểu Nguyên truyền ra thanh âm, làm nàng rất xấu hổ xoa xoa bụng bản thân.
"Có chút đói. . ."
"Thật trùng hợp, ta cũng có chút đói." Dao Dao gật đầu.
"Nhện con." Lộc Tiểu Nguyên quay đầu nhìn về phía Xích Hồng.
"Có ta." Xích Hồng lập tức cúi đầu xuống, trả lời một tiếng.
"Ngươi đi tìm một chút đồ ăn cho chúng ta đi." Lộc Tiểu Nguyên ra lệnh.
"Còn xin tiền bối nói cho vãn bối biết đồ ăn ưa thích là gì, để vãn bối biết đường chuẩn bị." Xích Hồng cúi đầu, nhỏ giọng nói.
"Lộc gia ta vốn không ngại ăn thịt!" Lộc Tiểu Nguyên khoát khoát tay, sau đó nhìn về phía Dao Dao, hỏi: "Thỏ nhỏ, ngươi thích ăn cái gì?"
Dao Dao ngẫm lại, lắc đầu.
"Cái gì cũng ăn được."
"Tốt, ngươi xem xét xử lý một chút, đúng rồi, nhớ kỹ phải mang đến một cây linh dược trăm năm cho tiểu thảo tinh." Lộc Tiểu Nguyên nói với Xích Hồng.
"Tốt, vậy vãn bối đi trước chuẩn bị." Xích Hồng nhìn xuống Chu Diệp đang tự do trôi nổi trên mặt nước, sau đó gật đầu.
"Tốc độ nhanh một chút."
"Vâng."
Xích Hồng rời khỏi linh tuyền, đầu óc chuyển động tốc độ cao.
"Cái đồ thỏ tinh đáng chết, bà đây và ngươi không oán không cừu, thế mà lại muốn chơi xấu bà, đã như vậy, bà đây cũng không thèm khách khí."
Xích Hồng quyết định, đi săn gϊếŧ mấy con thỏ non chưa sinh ra linh trí.
Làm cho Dao Dao buồn nôn một phen.
Không mất bao lâu, Xích Hồng đã tiến vào trong rừng rậm.
Tu vi của nàng không thấp chút nào, còn cao hơn Dao Dao mấy cảnh giới, sức chiến đấu tự nhiên là rất mạnh.
Loại chuyện như tìm kiếm thỏ con, đối với nàng phi thường dễ dàng.
Không đến một khắc đồng hồ, nàng đã mang theo năm con thỏ nhỏ trở về linh tuyền.
Dao Dao đang ngâm mình trong nước nóng đến mức vô cùng vui sướиɠ, sau khi nhìn thấy Xích Hồng mang về năm con thỏ nhỏ, lập tức trừng to mắt.
"Thỏ thỏ đáng yêu như thế, tại sao ngươi có thể ăn được a?"
"A? Hươu tiền bối không sợ ăn mặn, ngươi còn nói cái gì cũng được, nên lúc nãy vừa đi ra ngoài đã gặp được mấy con thỏ nhỏ, vì không để hươu tiền bối chịu đói, nên trực tiếp bắt trở về." Xích Hồng có vẻ “không hiểu chuyện gì” trả lời.
Thật giống như nàng không hề biết bản thể của Dao Dao cũng là thỏ con vậy.
Dao Dao phẫn nộ.
Con nhện tinh này thật quá phận, vậy mà săn gϊếŧ đồng tộc của nàng, lại còn lấy cớ trôi chảy như vậy, có lý như vậy!
"Yên tâm đi, đều là thỏ rừng không sinh ra linh trí ." Nhện tinh vẻ mặt ta rất đơn thuần.
Dao Dao: ". . ."
Nhện tinh đã trả lời như vậy, nàng còn có thể nói cái gì.
Không sinh ra linh trí, vậy chính là dã thú, dùng để ăn no hoàn toàn không có bất kỳ tật xấu gì.
"Hắc hắc, Lộc gia ta mấy ngàn năm nay chưa ăn thịt, đặc biệt là đồ nướng, vừa nghĩ tới đã chảy nước miếng nha." Lộc Tiểu Nguyên lau lau khóe miệng của mình, mặt mũi tràn đầy chờ mong.
