Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cỏ Dại Cũng Có Hệ Thống Hack

Chương 104: Bản thân đi đánh nhau, đầu cũng bị nện bạo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kim Tiểu Nhị một mực lục lọi ở trên người Nhục Dực Sư.

Chu Diệp cảm giác mình ở một bên nhìn cũng không tốt lắm, rất muốn tránh đi mà không nghĩ được lý do.

Thực lực của Nhục Dực Sư cũng không kém, mặc dù bị một đòn của Kim Tiểu Nhị đánh ngất xỉu, nhưng mà rất nhanh đã khôi phục lại.

Khi còn đang mơ mơ màng màng, nó cảm giác có một đôi tay tà ác đang sờ loạn trên người mình.

Đây là có chuyện gì?

Nhục Dực Sư lập tức giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu lên và lập tức mù mờ nhìn thấy Kim Tiểu Nhị đang cưỡi trên người mình. Một khắc này, biểu lộ trên mặt của nó cũng ngưng kết lại.

Bốn mắt nhìn nhau, tình huống lập tức trở nên hơi tế nhị.

- Đại lão, ngài là đang làm gì vậy?

Nhục Dực Sư cẩn thận nghiêm túc hỏi thăm.

Kim Tiểu Nhị đang cưỡi ở trên người nó, để nó không dám động đậy, tình huống hiện tại quả thật là rất dễ cho người khác có liên tưởng không phù hợp với trẻ em.

Kim Tiểu Nhị trầm mặc, cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái.

Hắn lập tức mở miệng nói:

- Tiểu tử, rốt cục là ngươi giấu thứ tốt ở chỗ nào? Ta tìm nửa ngày mà cũng không có tìm được bất kỳ cái gì cả.

Nghe được lời nói của Kim Tiểu Nhị, Nhục Dực Sư vụиɠ ŧяộʍ thở phào.

Nó còn tưởng rằng Kim Tiểu Nhị có cái đam mê đặc thù gì cơ, nguyên lai là đang tìm thứ mà bản thân giấu kỹ.

- Đại lão đừng như vậy, ngài cứ xuống trước đã, chính ta cầm ra còn không được hay sao?

Nhục Dực Sư có chút dở khóc dở cười.

Đồng thời, trái tim đều đang chảy máu.

Đây chính là tài sản mà nó đã tích góp suốt một ngàn năm qua đó.

Mặc dù ở trong một ngàn năm này, những thứ tốt nhất đều đã bị hắn sử dụng để tăng thực lực, nhưng mà những gì còn lại nói như thế nào cũng rất không tệ.

Những đại yêu trong Mộc giới đều có chung một thói quen.

Đó chính là ưa thích thu thập thứ tốt, còn có một số vật phẩm kỳ kỳ quái quái, hay ho.

Tựa như là tất cả đang ganh đua so sánh xem ai sưu tập càng nhiều thứ hay ho hơn.

Cho dù vật bọn hắn sưu tập đều không có tác dụng quá lớn với bản thân, bởi vì thứ có tác dụng lớn thì đã bị bọn hắn sử dụng để tăng thực lực.

Không sử dụng thì có thể làm sao? Chẳng lẽ còn chờ người khác tới cướp đi, sau đó để người khác sử dụng hay sao?

- Đi.

Kim Tiểu Nhị gật đầu, sau đó nhảy từ trên người Nhục Dực Sư xuống.

Hắn vỗ vỗ tay, sau đó ra hiệu với Nhục Dực Sư.

- Nhanh lên đi! Ta còn muốn đi tìm đại ca của ngươi nữa.

Trời đất ơi.

Trái tim bằng thùng nước lớn trong cơ thể của Nhục Dực Sư đập loạn.

Hôm nay, Kim Vũ Phi Ưng này làm sao vậy? Cướp bản thân còn chưa đủ, còn muốn đi cướp đại ca của mình ....

