Hai đại yêu vương nhìn nhau, vẻ mặt đều hơi sai sai.
Thế mà đối phương đã từng bại bởi con chim ngốc kia à?
Để tay lên ngực tự hỏi, hai đại yêu vương cảm thấy mình chưa từng thua Kim Tiểu Nhị.
Vậy vấn đề là, tại sao Kim Tiểu Nhị lại nói hai chúng nó đều là bại tướng?
"Con chim ngốc kia, mẹ nó ngươi đừng vu oan người khác." Cự mãng cau mày, lạnh giọng nói.
Nó cẩn thận nhớ lại, trước kia đánh nhau với con chim ngốc đều là ngang tay.
Sao trong miệng con chim ngốc kia nó lại biến thành bại tướng rồi?
Nói xấu.
Chắc chắn là nói xấu.
"A." Kim Tiểu Nhị cười khẽ.
Đúng thế.
Hai đại yêu vương này chưa từng thua trong tay Kim Tiểu Nhị hắn.
Nhưng vậy thì thế nào, nên giả khốc thì vẫn phải giả khốc.
Đừng hỏi vì sao, hôm nay Kim mỗ hắn chính là cuồng như thế.
Hắn muốn khiến hai đại yêu vương phẫn nộ, sau đó cho vào bẫy, như thế mới đủ cớ mà xét nhà.
"Hôm nay Kim mỗ không cố ý nhằm vào ai, Kim mỗ chỉ muốn nói hai người các ngươi đều là đồ con gà!" Kim Tiểu Nhị cuồng đến không biên giới.
Tình huống hình như có chút không đúng.
Hai đại yêu vương liếc nhau, bắt đầu cảnh giác.
Vói sự hiểu biết của bọn chúng với Kim Tiểu Nhị, chắc chắn Kim Tiểu Nhị không nói được loại lời này.
Trừ khi, thật sự có sức mạnh.
Cốt Dực Yêu Vương trừng mắt nhìn Cự Mãng Yêu Vương, như là đang hỏi: Rốt cuộc là tình huống gì đây?
Cự Mãng Yêu Vương khẽ lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra ý tứ rất rõ ràng: Ta nhìn không thấu.
Trên ngọn núi phía xa.
"Ông trời của ta, đại ca bá khí quá đi." Tôn Lão Tam cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Trong nháy mắt đó, Tôn Lão Tam hắn suýt nữa nhịn không được mà trực tiếp hỗ trợ phỉ nhổ hai đại yêu vương kia.
Nhưng may mà vẫn nhịn được.
Nếu không, Tôn Lão Tam cảm thấy hôm nay mình khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Cấp độ đại lão phỉ nhổ lẫn nhau, con gà như hắn có thể xen vào sao?
Kim Tiểu Nhị bay trên trời, nói với hai đại yêu vương: "Thật ra hôm nay Kim mỗ tới để bái phỏng hai vị, thuận tiện lấy chút đồ trong lãnh địa hai vị."
Lời này vừa dứt, hai đại yêu vương lập tức phẫn nộ.
Lời này nghĩa là, hôm nay ta tới cửa cướp đồ, hai người các ngươi có thể làm thế nào?
"Ta không nhịn được nữa." Cốt Dực Yêu Vương trầm giọng nói.
Kim Tiểu Nhị cuồng như thế làm nó cảm thấy rất không thoải mái, rất muốn giáo dục Kim Tiểu Nhị một trận, khiến cho đối phương hiểu rõ, không có thực lực thì đừng mò mẫm trang bức.
"Vậy thì xử lý hắn đi!" Cự Mãng Yêu Vương nổi giận gầm lên một tiếng.
Sau đó, nó mở ra cái miệng lớn, trong miệng hội tụ năng lượng màu xám, trong chớp mắt đã ngưng tụ thành một quả cầu năng lượng lớn.
Uy áp cường đại phát ra từ trên người nó.
Cốt Dực Yêu Vương nâng bốn móng vuốt, mỗi móng vuốt đều vô cùng sắc bén lóe hàn quang.
"Bành!"
Cánh xương chấn động, trong nháy mắt đã xuất hiện sau lưng Kim Tiểu Nhị, bốn móng vuốt nhô ra trực tiếp chộp về phía đầu Kim Tiểu Nhị.
"Phốc!"
Cùng lúc đó, đoàn năng lượng màu xám trong miệng Cự Mãng Yêu Vương phun ra, bắn thẳng về phía Kim Tiểu Nhị.
Hai đại yêu vương công kích quá đột nhiên.
Nếu bất cẩn sẽ bị trọng thương.
Nhưng, Kim Tiểu Nhị cực kì bình tĩnh.
"Hai vị lão đệ vẫn còn quá trẻ." Thân hình Kim Tiểu Nhị bỗng nhiên động, cánh vừa vặn quét trúng thân thể Cốt Dực Yêu Vương.
"Ầm!"
Lực lượng khổng lồ đập bay Cốt Dực Yêu Vương.
"Má nó."
Cốt Dực Yêu Vương cũng ngây người.
Chuyện gì đấy?
Cái này mẹ nó, không thể nào.
Nó không nghĩ ra, vì sao Kim Tiểu Nhị chỉ quất một cánh đã đập nó đến đầu óc quay cuồng.
"Oanh!"
Đoàn năng lượng bắn trúng Kim Tiểu Nhị, sinh ra một vụ nổ mạnh.
Không gian vặn vẹo làm cho người ta không thể thấy rõ tình huống của Kim Tiểu Nhị.
Cự Mãng Yêu Vương dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Cốt Dực Yêu Vương, im lặng biểu đạt: Sao ngươi yếu như thế.
"Cũng được."
Không gian vặn vẹo khôi phục lại, Kim Tiểu Nhị cười nói.
