Chương 18: Lộc gia ta quả nhiên thông minh hơn người



Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

--------------------

Đêm khuya.

Gió mát thổi qua, khiến người ta cảm thấy có chút lạnh.

Chu Diệp cảm giác tinh thần bản thân đã sắp tan rã.

Hắn ngồi bên cạnh vách núi nằm qua nửa đêm.

Không cho hắn tu luyện, chẳng khác gì là đòi mạng hắn.

"Con mẹ nó thật khó chịu, đúng là ức hϊếp người quá đáng." Chu Diệp nói thầm trong nội tâm.

Hắn rất muốn đi tìm hươu trắng, nói nó lấy lại đồ vật trong cơ thể mình.

Nhưng mà ngẫm lại, tốt nhất vẫn không nên đi.

Với tính cách của hươu trắng, nhất định không có khả năng lấy ra chùm sáng bảy màu đó cho mình, khỏi cần si tâm vọng tưởng.

"Quả là một đêm cô đơn dài dằng dặc." Chu Diệp thở dài.

Hắn rất thống khổ.

Hắn ngủ không được, chỉ có thể nằm một cách nhàm chán.

Tiếp tục như thế, không tới ba ngày, khẳng định tinh thần sẽ xảy ra vấn đề.

Chu Diệp tính toán trong lòng, phải như thế nào mới có thể phân tán lực chú ý của mình.

Trước tiên phải ổn định lại tâm thần.

Hắn đang tự hỏi.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên chuyển sang nghĩ đến huyền kỹ thôi.

"Huyền kỹ loại đồ chơi này, bình thường đều dựa vào lĩnh ngộ, mà ta lại trực tiếp dựa vào điểm tích lũy để tăng lên, không biết có thể lĩnh ngộ ra chút gì không nhỉ?"

Nghĩ như vậy, Chu Diệp bắt đầu tự mình lĩnh hội hai môn huyền kỹ.

Đầu tiên là Vạn Diệp Phiêu, cái môn huyền kỹ này là Linh cấp thượng phẩm, so sánh với Linh cấp đỉnh phong Vân Vụ Tung Tích mà nói, môn huyền kỹ này hẳn sẽ dễ lĩnh hội hơn một chút.

Trong lòng nhớ lại lĩnh ngộ liên quan tới Vạn Diệp Phiêu, Chu Diệp hướng về phía vách núi phía dưới, thi triển Vạn Diệp Phiêu.

Mấy chục phiến lá cây xanh nhạt ngưng kết xuất hiện, lập tức tranh nhau chen lấn bắn về phía vách núi phía dưới.

Huyền kỹ thi triển xong.

Chu Diệp nhíu mày trầm tư.

Nhớ tới chiêu thức mình vừa đánh ra, muốn tìm ra địa phương có thể cải thiện.

Thế nhưng, hắn đánh giá quá cao trí thông minh bản thân.

Suy nghĩ hồi lâu, không có bất kỳ kết quả gì, ngược lại suýt nữa chìm vào trầm mê.

"Khẳng định nguyên nhân là do lĩnh hội không thấu." Chu Diệp ngẫm lại, tự tìm cho mình một cái cớ.

Hắn chắc chắn sẽ không thừa nhận là bởi vì trí thông minh bản thân không đủ.

Chưa từ bỏ ý định, tiếp tục thử nghiệm.

Một lần rồi lại một lần thất bại, hung hăng đánh mặt Chu Diệp.

Cái này khiến hắn nhận rõ một sự thật.

Làm người phải biết tự hiểu lấy mình.

. . .

Buổi sáng.

Thời tiết rất không tệ, làm cho lòng người vui sướиɠ.

Nhưng Chu Diệp thì không như vậy , hắn rất buồn rầu.

Hắn cảm giác mình sắp bị điên mất rồi.

"Cộc cộc cộc. . ." Hươu trắng từ trong sân đi ra, liếc mắt liền thấy Chu Diệp đang nằm bên vách núi.

Trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn, nó chậm rãi đi tới.

Đến gần hơn, nó thấy Chu Diệp nằm trên mặt đất, gió nhẹ thổi, hai mảnh cây cỏ như hai cánh tay không ngừng đung đưa.

Bên trên cơ thể có vẻ ướŧ áŧ, đầy ắp những hạt sương.

"Hít. . ."

Hươu trắng cúi đầu xuống, hít sâu một hơi, sau đó lắc lắc đầu, có chút sững sờ.

Cái tình huống gì xảy ra, mùi thơm sao lại trở nên nhạt nhòa như thế?

"Hít. . ."

Hươu trắng không từ bỏ thử lại lần nữa, hít thêm một hơi.

Hươu trắng ngu người.

