Chương 108: Đây là đan dục hỏa đốt người ư?

Đầu tiên, giàu có là phải khoe.

Nếu như không khoe một cái, như vậy cỏ sinh còn có ý nghĩa gì?

Lúc này, ánh mắt Chu mỗ thảo liền rơi xuống hạng mục rút thưởng.

Hiện giờ hắn vọng tưởng muốn thoát Phi nhập Âu.

Nhưng hắn vô cùng tỉnh táo.

Nghĩ đi nghĩ lại.

Hình như giữa hack ba ba và hắn tồn tại một hiểu lầm rất lớn, phần lớn giải thưởng rút được chắc chắn đều nhằm vào Chu mỗ thảo hắn.

Thế nhưng tỉ mỉ nghĩ lại.

Những món đồ nhằm vào Chu mỗ thảo hắn hình như đều có thể đem ra làm giao dịch với cẩu tặc Lộc Ma Vương.

Hơn nữa hình như còn có lợi nhuận.

"Hắc hắc. . ."

Nghĩ tới đây, nội tâm Chu Diệp cười hèn mọn.

Hắn cảm giác chính mình đã tìm được một con đường phát tài.

Về phần cuối cùng mình có thể kiếm lời bao nhiêu, vậy thì không thể nói rõ.

Nhưng đống đồ có độc rút ra được kia căn bản không cần dùng đến mười bảy vạn điểm tích lũy, cho nên hắn vẫn quyết định tăng tu vi lên trước.

"Tăng lên."

La lên trong nội tâm, trong chớp mắt điểm tích lũy vạn năng liền giảm đi sáu vạn điểm!

【 tu vi cảnh giới 】 : Huyền Đan cảnh trung kỳ.

Bên trong đan điền của hắn, Huyền Đan tản ra vầng sáng màu xanh yếu ớt trở nên lớn hơn một chút xíu, ánh sáng tỏa ra cũng sáng hơn một chút.

Trừ những thay đổi đó ra thì không còn biến hóa nào khác.

Nhưng trong lòng Chu Diệp rõ ràng, lúc này sức chiến đấu của hắn ít nhất đã tăng lên gấp bội.

Còn 116,000 điểm tích lũy, ánh mắt Chu Diệp đặt lên Tinh Quang Hóa Quyết.

"Tăng lên."

"Má nó."

Khi Chu Diệp nhìn thấy số điểm tích lũy giảm đi, hắn lập tức chửi bậy.

Phải biết rằng, muốn làm một thảo tinh văn minh như hắn chửi bậy là rất khó.

Tinh Quang Hóa Quyết từ nhập môn đến tiểu thành cũng không tốn bao nhiêu điểm tích lũy.

Nhưng mẹ nó từ tiểu thành đến đại thành lại bỏ ra hẳn mười vạn điểm!

"Trời ạ, vì sao. . ." Chu Diệp rất khó chịu, cắn răng phun ra mấy chữ.

Kim Tiểu Nhị ở bên cạnh nghe nói như thế, có chút kỳ quái hỏi: "Tiểu thảo tinh, ngươi sao đấy, tu vi tăng lên không phải là chuyện rất tốt sao?"

"Không có việc gì."

Chu Diệp lắc lư thân thể một cái, sau đó đứng lên, có chút phiền muộn nói: "Ta đi ngâm linh tuyền một chút. . ."

"Đi đi." Kim Tiểu Nhị gật đầu.

Sau khi đưa mắt nhìn Chu Diệp nhảy lên, sau đó nhảy vào trong nước, Kim Tiểu Nhị mới lấy ra một vài kỳ trân dị bảo bắt đầu nghiên cứu.

Trong linh tuyền.

Chu Diệp huy động trên mặt nước, trong lòng rất khó chịu.

"Mười vạn, mẹ nó tận mười vạn. . ." Chu Diệp có chút đau lòng.

"Được rồi, dù sao tâm pháp cũng là một nguồn thu điểm tích lũy . . ."

Hắn thở dài, sau đó bắt đầu hấp thu linh khí tinh thuần giấu trong nước.

Bản thân linh tuyền đã rất thần kỳ.

