Chương 13: Nhện tinh



Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

---------------------

Ở phía trước, nhiệt khí từ mặt nước dâng lên, tản ra xung quanh.

Địa phương này diện tích không lớn, dài mười mét, rộng tám mét, là một con suối nước nóng nhỏ.

Đáy đất bên dưới suối nước nóng toát ra tầng tầng bọt khí, bốc lên mặt nước, sau đó vỡ tan.

"Nghĩ không tới bên trong núi này còn có loại địa phương tốt như vậy." Chu Diệp cảm thán.

Tâm niệm vừa động, hắn đã muốn đi ngâm mình trong đó.

Hack Kề Bên Người Cỏ Dại Trailer

Hươu trắng ngừng chân ven bờ, quay đầu vào con suối kêu một tiếng.

Chu Diệp không hiểu gì, quay sang nhìn theo hươu trắng.

Nhiệt khí mông lung, mơ hồ có thể thấy được trong con suối xuất hiện một nữ tử đang tắm rửa.

Con mẹ nó, thật quá mức kí©h thí©ɧ a.

Chu Diệp hít một hơi CO2 thật sâu, chỉ cảm thấy sọ não có chút choáng váng.

"Ừm?"

Nữ tử trong con suối nhỏ nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn về phía hươu trắng.

Chu Diệp trừng to mắt.

Nữ tử này da thịt trắng hơn tuyết, giống như bạch ngọc, khuôn mặt đẹp đẽ, vừa nhìn đã khó quên, tóc dài ướt sũng buông thõng sau lưng. . .

Ánh mắt Chu Diệp nhìn xuống từ cái cổ hơi hồng hào, chợt tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

"Con mẹ nó, cái quái gì thế này."

Đầu nữ tử rất bình thường, cái cổ cũng rất bình thường, thế nhưng từ cổ trở xuống, lại cực kì bất bình thường.

Có thể nói, đầu nàng sinh trưởng trên thân nhện.

Chỉ bất quá, nửa người dưới của nàng ở trong nước, làm cho Chu Diệp vừa rồi không nhìn thấy rõ.

Bây giờ xem như hắn đã nhìn thấu.

Con mẹ nó ra là yêu quái.

"Rầm rầm. . ."

Nữ yêu quái đứng dậy, bọt nước văng khắp nơi.

Tám cái chân nhện gợi cảm, lông tóc đen bóng dựng ngược như cương châm, phần lưng che kín hắc giáp, phần bụng đỏ rực, đuôi thô to, phía cuối cùng còn có hai cây sừng vểnh lên.

Nhìn toàn cơ thể có chút hung tàn.

Chỉ bất quá cái đầu này, con mẹ nó có phải mọc nhầm hay không.

Cái đầu đẹp mắt như vậy, làm sao lại sinh trưởng trên thân nhện.

Chu Diệp đau lòng nhức óc.

Rất có xúc động muốn lột cái đầu này xuống.

"U. . ."

Hươu trắng ngẩng đầu lên, quay sang nàng kêu một tiếng.

Nghe đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của nhện tinh lộ ra thần sắc e ngại.

"Vãn bối Xích Hồng, không biết hươu tiền bối đại giá quang lâm, xin ngài thứ tội." Nhện tinh cúi nửa mình, đầu cũng cúi xuống, biểu thị cung kính.

Hươu trắng liếc xéo nàng một chút, trong mắt tràn đầy cao ngạo.

Nó run lẩy bẩy thân thể, sau đó bỗng nhiên nhảy lên.

Giống như một con chim biển, đầu chúi vào nước trước, tiếp theo mới đến thân thể.

"Còn biết giữ một chút phong thái tiền bối cao nhân hay không?" Mặt Chu Diệp lộ vẻ ghét bỏ.

Hươu trắng rơi vào nước, chơi đùa như điên.

Nó không thèm để ý nhện tinh, điều này khiến nhện tinh có chút xấu hổ.

Bất quá nàng không dám có chút bất mãn, lặng lẽ lui sang một bên, lẳng lặng nhìn theo.

Con suối nước nóng này mặc dù là địa bàn của nàng, nhưng khi đối mặt với hươu trắng, nàng quả thật không dám làm càn.