Nó không minh bạch, rốt cuộc đã phát sinh sự tình đáng sợ cỡ, mới có thể làm cho tiểu thảo tinh gần như không còn mùi thơm ngát trên cơ thể.

Nó rất đau lòng.

Mùi thơm ngát mà cơ thể tiểu thảo tinh phát ra, chỉ cần hít hít mấy hơi là nó sẽ vui vẻ cả ngày a.

Hiện tại không còn, điều này khiến nó hơi hơi hoảng.

"Ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì." Chu Diệp mở mắt ra, liền nhìn thấy hươu trắng đang gắt gao nhìn chằm chằm bản thân, trong lúc nhất thời cũng có chút kỳ quái.

"U. . ."

Hươu trắng nâng móng lên đá Chu Diệp một cái, sau đó cúi xuống ngửi ngửi hắn, rồi lại đá hắn một cái.

Phảng phất như đang bày tỏ, hương vị trên người ngươi, làm sao lại không còn như cũ.

Mới đầu, Chu Diệp thật đúng là không minh bạch nó muốn biểu đạt cái gì.

Nhưng sau một lát, rốt cục đã hiểu rõ.

"Trên thân không có mùi thật là tốt." Trong lòng Chu Diệp không để ý mà cười thầm.

Hắn quay người lại, đi về hướng cây già.

Hươu trắng nhìn theo hắn, từ đầu đến cuối nghĩ mãi không ra rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Tới tận khi Chu Diệp đến dưới gốc cây già, hươu trắng mới nhớ tới sự tình dẫn Chu Diệp tiến vào linh điền tu luyện.

Nó di chuyển móng hươu, chạy đến bên cạnh Chu Diệp.

Trực tiếp nhổ Chu Diệp lên tận gốc, sau đó chạy vào sân nhỏ.

Nhìn thấy động tác của hươu trắng, Chu Diệp lập tức minh bạch nó muốn làm gì.

Hắn mừng rỡ, hai mắt tỏa ánh sáng.

Sau đó, hươu trắng phát hiện, mùi thơm ngát trên người tiểu thảo tinh vậy mà lại bắt đầu nồng nặc dần lên.

Đây là cái tình huống gì a?

Hươu trắng có chút nghĩ không thông.

Nó đặt Chu Diệp xuống mặt đất trong linh điền, sau đó cúi đầu, sừng hươu sáng lên thần quang bảy màu.

Thần quang lóe ra xông vào thân thể Chu Diệp.

Một khắc này, Chu Diệp cảm giác thiên địa linh khí lại nhận ra hắn. . .

Thật vất vả mới có cơ hội tu luyện, nhất định phải nắm chặt.

"Điểm tích lũy vạn năng +1. . ."

. . .

Ba giờ, thoáng một cái đã qua.

Trong lúc đó, hươu trắng luôn luôn đứng bên cạnh.

Trong đầu nó hoàn toàn là vấn đề liên quan tới mùi thơm trên cơ thể Chu Diệp

Ngẫm đi ngẫm lại, vẫn không có kết quả.

Có vẻ nó không có ý thức được vấn đề trí thông minh mình cao hay thấp...

Sau khi thời gian đã đến, hươu trắng đứng dậy, cưỡng ép ngắt quãng quá trình tu luyện của Chu Diệp.

Nó nghiêm ngặt thi hành giao phó của người mặt to, lại phong ấn năng lực hấp thu thiên địa linh khí của Chu Diệp.

"Ai."

Cảm thụ được thiên địa linh khí giống như một cô bạn gái cáu kỉnh không thèm để ý tới mình, tâm Chu Diệp tổn thương sâu sắc.

Hươu trắng này cũng quá hung ác rồi.

Hươu trắng cũng không biết rõ Chu Diệp đang suy nghĩ gì, nó ngậm Chu Diệp ra bên ngoài viện.

Vừa ra khỏi sân nhỏ, hươu trắng liền dừng bước chân lại, phát hiện một cái vấn đề rất nghiêm trọng.

Mùi thơm trên người tiểu thảo tinh con mẹ nó lại trở thành nhạt nhòa.

Ta XXX, đến cùng là phát sinh chuyện gì?

Hươu trắng nghĩ không ra.

Nhưng nó quyết định thử nghiệm.

Nó xoay người, đem Chu Diệp một lần nữa trở lại linh điền, sau đó cởi bỏ phong ấn trên cơ thể Chu Diệp.

Chu Diệp nhìn động tác của nó, mặc dù không minh bạch nó đang làm cái gì, nhưng hắn biết mình lại có thể tu luyện.

Tâm tình khoái trá.

Ánh mắt nhìn hươu trắng cũng trở nên ôn nhu.

Hươu trắng nhìn chằm chằm Chu Diệp.

