"Tôn Lão Tam, mẹ nó ngươi đã vơ vét xong chưa? !" Kim Tiểu Nhị chờ không nổi, thế là hô lớn với Tôn Lão Tam bên dưới.
"Giải quyết, xong!" Tôn Lão Tam đáp lại.
"Hắc hắc, lần này quá tốt, tương đương với có thêm tài nguyên một lãnh địa." Tôn Lão Tam cười lớn.
"Vậy thì có ích lợi gì, có thể đột phá tu vi không?" Kim Tiểu Nhị hạ xuống đất, sau đó giễu cợt không chút lưu tình.
"Có thể dùng để trang trí lãnh địa nha." Tôn Lão Tam cười cười không để ý chút nào.
Đây là suy nghĩ kì quái gì đây.
Chu Diệp muốn cười.
Hao tâm tổn trí phí sức đoạt tài nguyên, cuối cùng để trang trí lãnh địa.
"Không nói nữa, đi nhanh lên, trước giữa trưa, ta muốn tới lãnh địa của con trùng nhỏ kia." Kim Tiểu Nhị thúc giục.
"Vậy đi thôi." Tôn Lão Tam lưu luyến quét mắt nhìn lãnh địa của Nhục Dực Sư một vòng.
Hắn luôn cảm thấy vẫn chưa vơ vét hết.
Nếu Nhục Dực Sư biết suy nghĩ của hắn, chắc chắn đã phỉ nhổ.
Rốt cuộc lãnh địa của huynh đệ ngươi nghèo đến mức nào, mẹ nó bây giờ ta bị ngươi vơ vét đến không còn gì cả, thế mà ngươi còn không vừa lòng. . .
"Viu!"
Kim Tiểu Nhị giương cánh, móng vuốt bắt lấy Tôn Lão Tam, sau đó bay lên trời.
Nó hóa thành một vệt kim quang phi thẳng đến phương xa.
Trên mặt đất, Nhục Dực Sư yên lặng mặc niệm vì đại ca của chính mình.
"Ai, hi vọng đại ca có thể vượt qua kiếp này, tên Kim Cương này quá súc sinh." Nhục Dực Sư nhìn lãnh địa bị đào ba thước đất, có chút muốn khóc.
. . .
Trên bầu trời.
Lần này, rốt cục Tôn Lão Tam leo lên lưng Kim Tiểu Nhị.
Hắn ngồi xếp bằng bên cạnh Chu Diệp, sau đó bắt đầu sờ loạn trên người mình.
Đang ngứa người à?
Chu Diệp không hiểu đây là tình huống gì.
Thế nhưng sau khi Tôn Lão Tam lấy ra một gốc linh dược Linh cấp hạ ngàn năm, Chu Diệp đơ người.
"Đây, tiểu thảo tinh, đây là của ngươi." Tôn Lão Tam đưa linh dược về phía Chu Diệp.
"Hình như không ổn đâu? Ta chỉ nhìn các ngươi chiến đấu, không giúp được gì." Chu Diệp sửng sốt, sau đó liền cự tuyệt.
"Không sao, chúng ta là bằng hữu, coi như là Tôn Lão Tam ta tặng quà cho ngươi." Tôn Lão Tam vừa cười vừa nói.
"Ngươi làm ta ngại quá."
Mặc dù nói như vậy, nhưng Chu Diệp vẫn rất nhanh nhẹn.
Mọi người đã là bằng hữu, vậy Chu mỗ hắn sẽ không khách khí.
Nhưng, có qua có lại quan hệ mới có thể gắn bó lâu dài.
Nhưng tiếc nuối là, trên người Chu mỗ hắn chẳng có cái gì hết.
"Không có ý gì đâu, thật sự là tu vi của ngươi quá cùi bắp, cho nên ta muốn ngươi nhanh trưởng thành, sau đó chúng ta cùng đi làm giặc cướp." Tôn Lão Tam nghiêm mặt nói.
Mẹ nó, lời này.
Chu Diệp cảm thấy trái tim thật đau.
Mặc dù trong lòng Chu mỗ thảo hắn biết mình rất cùi, nhưng có thể nói uyển chuyển một chút hay không.
Có thể đừng ngay thẳng như vậy hay không.
Nhưng Tôn Lão Tam nói lời này xong, trong lòng Chu Diệp lại không quan tâm lắm, ngược lại nghĩ đừng.
Hắn quyết định, sau này tu vi cao hơn Tôn Lão Tam, nhất định phải khoe khoang trước mặt đối phương nhiều một chút.
"Tôn Lão Tam nói lời thật đấy, tiểu thảo tinh ngươi phải cố gắng tu luyện, không thể chỉ mang danh nhị đệ tử Thanh Hư Sơn, còn phải có thực lực tương ứng." Kim Tiểu Nhị quay đầu nói.
"Ta biết." Chu Diệp trả lời.
Chu Diệp sầu trong lòng, tính ra thì hắn mới ba bốn tháng tuổi, đã phải tiếp nhận áp lực cái tuổi này không nên có.
Kim Tiểu Nhị không dùng tốc độ bay nhanh nhất của mình.
Tốc độ bay càng nhanh, tiêu hao lại càng lớn, ảnh hưởng đối với chiến đấu cũng càng lớn.
Cho nên Kim Tiểu Nhị vẫn luôn giữ tốc độ.
"Tôn Lão Tam, đến lúc ta đánh nhau với con trùng nhỏ kia, ngươi phải bảo vệ tiểu thảo tinh cho tốt." Kim Tiểu Nhị dặn dò.
"Đại ca ngươi yên tâm đi, dù Tôn Lão Tam ta ợ ra rắm, tiểu thảo tinh cũng sẽ sống rất tốt." Tôn Lão Tam vỗ vỗ l*иg ngực.