Nàng không muốn bị nó một móng giẫm chết a.

Chu Diệp nhìn hươu trắng, rồi nhìn lại chính mình.

Ngẫm lại, vẫn quyết định thử một lần.

Về phần một gốc cỏ có thể sống sót trong suối nước nóng hay không, Chu Diệp không rõ.

Nhưng hắn không lo lắng chút nào.

Dù sao đi nữa hiện giờ hắn cũng coi như một gốc linh thảo.

Nhón chân lên, chậm rãi tới gần suối nước nóng.

Đất ven bờ suối nước nóng, có chút bỏng rát, bất quá đối với Chu Diệp mà nói, vẫn rất dễ chịu.

Tới gần mép nước, duỗi tay cỏ ra thăm dò một cái.

Nhiệt độ khá nóng.

Bất quá muốn nấu chín hắn thì không có khả năng.

"Ba~."

Chu Diệp nhảy lên một cái, trực tiếp lao vào suối nước nóng.

Bởi vì cân nặng quá nhẹ, Chu Diệp trực tiếp nổi trên mặt nước, trôi đi.

Cảm thụ nhiệt độ nước có vẻ thoải mái dễ chịu, Chu Diệp nhắm hai mắt lại , mặc cho sóng nước đẩy mình đi loạn.

Đột nhiên, Chu Diệp phát hiện mình đυ.ng phải cái gì đó, không cách nào tiếp tục tiến lên.

Mở mắt ra xem, suýt thì bị dọa cho hồn vía bay mất.

Trước mặt hắn, là một khuôn mặt đẹp đẽ.

Khuyết điểm duy nhất chỉ là có chút lớn.

Lỗ mũi lớn xấp xỉ cánh tay hắn.

Ai, con mẹ nó thật kinh khủng.

Nhện tinh nhìn Chu Diệp, vẻ mặt ngơ ngác.

"Tiểu gia hỏa, có phải ngươi đang rất thoải mái dễ chịu?" Nhện tinh thấp giọng hỏi.

Thanh âm rất ôn nhu, rất êm tai.

Nhưng nhìn thấy thân thể đối phương, vẫn đừng nên có ý nghĩ khác.

Thấy Chu Diệp không để ý tới mình, nhện tinh cũng không tức giận, ngược lại còn nhắc nhở: "Đây chính là linh tuyền, nếu ngươi ở bên trong linh tuyền tu luyện mà nói, làm ít công to a ~ "

Chu Diệp liếc nhìn nàng một cái, sợi rễ đá lên chân nhện, mượn nhờ lực lượng, trôi về phương xa.

Nói thật, hắn có chút sợ kẻ như nhện tinh, nhìn bề ngoài là mỹ nữ tuyệt sắc nhưng thật ra là yêu quái.

Tránh xa một chút là tốt nhất.

Nhìn Chu Diệp rời khỏi, nhện tinh có chút mờ mịt.

Mình đã làm gì mà dọa tiểu gia hỏa này chạy rồi.

Chu Diệp trôi đến nơi xa, trong lòng có chút suy nghĩ.

Nhện tinh nói nơi này là linh tuyền, tu luyện làm ít công to.

Hắn muốn thử một chút xem sao.

Nhắm mắt tĩnh tâm, bắt đầu tu luyện.

Một phút sau.

"Điểm tích lũy vạn năng +1."

Nhện tinh đúng là không gạt người nha.

Chu Diệp đắm chìm trong tu luyện.

Nơi xa xa, hươu trắng chơi mệt rồi, liền lẳng lặng ngâm mình, nhìn về phía Chu Diệp, cũng không động đậy.

Nhện tinh ở một bên chờ đợi.

Đối với nàng, hiện tại có thể nói thời gian một ngày dài như một năm.

Hươu trắng xuất hiện, làm nàng cảm thấy áp lực rất lớn.

Nàng chẳng qua chỉ là một nhện con bảy ngàn tuổi a :))))))))

Nếu hươu trắng cảm thấy bất mãn, hắt xì một cái là nàng chết ngay tại chỗ.

Rất nguy hiểm.

. . .

Thời gian nhoáng một cái, rất nhanh, lại đến đêm khuya.

Nhện tinh cảm giác chân hơi run rẩy.