Ngửi ngửi.

Ân, mùi thơm ngát trên người tiểu thảo tinh đã lại khôi phục, thế nhưng đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Hươu trắng vẫn nghĩ không ra.

Nó lại hạ phong ấn xuống Chu Diệp.

"Điểm tích lũy vạn năng +1. . ."

Chu Diệp tu luyện, cảm giác rất thoải mái, sau đó liền không còn sau đó nữa.

Bốn mắt nhìn nhau với hươu trắng.

Chu Diệp rất rất muốn mở miệng hỏi, ngươi hôm nay đến cùng là muốn làm gì.

Hươu trắng kinh ngạc phát hiện, mùi thơm ngát trên người tiểu thảo tinh lại trở thành nhạt.

Đây chính là nơi phát ra vui vẻ của nó a, không thể để mất được.

Không có mùi thơm ngát đó, ai có thể chịu nổi sinh hoạt nhàm chán như vậy.

Hươu trắng lại cởi bỏ phong ấn của Chu Diệp.

"Có phải tên này cắn thuốc lắc nên điên rồi."

Cảm thụ thiên địa linh khí lần nữa thân cận với bản thể, ánh mắt Chu Diệp kì dị liếc hươu trắng một chút.

Mùi thơm trên người tiểu thảo tinh lại khôi phục, (*^▽^*) nó vui vẻ.

Hươu trắng cảm thấy thật cao hứng.

Nhưng nó nghĩ mãi không thông, đây rốt cuộc là vì sao.

Lộc gia không tin hôm nay không tìm ra được nguyên nhân trong đó.

Hươu trắng một lần nữa đem Chu Diệp phong ấn.

Chu Diệp: ". . ."

Chu Diệp cảm giác mình sắp điên rồi.

Hươu trắng cứ như vậy phong ấn rồi cởi ra, phong ấn rồi cởi ra. . .

Rất thú vị đúng không?

Chu Diệp nhìn nó, trực tiếp nhổ rễ đứng dậy.

Hắn không muốn để ý hươu trắng nữa, trực tiếp ra ngoài viện.

Hắn thề, để ý hươu trắng một lần nữa thì coi như hắn thua.

Hươu trắng nhìn bóng lưng Chu Diệp dần khuất xa, lâm vào trầm tư.

Vận chuyển trí thông minh bản thân, không ngừng suy nghĩ.

Dưới trạng thái vận chuyển cực hạn, tốc độ hươu trắng suy nghĩ cũng nhanh hơn trước.

Rốt cục, hươu trắng ngộ ra.

Nó rốt cuộc tìm được nguyên nhân mùi thơm ngát trên người tiểu thảo tinh biến nhạt.

Là bởi vì tiểu thảo tinh không thể tu luyện, cho nên mùi hương thân thể sẽ phai nhạt.

Thế nhưng đây là phân phó của người mặt to, nó không thể không chấp hành.

Hươu trắng có chút khó khăn.

Một bên là nguồn suối vui vẻ của bản thân, một bên là phân phó từ lão đại.

Phải chọn như thế nào đây.

Một chuyện cực kì khó khăn. . .

Chờ đã, đây không phải một cái vấn đề khó khăn a.

Làm một con hươu, chỉ cần mình vui vẻ là tốt rồi.

Khóe miệng hươu trắng nhếch lên một chút, có vẻ đã nghĩ thông suốt.

“Cộc cộc cộc” nó đuổi theo bóng lưng Chu Diệp.

Nghe được thanh âm phía sau lưng, Chu Diệp không thèm để ý.

Còn muốn tiếp tục trêu đùa Chu mỗ hay sao.

Chu mỗ đã nói không để ý tới ngươi nữa thì sẽ thật sự không để ý tới ngươi.

Hươu trắng hưng phấn nhấc Chu Diệp lên, sau đó trở về linh điền.

Trực tiếp cởi bỏ phong ấn trên cơ thể Chu Diệp, lẳng lặng đứng yên một bên.

Chu Diệp cứ như vậy nhìn chằm chằm nó, muốn nhìn một chút, bao lâu nữa hươu trắng sẽ lại phong ấn mình.

Chờ đợi khoảng năm phút, hươu trắng không có động tĩnh gì.

Hắn chậm rãi yên lòng, bắt đầu tu luyện.

Chỉ cần được tu luyện là tâm tình vui vẻ.

Mùi thơm ngát trên thân tản mát ra dần dần nồng đậm.

"Hít. . ."

Hươu trắng hít sâu một cái, một bộ dáng thật say mê.

Lộc gia ta quả nhiên thông minh hơn người, đơn giản tìm ra vấn đề mùi thơm trên thân tiểu thảo tinh trỏ thành nhạt.