"Lời này của ngươi quá xui, tất cả mọi người còn sống không được à?" Chu Diệp chửi.
"Hắc hắc." Tôn Lão Tam cười.
"Sắp tới rồi." Kim Tiểu Nhị trầm giọng nói.
"Ừm." Sắc mặt Tôn Lão Tam ngưng trọng, sau đó một tay cầm lấy Chu Diệp.
Tôn Lão Tam rất khỏe, nắm Chu Diệp thật chặt.
Cảm nhận được lực lượng trong tay Tôn Lão Tam, Chu Diệp suýt nữa cưỡi hạc về Tây phương.
"Lão ca, có thể nhẹ nhàng chút hay không." Hắn nâng một mảnh lá cây vỗ vỗ mu tay phải của Tôn Lão Tam.
Tôn Lão Tam nhìn hắn, khuôn mặt áy náy nói: "Ngại quá, ta hơi khẩn trương."
Dứt lời, Tôn Lão Tam thu một chút sức lực.
Chu Diệp không nói gì, hắn phát hiện nhược điểm của bản thân.
Cảnh giới nhục thân còn chưa đủ cao.
Nếu cảnh giới nhục thân cao một chút, dù Tôn Lão Tam dùng sức như thế hắn cũng sẽ không cảm thấy đau đớn.
Không thể trách Tôn Lão Tam người ta quá mạnh, chỉ có thể trách chính mình quá cùi bắp.
Xuất hiện loại tình huống này, Chu mỗ thảo quyết định phải tăng lên cảnh giới nhục thân của chính mình, như vậy có thể cam đoan mình sẽ không bị tuỳ tiện bóp chết.
Phía trước núi non vờn quanh hình thành một hẻm núi lớn.
Trong hẻm núi có tầng mây mỏng.
Những đám mây này phảng phất như là nước, lẳng lặng tồn tại trong hẻm núi.
"Phía dưới chính là hang ổ của côn trùng kia." Kim Tiểu Nhị bay lượn vòng trên tầng mây.
Ánh mắt hắn sắc bén như muốn xuyên thấu tầng mây, nhìn thấy tình huống phía dưới.
"Tôn Lão Tam, ngươi mang tiểu thảo tinh trốn xa một chút." Kim Tiểu Nhị nói với Tôn Lão Tam trên lưng.
"Được."
Tôn Lão Tam nắm lấy Chu Diệp, sau đó bỗng nhiên nhảy về phía xa.
"Oanh!"
Tôn Lão Tam rơi trên ngọn núi phía xa.
Vị trí của hắn và Chu Diệp có tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn thấy toàn bộ hẻm núi.
"Li!"
Trên bầu trời, Kim Tiểu Nhị hét dài một tiếng, chấn động làm tầng mây không ngừng cuồn cuộn như sôi trào.
"Côn trùng nhỏ, Kim đại gia đến thăm đây, còn không nhanh ra đón tiếp?" Giọng của Kim Tiểu Nhị như sấm, đinh tai nhức óc.
Kim Tiểu Nhị cực kì phách lối, cực kì tự tin.
Làm Yêu Vương là phải cuồng một chút.
Phía dưới tầng mây không có chút động tĩnh nào.
Kim Tiểu Nhị có chút tức giận, mình đã đánh đến tận cửa, làm sao côn trùng kia còn không phản ứng?
"Lệ —— "
Kim Tiểu Nhị lại thét dài một tiếng, sau đó mở miệng, trong miệng bắt đầu hội tụ hỏa diễm kim sắc.
Khí tức thuộc về cường giả phóng ra từ trên người hắn, toàn bộ thiên địa tràn ngập áp lực kinh khủng.
"Oanh!"
Kim Tiểu Nhị cúi đầu, phun ra hỏa diễm kim sắc trong miệng.
Hỏa diễm kim sắc hóa thành cột lửa xạ kích trong tầng mây.
"Oanh!"
Cùng lúc đó, cột lửa bị một đạo hào quang màu xám đánh trúng.
"Rốt cục chịu ra rồi sao?" Kim Tiểu Nhị cười nhẹ.
"Ta tưởng là ai, hóa ra là một con chim ngốc."
Dưới tầng mây truyền đến một thanh âm tràn ngập khinh rẻ.
Sau đó, bên trong tầng mây hiện ra hai đạo thân ảnh to lớn.
Ánh mắt Kim Tiểu Nhị ngưng tụ, cảm thấy hình như tình huống không đúng.
Sao lại có thêm một?
Mẹ nó, chẳng lẽ là sớm để cho người?
Hai thân ảnh to lớn thoát khỏi tầng mây xuất hiện giữa không trung, đối diện với Kim Tiểu Nhị.
Một mãng xà toàn thân phủ đầy vảy xám, đỉnh đầu có hai khối u, thân thể dài chừng trăm trượng.
Một thân ảnh khác có sáu móng vuốt, sau lưng có một đôi cánh xương.
Trên cánh của nó tản ra sương mù màu đen, để nó có thể uốn lượn thân thể đứng giữa không trung.
Bốn móng vuốt ôm trước ngực, cái đầu dữ tợn có hai cái răng nanh thật dài.
"Kim Vũ Phi Ưng, lâu rồi không gặp. . ." Quái vật kia cũng là Yêu Vương, nó cười gằn nói với Kim Tiểu Nhị.
Kim Tiểu Nhị nhìn chúng nó, sau đó khinh bỉ cười một tiếng.
"Không ngờ, hai bại tướng dưới tay ta lại liên hợp với nhau!"
Hai đại yêu vương nghe vậy liếc nhau, đều nhìn thấy kinh ngạc trong mắt đối phương.
Dường như là đang chất vấn đối phương: Mẹ nó ngươi đã từng thua con chim ngốc kia sao?