Đứng quá lâu, lại còn không nhúc nhích cái nào.

Nàng rất muốn động, nhưng lại sợ làm hươu trắng bất mãn, nên đành giữ nguyên như vậy.

Ánh mắt hươu trắng một mực để ý Chu Diệp, căn bản không quan tâm nhện tinh nghĩ gì.

Tính toán thời gian một chút, hươu trắng đứng dậy, đi tới trước mặt Chu Diệp.

"Ba~."

Một móng hạ xuống, giẫm cho Chu Diệp chìm vào đất bùn phía dưới suối nước nóng.

"Con mẹ nó. . ."

Tu luyện bị cưỡng ép dừng lại, Chu Diệp lập tức tỉnh dậy.

Hắn ở trong nước giãy dụa, kỳ quái là không cảm giác được nửa phần khó chịu, phảng phất như có thể hô hấp trong nước.

Hươu trắng nhìn Chu Diệp, sau đó kéo Chu Diệp lên bờ.

Lên trên bờ, nó nhìn sang nhện tinh một chút, lâm vào trầm tư.

Nhện tinh cúi đầu, có chút hoảng loạn.

Nàng không biết hươu trắng sẽ xử trí mình như thế nào.

Cuối cùng, sừng trắng muốt của hươu trắng tỏa ra ánh sáng, đó là thần quang bảy màu.

Thần quang bảy màu hóa thành một đám sương trắng, chậm rãi bay về phía nhện tinh.

Cảm nhận khí tức trong đó ôn hòa, nhện tinh ngẩng đầu nhìn một chút, sau đó đại hỉ.

Nàng hơi cúi thân thể xuống, thi lễ với hươu trắng.

"Đa tạ hươu tiền bối."

Vừa mới nói xong, sương trắng tiến vào thân thể nàng.

Trong chốc lát, trên thân nhện tinh bộc phát ra áp lực kinh khủng.

"Con mẹ nó, làm cái gì đây." Chu Diệp bị dọa sợ đến mức kêu to một tiếng.

Cỗ áp lực kinh khủng kia, làm trái tim nhỏ của hắn cuồng loạn không ngừng, như thể một giây nữa thôi là sẽ bị nổ tung.

Hươu trắng nhìn nhện tinh một chút, ngậm lấy Chu Diệp rồi chạy như bay về phương xa.

Sau khi hươu trắng rời đi, nhện tinh thu liễm khí tức trên thân.

"Tu vi tăng lên một cảnh giới, hươu tiền bối thật đúng là hào phóng. . ."

. . .

Hươu trắng chạy trên tầng mây, ánh trăng chiếu lên thân thể.

Cảm thụ cuồng phong nhào tới trước mặt, Chu Diệp có nỗi khổ không nói rõ được.

Hắn rất muốn nói cho hươu trắng biết trạng thái của mình bây giờ.

Hươu trắng chạy một hồi, chậm rãi hạ độ cao.

Chu Diệp nhìn một chút, kia là một ngọn núi rất to lớn, giữa sườn núi có vách núi đen thui.

Bên cạnh vách núi, là một cây già, bên trong có một gian tiểu viện.

Đây là một ngôi nhà.

Hươu trắng rơi xuống bên vách núi, nhổ Chu Diệp ra, sau đó hướng về phía tiểu viện chạy tới, móng vuốt chạm đất phát ra âm thanh “cộc cộc cộc”.

Chu Diệp từ dưới đất bò dậy, sợi rễ di chuyển, cũng chạy theo hướng tiểu viện.

Hôm nay vô luận như thế nào, cũng phải làm hươu trắng cùng chia của với mình.

Ý nghĩ Chu Diệp rất tốt đẹp, nhưng hiện thực có chút đả kích người.

Hắn mới vừa chạy đến cửa , hươu trắng đã quay lại mở cửa ra.

Phảng phất như đang hoan nghênh hắn đến.

Nhìn vết tích còn sót lại bên miệng hươu trắng, Chu Diệp rất đau lòng.

Yên lặng cải biến phương hướng, đi đến một khối linh điền khác.

Khóe miệng hươu trắng nhếch lên một cái.

Không nghĩ tới sao, lão đệ.