Chương 24: Thế mà muốn đem Chu mỗ chơi chết tại rừng núi hoang vắng



Hươu trắng đi đến trước mặt Chu Diệp.

Nó nhìn Chu Diệp còn đang cười, trong mắt lóe lên vẻ lo lắng.

Tiểu thảo tinh sẽ không phải thật sự bị điên chứ?

Chu Diệp đang cười cũng phát hiện ra vấn đề.

Bên trên mặt đất có một bóng mờ rất lớn, hình dạng còn có vẻ rất quen mắt.

Hắn xoay đầu lại, hươu và cỏ đối mặt.

Hươu trắng nhấc móng lên, đầu tiên là nhìn móng của chính mình, rồi lại nhìn Chu Diệp, do dự một chút, cuối cùng buông xuống.

Suy nghĩ của nó rất đơn giản.

Tiểu thảo tinh đã điên, không thể tùy tiện ức hϊếp nữa.

Còn phải che chở thật tốt.

Chờ sau khi tiểu thảo tinh khôi phục lại như cũ, tiếp tục ức hϊếp cũng không muộn.

Nếu như Chu Diệp biết rõ ý nghĩ của hươu trắng, khẳng định nhảy dựng lên chào hỏi nó.

Suy nghĩ này thật là quá đáng.

"Cộp cộp."

Hươu trắng nhấc móng lên, giẫm hai lần trên mặt đất.

Chu Diệp nhìn động tác của nó, rất muốn mở miệng hỏi một câu, ngươi đến cùng muốn làm gì.

Hươu trắng xoay đầu nhìn hắn một lát, sau đó thần quang bảy màu lại hiện lên giữa không trung.

Thần quang bảy màu lóe lên, mang theo khí tức ôn hòa, dần dần ngưng tụ thành một cái đầu người không có gương mặt.

Hươu trắng nhấc móng lên, chỉ vào bản thể Chu Diệp, lại chỉ vào huyệt thái dương của cái đầu người, cuối cùng ngoẹo đầu với Chu Diệp.

Nó phảng phất như đang biểu đạt cái gì.

Chu Diệp phát mộng.

Hắn phát hiện, với trí thông minh bản thân, căn bản lý giải không ra ý của hươu trắng.

Chu Diệp học theo hươu trắng, hắn nâng tay phải lên, trên ngọn lá bộc phát ánh sáng xanh, hình thành một loạt dấu hỏi chấm: ? ? ?

Hươu trắng sững sờ.

Nó rất không hiểu dấu "? ? ?" là ý gì.

Nó cúi đầu suy tư, nửa ngày sau mới nhớ ra.

Vài ngàn năm trước khi nó đọc sách đã từng nhìn thấy, ý nghĩa của dấu "?" là biểu thị nghi vấn.

Nhưng mà, tiểu thảo tinh vì sao lại cảm thấy nghi vấn?

Hươu trắng cau mày trầm tư suy nghĩ, mãi mà nghĩ không ra.

Chu Diệp nhìn hươu trắng bộ dáng buồn rầu, cũng không nhúc nhích chút nào.

Hắn còn đang suy tư, những động tác trước kia của hươu trắng, đến cùng là biểu đạt cái gì.

Hắn nhắm mắt trầm tư.

Tưởng tượng một chút, chỉ vào huyệt Thái Dương người khác, sau đó ngoẹo đầu.

Bộ động tác này, Chu Diệp lại cảm thấy rất quen thuộc.

Hắn cố gắng nhớ lại.

Rốt cục hắn đã nhớ ra.

"Con mẹ ngươi đồ hươu trắng khốn kiếp, thế mà mắng ta." Chu Diệp tức giận không thôi.

Ý tứ hươu trắng , hắn rốt cục đã minh bạch.

Nó đang muốn biểu đạt: Ngươi có phải là đầu óc có vấn đề hay không.

Không thể được, chuyện này khẳng định không thể nhẫn nhịn.

Chu Diệp rất muốn động thủ, nhưng ngẫm lại một chút, cuối cùng vẫn phải nhịn xuống.

Có điều hắn đã thầm hạ quyết tâm trong lòng , chờ về sau khi có thể ngược đãi hươu trắng, tuyệt đối không lưu tình.

Hươu trắng đến bây giờ vẫn đang suy nghĩ.

Ba dấu "?" của tiểu thảo tinh là có ý gì.