Nó không nói gì thêm, thành thật đứng từ dưới đất lên, sau đó thân thể bắt đầu run run.

Chu Diệp nhìn thấy, quanh người Nhục Dực Sư bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều gợn sóng, giống gợn sóng nước như đúc.

Từng cây linh dược xuất hiện bên trong gợn sóng nước, sau đó rơi xuống mặt đất, một chút kỳ trân dị bảo cũng lấy phương thức tương tự rơi xuống.

- Không tệ lắm.

Kim Tiểu Nhị vung tay lên, toàn bộ mọi thứ trên mặt đất biến mất không thấy gì nữa.

Nhục Dực Sư gật đầu, cười làm lành.

Lấy những thứ này ra, nó cũng không phải rất đau lòng.

Bởi vì tài phú của Nhục Dực Sư nó há lại chỉ có mấy thứ này?

- Ta cũng không lấy hết cuả ngươi. Ta chỉ cần 70%, lưu lại cho ngươi 30%.

Kim Tiểu Nhị dựng thẳng ba ngón tay lên rồi nói với Nhục Dực Sư.

Nhục Dực Sư gật đầu, biết rõ ý tứ của Kim Tiểu Nhị.

Kim Tiểu Nhị là một Yêu Vương có tố chất.

Nếu đổi lại là những Yêu Vương khác, sau khi đánh bại nó thì nhiều nhất cũng chỉ lưu lại cho nó 10% thôi.

Mặc dù đối với nó, 30% cùng 10% cũng không có khác biệt quá lớn, nhưng mà như vậy thể diện của nó cũng tốt hơn.

Nhục Dực Sư tiếp tục lay động thân thể, từng món kỳ trân dị bảo theo gợn sóng rơi xuống.

- Đều là thứ tốt.

Cảm thụ được khí tức tán phát ra từ bên trên số kỳ trân dị bảo kia, Chu Diệp lập tức cảm thán.

Những đại yêu này thật quá giàu có đi.

Kim Tiểu Nhị thì lắc đầu, thản nhiên nói:

- Chỉ là mấy thứ bình thường thôi.

Nghe xong, Chu Diệp cũng giật mình, lời này của Kim Tiểu Nhị là có ý gì.

- Chân chính thứ tốt cũng đã sớm bị sử dụng hết rồi.

Kim Tiểu Nhị nhún nhún vai, giống như đã rất quen thuộc.

- Vậy thì đoạt những thứ này có ích lợi gì?

Chu Diệp có chút hiếu kỳ.

Nếu như đây chỉ là mấy thứ bình thường thì hẳn là có cũng được mà không có cũng không sao mới đúng.

- Mặc dù mấy thứ này rất bình thường, nhưng mà một khi số lượng quá nhiều, vậy sẽ trở nên không tầm thường. Đương nhiên, một điểm trọng yếu nhất chính là muốn để bọn hắn biết rõ, nếu như tu vi của bản thân không cao thì mấy thứ rác rưởi cũng không xứng có được.

Kim Tiểu Nhị trả lời.

- Đây cũng coi như là một loại phương pháp để kí©h thí©ɧ bọn hắn, để bọn hắn cố gắng mạnh lên đi.

Nhục Dực Sư:

- ....

Nó rất muốn phản bác rằng tu vi của bản thân vẫn là không kém.

Nhưng mà ngẫm lại thực lực của đối phương, nó cảm thấy mình vẫn đàng hoàng ngậm miệng là tốt hơn, miễn cho Yêu Vương khó chịu lại đập cho hắn một trận.

Chu Diệp không muốn nói chuyện.

Nhục Dực Sư mạnh như vậy mà ở trước mặt Kim Tiểu Nhị cũng chẳng phải là gì, chỉ một chiêu đã bị đánh gục rồi.

Vậy thì với chút tu vi của mình, chẳng phải là có thể bị đối phương trừng mắt mà chết hay sao?

