Thiên địa linh khí bên trong linh điền đặc biệt nồng đậm.
Chu Diệp cắm rễ vào lòng đất, không ngừng hấp thu linh khí trong đất.
Về phần hươu trắng đang đè lên người hắn, lúc này ngủ ngon cực kì, không có vẻ gì như sắp tỉnh lại.
Hơn nữa, gia hỏa này thỉnh thoảng còn đổi một cái tư thế khác.
Theo động tác của nó, mỗi lần đều làm Chu Diệp phải tạm dừng tu luyện.
Cái này khiến Chu Diệp rất khó chịu trong lòng, nhưng lại bất đắc dĩ không biết làm sao.
Nếu để hươu trắng biết rõ ý nghĩ của Chu Diệp, chỉ sợ sẽ cười thành tiếng.
Tiểu lão đệ, Lộc gia rất thích bộ dáng ngươi cực kì giận ta, nhưng lại không thể làm gì…
. . .
Chỉ chớp mắt một cái đã thành đêm khuya.
Chu Diệp cũng không rõ ràng thời gian.
Chung quanh hắn vẫn luôn là một mảnh đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy.
Không cần phải nói, trong khoảng thời gian này hươu trắng chưa từng tỉnh lại.
"Ai, thực khó chịu." Chu Diệp thở dài, sau đó bắt đầu xem xét cái bảng.
Trong lòng kêu gọi, trước mắt rốt cục xuất hiện một chút ánh sáng.
【 Huyết mạch 】: Linh thảo (Linh cấp trung phẩm).
【 Năng lực huyết mạch 】: Khôi phục nhanh chóng.
【 Tu vi cảnh giới 】: Luyện Khí đỉnh phong.
【 Cảnh giới nhục thân 】: Thối Thể đại viên mãn (+).
【 Tâm pháp 】: Tiểu Thanh Hư Kinh (viên mãn).
【 Huyền kỹ 】: Vạn Diệp Phiêu (Đại Thành, +); Vân Vụ Tung Tích (tiểu thành, +)
【 Điểm tích lũy vạn năng 】: 1700.
【 Số lần rút thưởng 】: Không (+).
"A? Làm sao lại có một ngàn bảy trăm điểm?" Chu Diệp có chút kỳ quái.
Mặc dù hắn một mực cố gắng tu luyện, nhưng cũng chỉ thu hoạch được năm trăm điểm tích lũy vạn năng.
Suy nghĩ một hồi, Chu Diệp cảm thấy hẳn là công lao một giọt linh tửu kia.
Trừ cái đó ra, hắn không biết còn có cái đồ vật gì có thể gia tăng điểm tích lũy vạn năng.
Hiện nay cách giải thích duy nhất, chính là nhờ một giọt linh tửu kia.
"Vẻn vẹn chỉ một giọt linh tửu, liền có thể tăng trưởng hơn một ngàn điểm tích lũy vạn năng, nếu lại dùng một chén lớn. . ." Hai mắt Chu Diệp phát ra ánh sáng lục quang, mặt mũi tràn đầy chờ mong.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, thì hắn cảm giác không được.
Một giọt đã say thành dạng này, nếu trực tiếp húp một bát, chỉ sợ sẽ sớm về trời với tổ tiên.
Hơn nữa, người mặt to cũng không nhất định chịu cho hắn uống.
"Mặc kệ đã, trước tiên dùng điểm tích lũy vạn năng rồi nói sau." Chu Diệp lắc đầu, sau đó ánh mắt thả lên cảnh giới nhục thân.
Hắn có thể cảm nhận cực kì rõ ràng chỗ tốt của cảnh giới nhục thân được đề cao.
Hươu trắng nặng như vậy, nhưng không đè chết tươi hắn, cũng bởi vì cảnh giới nhục thân của hắn đủ cao.
Cho nên, cảnh giới nhục thân cũng thật sự rất trọng yếu.
"Tăng lên."
Điểm tích lũy vạn năng tiêu hao một ngàn điểm.
【 Cảnh giới nhục thân 】: Linh cấp sơ kỳ.
Cùng cảnh giới với phẩm giai, điều này đủ để khiến người ta hơi kinh ngạc.
Trong nháy mắt cảnh giới tăng lên, bản thể Chu Diệp biến đổi.
Một luồng lực lượng thô bạo cải tạo bản thể Chu Diệp.
Bản thể trở nên càng thêm mềm dẻo, phần ngoài rìa cỏ, bắt đầu mọc lên từng dãy gai ngược sắc bén.