Điều gì làm cho tiểu thảo tinh có tới ba cái nghi vấn.

Hươu trắng một mực đi vòng quanh Chu Diệp, lại nhìn chằm chằm Chu Diệp hồi lâu, từ đầu đến cuối nghĩ không ra ý tứ trong đó.

Lại thêm một thời gian nữa.

Hươu trắng thở dài, nó từ bỏ.

Nó không có ý định tiếp tục suy nghĩ, quả thật là quá hao phí tế bào não.

Trong lòng nó âm thầm nhớ kỹ ba dấu "?", nó muốn chờ tiểu thảo tinh hóa hình xong xuôi, sẽ tự mình hỏi thăm, rốt cuộc chúng có ý gì.

"Rốt cục yên tĩnh." Nội tâm Chu Diệp thở dài.

Hắn đã đếm rồi, hươu trắng đi vòng quanh hắn tổng cộng ba mươi hai vòng, nhìn hắn chằm chằm hơn mười phút.

Tổng cộng tốn nửa giờ.

Nửa canh giờ này, đối với Chu Diệp mà nói căn bản chính là dày vò.

Ánh mắt hươu trắng phảng phất như lưỡi dao lướt qua người hắn vậy, làm hắn thấy rất không thoải mái.

Cũng may, cuối cùng đã kết thúc.

Hươu trắng không giao lưu với Chu Diệp , nó quay người đi về phía địa phương trống trải.

Nằm xuống, đi ngủ.

Chu Diệp nhìn hươu trắng đã trực tiếp tiến vào trạng thái ngủ say, nội tâm lần nữa thở dài.

Hắn rất muốn gọi hươu trắng tỉnh lại, nhắc nhở hắn rằng, nên ăn linh dược.

Nhưng ngẫm lại, vẫn không nhúc nhích.

Nhìn vườn linh dược phía xa xa một lát, Chu Diệp vụиɠ ŧяộʍ nuốt nước miếng.

Trải qua một phen giãy dụa tư tưởng, hắn vẫn cảm thấy tốt nhất là mắt không thấy tâm không phiền.

Hắn không phải không hề động tiểu tâm tư, mà do thực lực không cho phép a.

Hắn bị thân thể làm hạn chế, cánh tay bắp chân quá nhỏ, căn bản không có cách nào ngắt được linh dược.

Huống hồ, hươu trắng vẫn nằm tại kia, nếu như bị phát hiện, kiểu gì nó cũng hành hạ mình một trận.

Cho nên, Chu Diệp hắn mới bất đắc dĩ chọn làm một tiểu thảo tinh đoan chính.

. . .

Hôm sau.

Trên cây già bên vách núi, có mấy con chim nhỏ bay tới.

Đám chim nhỏ líu ríu, âm thanh huyên náo ảnh hưởng tới hươu trắng đang ngủ say.

Trong sân.

Lỗ tai hươu trắng run lên mấy cái, tỉnh lại.

Trong hai mắt có lửa giận, hiển nhiên nó nổi cáu vì đang ngủ ngon thì bị đánh thức..

"Hô. . ."

Hươu trắng hít sâu một hơi, nội tâm không ngừng nói với chính mình, bản thân ta là một con hươu thiện lương, không thể đại khai sát giới.

Ý niệm nó nhô ra, rơi xuống cơ thể mấy con chim nhỏ .

"Ba~ ba~. . ."

Nhóm chim nhỏ như bị sét đánh, thân thể cứng ngắc lại, nhao nhao rơi xuống trên đồng cỏ.

Chu Diệp kết thúc tu luyện, nhìn sang hươu trắng, hắn không quá minh bạch tên gia hỏa này bị làm sao mà tức giận đến như vậy.

Bên vách núi.

Thân thể nhóm chim nhỏ dần khôi phục lại, thất kinh bay đi.

Đưa mắt nhìn bọn chúng biến mất trong tầm mắt, hươu trắng mới bình tĩnh trở lại.

Lúc đầu ngủ rất ngon, định ngủ thẳng cẳng đến giữa trưa mới dậy, nhưng mà con mẹ nó sáng sớm đã bị mấy con chim nhỏ đánh thức.

Tâm tình có thể tốt mới là gặp quỷ.

Hươu trắng quay đầu, nhìn về phía Chu Diệp, nhếch miệng cười một tiếng.