Mà cái linh tuyền này lại còn là suối nước nóng.

Chu Diệp ưa thích linh tuyền hơn cả linh điền.

Nói thật, nếu linh tuyền này không phải của Xích Hồng, vậy Chu mỗ thảo hắn cũng muốn bàn bạc với cẩu tặc Lộc Ma Vương, xem có thể trực tiếp dọn đi hay không.

Mặc dù ý tưởng này hơi quá thổ phỉ.

Nhưng Chu mỗ hắn chính là một cây cỏ như thế.

Không dối trá, không làm bộ, rất trực tiếp.

"Hấp thụ nhiều một chút, lần sau phải tăng cảnh giới nhục thân. . ." Chu Diệp thì thầm một câu trong lòng, sau đó tiến vào hình thức tu luyện.

. . .

"Đây là. . ." Kim Tiểu Nhị cầm một gốc cỏ có dáng dấp không khác gì Chu Diệp nghiên cứu.

"Rất giống tiểu thảo tinh. . ."

"Hít. . ."

"Khụ khụ. . ."

Kim Tiểu Nhị hít một hơi, sau đó ho khan.

Sau đó, trong ánh mắt có vẻ ghét bỏ.

"Vì sao dáng vẻ không khác nhau lắm, phẩm giai cũng tương đương, lại có sự khác biệt lớn như vậy chứ? Trên người tiểu thảo tinh thơm như vậy, cỏ này lại như ngâm phân thế. . ." Kim Tiểu Nhị nhìn Chu Diệp nằm trong linh tuyền một chút, lại nhìn gốc cỏ trong tay một chút.

Hắn lắc đầu, thở dài.

"Không phải tất cả cỏ đều là tiểu thảo tinh."

Dứt lời, Kim Tiểu Nhị trực tiếp luyện hóa gốc cỏ kia.

Luyện hóa xong, Kim Tiểu Nhị lại bắt đầu lấy ra thứ khác nghiên cứu.

"Đây là cái gì?"

Hắn đè xuống một viên cầu nhỏ màu trắng sữa.

Viên cầu chỉ nhỏ như viên bi, nhỏ hơn yêu đan rất nhiều, nhưng cái thứ này lại tản ra mùi thơm mê người, khiến cho người ta ngửi một ngụm đã cảm thấy khuôn mặt nóng bỏng.

Cái thứ này nhìn thế nào cũng không giống thứ đồ gì tốt.

Kim Tiểu Nhị cau mày.

Hắn biết, cái này là đan dược, nhưng đến cùng là chủng loại gì, hắn nhìn không ra.

Không có cách nào.

Hắn chính là một con chim vô văn hóa .

"Mùi vị gì vậy?"

Chu Diệp ngửi thấy mùi thơm đan dược, sau đó cảm thấy hơi khô nóng, tỉnh lại từ trong hình thức tu luyện.

Hắn phát hiện hình như tình huống không ổn.

"Lão Kim, mẹ nó ngươi đang cầm cái gì?" Chu Diệp quay đầu, nhìn thấy Kim Tiểu Nhị cầm viên cầu màu trắng nghiên cứu, lập tức mở miệng hỏi.

"Là đan dược, nhưng cụ thể là cái gì thì ta không biết." Kim Tiểu Nhị vừa nhìn chằm chằm đan dược suy tư, vừa đáp.

"Tại sao ta cảm thấy, cái thứ này. . ." Chu Diệp cảm thấy bên trong thân thể của mình có đống lửa đang thiêu đốt, hắn muốn nói lại thôi.

Nói thật.

Hiện giờ Chu mỗ thảo hắn chính là một cây cỏ.

Dù nội thể bốc hỏa thì mẹ nó có thể làm gì?

Vũ khí cũng không có, còn muốn công kích ai?

"Con chim ngốc, mẹ nó có phải ngươi muốn chết hay không!"

Trung ương linh tuyền truyền ra thanh âm chất vấn của Xích Hồng.

Kim Tiểu Nhị nhìn về phía nàng có chút ngây người.

Khuôn mặt Xích Hồng đỏ ửng, thân thể khẽ run.