Thân cỏ của hắn dày đặc hơn không ít, mùi thơm ngát cũng nồng đậm thêm một chút.
Chu Diệp cảm giác, núi lớn đè ép trên thân đã nhẹ hơn rất nhiều, đây là một tin tức tốt.
Đồng thời, hắn cảm giác lần này cảnh giới nhục thân tăng lên, chỗ tốt lớn nhất, chính là hàng gai ngược ở ngoài rìa thân cỏ.
Gai ngược rất bén nhọn, cũng rất cứng rắn, Chu Diệp cảm giác thấy, thậm chí có thể sử dụng nó để cắt đứt sắt thép.
Sợ gai ngược làm hươu trắng bị thương, Chu Diệp tâm niệm vừa động, đem gai ngược thu lại.
Sau đó, Chu Diệp nhớ tới hai môn huyền kỹ.
Hắn cho rằng, không phải trí thông minh của hắn không cao, mà bởi vì huyền kỹ rất khó lĩnh ngộ.
Cho nên, tốt nhất vẫn là dùng điểm tích lũy vạn năng để tăng lên thôi.
【 Huyền kỹ 】: Vạn Diệp Phiêu (viên mãn); Vân Vụ Tung Tích (viên mãn).
Điểm tích lũy vạn năng chỉ còn thừa lại hơn mấy trăm.
Một lần này, thật sự rất hoàn mỹ.
Trong phòng.
Chu Diệp đột phá, lại được người mặt to chú ý.
"Xem ra một giọt linh tửu kia có hiệu quả rất tốt."
. . .
Sáng sớm.
Hươu trắng mở mắt ra, tỉnh táo lại.
Nó ngẩng đầu quan sát bốn phía.
Bên trong ánh mắt của nó rất mờ mịt, nó không biết tiểu thảo tinh đang ở chỗ nào.
Tên tiểu thảo tinh cuồng tu luyện này, không ở trong linh điền tu luyện, lại còn chạy đi đâu?
Hươu trắng lung lay đầu đứng lên, cảm giác có đồ vật nảy lên khỏi mặt đất đυ.ng phải móng của mình.
Nó cúi đầu xem xét.
Hươu và cỏ đối mặt nhau.
Hươu trắng lộ ra một nụ cười xấu hổ.
Chu Diệp rất muốn nện nó, nhưng đáng tiếc quá, hắn đánh không lại đối phương.
"U ~ "
Hươu trắng chú ý tới gai ngược ngoài rìa cỏ Chu Diệp đã thu lại, sau đó cẩn thận quan sát Chu Diệp một hồi, rồi lập tức mừng rỡ kêu một tiếng.
Chu Diệp đột phá, đối với nó mà nói, là một tin tức cực kì tốt.
Cúi đầu xuống, hít sâu một cái.
Éc éc, thật là thơm a.
Hươu trắng chỉ cảm thấy hạnh phúc đến quá đột nhiên.
Mùi thơm ngát trên người tiểu thảo tinh càng thêm nồng đậm, làm nó bỗng nhiên có cảm giác muốn chảy nước miếng.
Nhưng mà, Lộc gia nhất định phải nhịn xuống.
Tiểu thảo tinh vậy mà là bằng hữu tốt của Lộc gia, Lộc gia sao có thể ăn mất bằng hữu của mình chứ.
"Lạch cạch."
Chu Diệp nhìn nước bọt của hươu trắng rơi trên lá cỏ của mình, trầm mặc không nói.
Hắn vừa liếc nhìn hươu trắng một chút, liền biết rõ tên hươu trắng khốn kiếp này đang suy nghĩ chuyện gì.
Hươu trắng cúi đầu, nhìn nước bọt của mình rớt trên cơ thể Chu Diệp, lập tức xấu hổ.
Nó lắc lắc đầu, rồi dùng lực liên tục chớp mắt nhìn Chu Diệp, bộ dáng phảng phất đang bày tỏ: Ta không phải loại người như vậy, ngươi đừng có hiểu lầm ta.
Chu Diệp nhấc rễ lên, rút lui đến biên giới linh điền.
Hươu trắng trừng to mắt.
Tên thảo tinh này, vậy mà không chịu tín nhiệm Lộc gia ta.
Nó rất bất đắc dĩ.
Vừa mới chuẩn bị chà đạp Chu Diệp một phen, trên bầu trời chợt có dị tượng truyền đến.