Chu Diệp nhìn thấy nó, không thèm để ý, bắt đầu tiếp tục tu luyện.

Hươu trắng trợn trừng mắt.

Trong lòng rất muốn động thủ giáo dục tên tiểu thảo tinh này một chút, để tiểu thảo tinh hiểu được cần tôn trọng Lộc gia nó.

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, nó cảm thấy việc này không ổn.

Nó sợ lại kí©h thí©ɧ tiểu thảo tinh thành ngu ngốc.

Nếu như thế, nguồn suối vui vẻ liền biến mất.

Sẽ thương tâm vài ngày.

Nghĩ đến hậu quả này, hươu trắng ra khỏi sân nhỏ, tiến vào bên vách núi.

Nó đứng bên cạnh vách núi, để ánh nắng chói chang chiếu lên người, ngẩng đầu ngắm nhìn phương xa.

Trầm tư một lát.

Hươu trắng quyết định ra ngoài chơi.

Theo suy nghĩ của nó, ra ngoài chơi cũng có thể mang theo tiểu thảo tinh đi giải sầu, như thế, hẳn tiểu thảo tinh sẽ khôi phục lại nhanh hơn.

Nói đi liền đi , trước tiên tới trao đổi cùng tiểu thảo tinh một lát.

“Cộc cộc cộc”

Hươu trắng chạy ra khỏi sân nhỏ, nhấc móng lên đá một cước vào cơ thể Chu Diệp còn đang tu luyện.

Chu Diệp tỉnh lại, có chút không minh bạch hươu trắng muốn làm gì.

Thần quang bảy màu xuất hiện.

Một luồng thần quang bảy màu phóng lên không trung lắc lư nửa ngày, nhưng mà không có biến hóa gì khác.

Chu Diệp nhíu mày, không minh bạch hươu trắng này muốn biểu đạt cái gì.

Hươu trắng cũng nhíu mày.

Nó suy nghĩ hồi lâu, không biết rõ nên làm sao để biểu đạt.

Cuối cùng, hươu trắng đem thần quang bảy màu ngưng tụ trở thành một cái trái tim.

Không thể không nói, làm rất chân thực, còn đập “phanh phanh” liên hồi.

"U."

Một tiếng hươu kêu, hươu trắng đá Chu Diệp một cước, ra hiệu cho hắn tập trung tinh thần xem.

Chu Diệp liếc nó một chút, lại nhìn sang cái trái tim kia.

"Phanh."

Trái tim vỡ vụn, hóa làm những chấm sáng nhỏ.

Chu Diệp hít vào một ngụm CO2.

Mẹ nó, đây là ý gì a?

Muốn chuẩn bị tự tay đưa mình đi chầu trời, cho nên sớm lên tiếng chào hỏi một chút sao?

Đến tột cùng nó có thù oán gì, mà lại muốn lấy mạng Chu Diệp ta.

Chu Diệp có chút hoảng sợ.

Hắn cảm thấy hiện giờ tình huống rất không ổn.

Hươu trắng mặt mũi tràn đầy chờ mong nhìn sang Chu Diệp , nhìn xem hắn phản ứng ra sao.

Thế nhưng mà , chờ nửa ngày, tiểu thảo tinh không có bất kỳ phản ứng nào.

Chẳng lẽ tiểu thảo tinh không muốn ra ngoài giải sầu?

Hươu trắng thầm nghĩ, cũng không quá xác định.

Dù sao phương thức nó cùng tiểu thảo tinh trao đổi xưa nay chưa từng có.

Nó cũng không biết rõ như vậy có thể làm cho tiểu thảo tinh hiểu hay không.

Hươu trắng ngẫm lại, lại thêm mấy sợi thần quang bảy màu xuất hiện ở giữa không trung.

Những tia thần quang bảy màu ngưng tụ trở thành núi cao, đại thụ, dòng sông.

Cuối cùng, một trái tim xuất hiện.

"Phanh."

Trái tim tiêu tán, hóa làm chấm sáng nhỏ rơi vào bên trong “núi sông”.

Chu Diệp trừng to mắt, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Cái thằng hươu trắng này, thế mà muốn mang hắn đi ra ngoài, sau đó chơi chết hắn.

Để hắn an nghỉ tại một khu rừng núi hoang vắng.

Chu Diệp hắn đã biết rõ, hươu trắng này từ khi bắt đầu đã không có hảo tâm!