Lại nghĩ tới sau khi ngửi mùi thơm của đan dược sẽ sinh ra cảm giác khô nóng, Kim Tiểu Nhị lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

"Hóa ra mẹ nó cái thứ này chính là . . ."

Vừa muốn nói tên đan dược ra miệng, Xích Hồng đã nâng lên một cái chân nhện đá một màn nước về phía Kim Tiểu Nhị.

"Ngươi ngậm miệng lại cho lão nương!"

Xích Hồng rất tức giận.

Cái con chim ngốc này, cả ngày cầm một đống đồ không đứng đắn nghiên cứu.

Còn mẹ nó có thể bình thường một chút hay không?

"Soạt."

Nước đập lên mặt Kim Tiểu Nhị.

Hắn nhìn Xích Hồng một chút, không để ý chút nào mà xoa mặt một cái, sau đó chậm rãi cất đan dược đi.

"Ngươi còn không hủy đi, giữ lại làm gì? !" Xích Hồng trừng mắt.

Kim Tiểu Nhị khoát tay áo, dáng vẻ bình tĩnh.

"Không sao, chỉ là một viên đan dược thôi, chờ lát nữa tập trung lại đống đồ vô dụng thì tiêu hủy một thể."

Nhưng trong lòng lại không nghĩ như thế.

Đan dược tốt như vậy, sao có thể tiêu hủy đi.

Nói không chừng ngày nào đó sẽ mẹ nó hữu dụng.

Nhất định phải giữ lại.

Hủy đi rồi sẽ đau lòng đến mức nào?

Chu Diệp nhìn Kim Tiểu Nhị, sau khi nhìn chằm chằm hắn một lát, nội tâm cười trộm.

Kim Tiểu Nhị đang suy nghĩ gì, trong lòng Chu mỗ thảo hắn rõ ràng.

Dù sao kiếp trước Chu mỗ hắn cũng là nam nhân thân kinh bách chiến.

Kim Tiểu Nhị lại lấy ra một viên đan dược bắt đầu nghiên cứu.

Xích Hồng mới vừa chuẩn bị động thủ, lại phát hiện tình huống lần này không giống.

Trong tay Kim Tiểu Nhị cầm một viên đan dược đỏ như lửa, màu sắc của nó giống như hỏa diễm đang thiêu đốt.

Ở trong mắt Chu Diệp, mặt ngoài viên đan dược kia có ngọn lửa đang thiêu đốt, nhưng sau khi nhìn lại thì không thấy đâu nữa.

"Lão Kim, đây là đan dược dục hỏa đốt người ư?" Chu Diệp hỏi ra suy nghĩ trong lòng.

Nghe được lời của hắn, biểu tình mừng rỡ của Kim Tiểu Nhị lập tức cứng đờ.

Tiểu thảo tinh, ngươi nói gì thế?

Khóe miệng Xích Hồng giật một cái.

"Tiểu thảo tinh, có phải ngươi học cái xấu của con chim ngốc này rồi không?" Xích Hồng có chút lo lắng hỏi.

"Không hề, tuyệt đối không phải ta dạy, mà Kim mỗ ta không phải loại người như thế!" Sắc mặt Kim Tiểu Nhị nghiêm túc giải thích.

"Ha ha." Xích Hồng khinh bỉ cười một tiếng, xoay người, không tiếp tục để ý đến Kim Tiểu Nhị nữa.

Kim Tiểu Nhị bất đắc dĩ, nhìn Chu Diệp nói: "Đây là một loại đan dược có ích cho tu luyện, mặc dù chỉ là Địa cấp hạ phẩm, nhưng được cái công hiệu không tệ."

Dứt lời, hắn cho đan dược vào trong miệng, nhai nhai nhấm nháp hai lần đã nuốt xuống.

Chu Diệp quan sát một chút, cảm giác trước kia mình đã bị lừa.

Không phải nói đan dược đều là vào miệng liền tan sao.

Làm sao đến trong miệng Kim Tiểu Nhị lại phải nhai nát mới nuốt?

Có chắc không phải đang ăn kẹo chứ?