Một cái lỗ đen cực lớn xuất hiện.
Từng sợi kim quang từ trong lỗ đen nở rộ.
Kim quang rất sáng, nhưng không chói mắt, ngược lại có cảm giác rất ôn hòa.
Một đóa thần hoa kim sắc to lớn, quanh thân mọc ba mươi sáu cánh từ trên trời giáng xuống.
Phía trên kim sắc thần hoa , là một nữ tử đứng vững vàng.
Trường bào kim sắc bó sát trên thân thể nàng, phác hoạ ra những đường cong uyển chuyển, một đầu tóc vàng mềm mại không chút trói buộc, phiêu lãng theo gió trời.
Cái trán trơn bóng, mắt to ngập nước, chỗ sâu trong con ngươi phản chiếu đóa kim sắc thần hoa ba mươi sáu cánh kia, từ sống mũi trở xuống, đeo mạng che mặt, nhưng mơ hồ cũng có thể nhìn thấy dung nhan tuyệt thế trong đó.
Ánh mắt Chu Diệp rời xuống.
Ngực cô gái tóc vàng quy mô không nhỏ, rất dễ dàng khiến lòng người nảy sinh ác ý.
Chu Diệp tâm tư kiên định, hiện nay chỉ là một cây cỏ, không thể suy nghĩ nhiều, bằng không sẽ chỉ rước lấy du͙© vọиɠ mà không có cách giải tỏa.
Hắn nhìn chăm chú cặp chân trắng kia.
Trắng nõn, dài nhỏ.
A chờ đã.
Cô gái tóc vàng này, vậy mà không có đeo giày?
Chu Diệp sững sờ một chút.
Cô gái tóc vàng phơi bày chân ngọc, chỗ mắt cá chân phải buộc một cái dây đỏ, trên dây đỏ treo hai cái tiểu lục lạc màu vàng.
Tạo hình kiểu này có chút ý tứ.
"U." Hươu trắng nhìn về phía cô gái tóc vàng kêu một tiếng.
"Hươu con!" Cô gái tóc vàng có chút xoay người, cúi đầu nhìn xuống, lập tức mừng rỡ không thôi.
Bạch lộc nhảy nhót không thôi, hiển nhiên cũng thật cao hứng.
Đóa hoa kim sắc ba mươi sáu cánh dưới chân cô gái tóc vàng phát ra âm thanh "Phanh" một cái, lập tức tiêu tán, nàng rơi xuống từ không trung.
Tư thế rất ưu nhã, ung dung không chút vội vàng.
Chu Diệp đưa ánh mắt nhìn lên, khóe miệng giật một cái.
Nữ nhân trong thế giới này, thủ đoạn phòng ngự để không bị lộ hàng đúng là tầng tầng lớp lớp a?
Cô gái tóc vàng rơi xuống đất, chân ngọc giẫm trên mặt đất.
Nàng không để ý chút nào, trực tiếp ôm lấy hươu trắng, vuốt ve khuôn mặt nó.
"Nhiều năm như vậy không gặp, ngươi đã lớn hơn trước một chút rồi."
Thanh âm ôn nhu, làm cho tim người ta đập thình thịch.
Hươu trắng cũng không kêu gì nữa, trực tiếp tiến lên phía trước một bước, vùi đầu vào trong ngực đối phương, còn hít lấy hít để.
"Ta XXX a, ngươi đúng là đồ sắc hươu." Chu Diệp hít một hơi CO2.
Hắn cũng không biết nên nói cái gì.
Thật sự là cực kì quá phận.
Hắn rất muốn ném hươu trắng sang một bên, sau dó tự mình vào thế chỗ.
"Làm sao ngươi lại tới đây?" Người mặt to từ trong nhà đi ra, nhìn thấy cô gái tóc vàng, hơi kinh ngạc hỏi.
"Chẳng lẽ ta không thể tới sao?" Cô gái tóc vàng nâng tay phải lên, ngón tay ngọc màu xanh nhạt vuốt một lọn tóc lên sau tai.
Người mặt to lắc đầu.
"Ta bề bộn nhiều việc, ngươi có sự tình gì mau nói đi."
Chu Diệp trừng mắt.
Người mặt to làm vậy là sao.
Mỹ nữ tìm tới cửa, lại còn nói bề bộn nhiều việc.
Cái thời gian biểu của ngươi trôi qua tiêu sái như vậy, có việc quái gì mà bận bịu.