Trước sức cám dỗ của đồ ăn, nàng đã quên luôn chuyện Dao Dao là thỏ tinh.
"Hươu tiền bối cứ yên tâm, vãn bối đối với chuyện nấu ăn rất có nghiên cứu, để vãn bối trổ tài là được rồi." Xích Hồng vẻ mặt tự tin.
"Tốt, ngươi nhanh lên a." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu đồng ý.
Dao Dao mặc dù trong lòng không quá cao hứng, nhưng cũng không lên tiếng phản đối.
Xích Hồng di chuyển tám cái chân của mình, chân nhện sắc bén như đao kiếm đào một cái hố trên mặt đất, sau đó thu thập một chút củi khô đặt vào bên trong hố.
Một tia ánh sáng đỏ từ chân nhện bắn ra, nhóm lửa lên củi khô.
Sau đó, Xích Hồng bắt đầu xử lý năm con thỏ nhỏ.
Tốc độ rất nhanh, làm cho người ta thấy không rõ động tác.
Thời gian chỉ mấy hơi thở trôi qua , năm con thỏ nhỏ đã bị lột da, được đặt bên trên nhánh cây đã được Xích Hồng rửa sạch sẽ từ trước.
Sau đó, nàng thi pháp, làm năm cái xiên con thỏ tự động xoay tròn.
Nàng cũng không quên chuyện Lộc Tiểu Nguyên lúc nãy căn dặn, vội vội vàng vàng đi lấy một gốc linh dược khoảng chừng trăm năm đặt ở bên cạnh Chu Diệp.
Nhìn thấy linh dược bên cạnh, Chu Diệp thấy rất hài lòng.
Nếu như có thể nói chuyện, khẳng định phải nói với Xích Hồng một tiếng: Rất biết điều.
Lộc Tiểu Nguyên ngồi ở bên bờ, nhìn ngắm đống lửa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ chờ mong.
Dao Dao cũng ở bên cạnh nàng, trong lòng tràn ngập khó chịu.
Nếu nàng không sinh ra linh trí, không tu luyện tới cảnh giới này, chỉ sợ kết quả không khác như vậy là bao.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn có chút thương cảm.
Xích Hồng lấy ra mấy cái bọc nhỏ, bên trong toàn các loại gia vị.
Từ đó có thể thấy, nàng là một nhện tinh sống rất biết hưởng thụ.
Một khắc đồng hồ sau, thỏ con đã được nướng chín.
Lộc Tiểu Nguyên dẫn đầu cầm lấy một cái, ăn như gió cuốn, đến mức miệng đầy dầu mỡ.
"Ừm, ăn rất ngon!" Lộc Tiểu Nguyên giơ ngón tay cái lên khen ngợi Xích Hồng.
"Đa tạ tiền bối khích lệ." Xích Hồng đứng ở một bên, mỉm cười gật đầu.
"Đến đây, Dao Dao, ngươi cũng nếm thử đi." Lộc Tiểu Nguyên cầm lấy một xiên thỏ con đã nướng vàng ươm, đưa về phía Dao Dao.
"Tốt nhất là thôi đi." Dao Dao sắp khóc rồi.
Bản thân nàng cũng là một thỏ con a.
Tâm tình khó chịu.
"Nếm thử đi." Lộc Tiểu Nguyên đã quên mất Dao Dao cũng là một thỏ con, nàng ra sức khuyên bảo.
"Thế nhưng mà. . ." Dao Dao rất muốn nhắc nhở Lộc Tiểu Nguyên.
"Ngươi làm vậy chính là không cho hươu tiền bối mặt mũi." Xích Hồng vẻ mặt nghiêm túc, trong nội tâm thì vui đến mức nở hoa.
"Vậy, vậy tốt a. . ." Dao Dao tiếp nhận thỏ con đã được nướng vàng ươm.
Nàng cẩn thận nghiêm túc kéo xuống một cái chân.
Lúc chân thỏ bị xé xuống, toàn thân nàng run rẩy một cái, cảm giác phảng phất như chân của chính mình bị xé xuống vậy.
Dao Dao âm thầm lau nước mắt, thì thầm trong miệng, "Thỏ thỏ, thật xin lỗi. . ."
Cắn xuống một cái.
Sau đó, biểu lộ trở nên phi thường đặc sắc.
"Trời ơi, thật là thơm."