Cự Mãng Yêu Vương nhíu mày, không dám tin, "Sao một chút tổn thương cũng không có?"
"Chẳng lẽ. . . Mẹ nó ngươi đã đột phá? !"
"Không đột phá làm sao có gan tới bái phỏng hai vị đâu?" Kim Tiểu Nhị bình thản nói.
A hiểu rồi, xong đời rồi.
Cự Mãng Yêu Vương lạnh cả lòng.
Khó trách Kim Tiểu Nhị cuồng như thế, nói nửa ngày, hóa ra mẹ nó thật sự có tự tin.
Lúc đầu tu vi cảnh giới của ba người bọn hắn đều đồng cấp, thực lực không khác nhau mấy, hiện giờ Kim Tiểu Nhị đã đột phá, vậy hai bọn hắn cộng lại cũng không đủ cho người ta đánh.
Cho nên, tổng kết lại chính là, mẹ nó hôm nay phải quỳ rồi.
Nhưng, mọi người đều là Yêu Vương, đều rất sĩ diện, không thể trực tiếp nhận thua, như thế quá mất mặt.
Cho nên, nhận thua cũng phải uyển chuyển một chút mới được.
"Kim huynh, không ngờ ngắn ngủi mấy trăm năm không gặp, tu vi của ngươi đã nâng cao một bước, thật sự là thiên tài." Cự Mãng Yêu Vương cảm thán.
Ồ.
Mẹ nó không gọi con chim ngốc nữa à?
Trong mắt Kim Tiểu Nhị có vẻ trêu tức.
Quả nhiên, thực lực mạnh chính là thoải mái, yếu hơn mình một chút, thì gan càn rỡ trước mặt mình cũng không có.
Trong ánh mắt của Cốt Dực Yêu Vương nhìn Cự Mãng Yêu Vương mang theo khinh bỉ.
Mẹ nó cái đồ không biết xấu hổ.
Cái thứ không có cốt khí.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Kim Tiểu Nhị nhìn về phía Cốt Dực Yêu Vương.
"A, ta cảm thấy Kim huynh rất lợi hại, chính là thiên tài vạn năm khó gặp của Mộc giới." Cốt Dực Yêu Vương vuốt mông ngựa.
Mặc dù trong lòng rất không phục, nhưng ngoài mặt lại không dám làm càn.
Nếu làm càn, vậy chắc chắn sẽ bị đánh.
Cho nên lựa chọn sáng suốt đó chính là nhận thua.
"Ừm, vậy thì vấn đề đây, hai người các ngươi chủ động đưa đồ cho ta, hay là để ta đánh các ngươi một trận, rồi tự mình lục soát đây?" Kim Tiểu Nhị hơi híp mắt.
Hiện tại hắn rất sung sướиɠ.
Hai đại yêu vương đã từng đồng cấp với mình, bây giờ ở trước mặt mình lại chỉ có thể khúm núm.
Cảm giác sung sướиɠ phê pha này, người bình thường khó mà tưởng tượng được.
"Loại chuyện này sao có thể phiền Kim huynh động thủ? Kim huynh ngươi nói thẳng đi, muốn cái gì, ta đi lấy cho ngươi!" Cự Mãng Yêu Vương bày dáng vẻ chúng ta là huynh đệ tốt.
"Đúng vậy, Kim huynh, tuyệt đối đừng khách khí với chúng ta, dù sao chúng ta cũng là huynh đệ nhiều năm như vậy." Cốt Dực Yêu Vương cũng cười.
Ông trời của ta, chuyển thái độ nhanh quá đi.
Kim Tiểu Nhị ngẫm nghĩ, sau đó nói: "Ai, gần đầy huynh đệ ta rất nghèo, nếu hai vị nể tình, vậy thì mang hết gia sản của các ngươi ra đi."
Má nó.
Vậy chính là dọn nhà rồi.
Hai đại yêu vương phẫn nộ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra một bộ ta rất nguyện ý.
Đồng thời, hai người bọn họ thề trong lòng, chờ tương lai tu vi tăng lên, nhất định phải đòi lại món nợ này.
Không đè Kim Tiểu Nhị ra đánh một trận thì mẹ nó quá có lỗi với tình cảnh hôm nay.
"Nhanh đi đi, xong chuyện rồi huynh đệ ta còn rất nhiều chuyện phải bận rộn đây." Kim Tiểu Nhị thúc giục.
"Ai." Hai đại yêu vương liếc nhau, cuối cùng đều thở dài.
Hôm nay bọn hắn nhận thua.
Cự Mãng Yêu Vương mở miệng, phun ra một quả cầu ánh sáng màu xám.
Cốt Dực Yêu Vương cũng lấy ra một quả cầu ánh sáng màu đen.
Trong hai quả cầu ánh sáng này cất giấu vô số kỳ trân dị bảo.
Kim Tiểu Nhị chỉ nhìn lướt qua, sau đó mở miệng khẽ hút, hai quả cầu bị hắn hút vào trong miệng.
"Không tệ lắm, coi như các ngươi biết điều." Kim Tiểu Nhị cười.
Hai Yêu Vương đều có chút đau lòng.
Rất muốn đập Kim Tiểu Nhị phách lối, thế nhưng thực lực không cho phép.
"Đồ trong lãnh địa của các ngươi ta không cần, dù sao chỉ là một đống rác rưởi." Kim Tiểu Nhị nói với hai đại yêu vương.
"Được rồi, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại, hi vọng lần gặp sau, thực lực của hai người các ngươi sẽ tăng thêm một chút." Kim Tiểu Nhị thản nhiên nói.
Hai Yêu Vương cười làm lành gật đầu.
Con chim ngốc nhà ngươi chờ đấy, lần gặp mặt sau sẽ xé cánh nhà ngươi.