Cho nên, ở trong lòng Chu Diệp định cho mình một cái mục tiêu nhỏ, trước tiên là cố gắng để cho tu vi cùng sức chiến đấu siêu việt Nhục Dực Sư.

Chờ đã, cái này giống như không phải là mục tiêu nhỏ.

Cái mục tiêu này tựa hồ có chút lớn, cách Chu mỗ có chút xa.

Có điều, chỉ cần Chu mỗ đã hạ quyết định, vậy khẳng định phải hoàn thành.

Giờ khắc này, ánh mắt của Chu Diệp khi nhìn Nhục Dực Sư cũng có chút khác biệt.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Nhục Dực Sư có chút ngây người.

Tiểu Thảo Tinh này là muốn làm gì?

Kim Tiểu Nhị kiểm kê xong 70% tài phú của Nhục Dực Sư, sau đó cười nói với nó:

- Tiểu tử ngươi rất hiểu chuyện đó. Vậy bây giờ ta đi xem trong lãnh địa của ngươi có thứ tốt gì.

Nói xong, Kim Tiểu Nhị mang theo Chu Diệp phóng lên tận trời, lượn vòng quanh lãnh địa của Nhục Dực Sư.

Ở dưới mặt đất, Nhục Dực Sư cúi đầu, thở dài một tiếng.

- Hazz. Thật là khó chịu. Ngày khác nhất định phải cố gắng tu luyện để đập con khỉ kia một trận. Không đánh lại ta, thế mà liền gọi người, còn có thể để cho người ta vui sướиɠ sinh hoạt hay không?

....

Trên bầu trời, Chu Diệp nhìn Tôn Lão Tam đang càn quét trên mặt đất, cảm giác đối phương quá tàn bạo.

Chỉ cần là thứ có ẩn chứa linh khí cho dù ít ỏi đến mấy cũng bị vơ vét sạch.

- Đây là tiết tấu muốn đào sâu tận ba thước đất đây.

Chu Diệp cảm thán.

- Ta nói lão Kim, Tôn Lão Tam làm như vậy thật không có vấn đề sao? Có thể chọc giận con sư tử kia hay không?

Chu Diệp có chút lo lắng.

Không trách hắn có lo lắng thế được, thật sự là cách làm của Tôn Lão Tam tựa hồ có chút quá mức.

- Tiểu Thảo Tinh, tuổi của cậu vẫn là còn rất trẻ đó.

Nghe được lời nói của Kim Tiểu Nhị, Kim Tiểu Nhị lập tức cười một tiếng.

- Tôn Lão Tam là như thế đã tính là cái gì? Hắn cũng coi như là tuân thủ quy củ. Ta nhớ được trước kia có một vị Yêu Vương A coi trọng lãnh địa của một Yêu Vương B, sau đó hẹn chiến với Yêu Vương B. Sau khi thắng lợi, hắn lập tức dọn cả lãnh địa của Yêu Vương B kia đi.

Kim Tiểu Nhị nói.

Mẹ kiếp! Đáng sợ như thế sao?

- Vậy sau đó thì sao?

Cừu hận cướp nhà như vậy mà không ghi lại cả một đời, Chu Diệp cũng không tin.

- Sau đó ư?

Kim Tiểu Nhị ngẫm lại, sau đó nói:

- Về sau, Yêu Vương bị đoạt lãnh địa B kia quyết chí tự cường, cố gắng tu luyện, sau đó đánh bại đối phương, đoạt lãnh địa lại.

- A.

- Nghe nói vị Yêu Vương A còn bị thiệt thòi lớn hơn, bởi vì ở trong lãnh địa còn có không ít linh dược mới trông, cuối cùng vẫn là quy hết về cho Yêu Vương B.

Trời đất ơi, thật là một câu chuyện xưa làm cho người ta cảm thấy phấn chấn.

- Chuyện tiếp tục thế nào?

Chu Diệp hỏi.

- Nói đến có khả năng cậu không tin, về sau hai vị Yêu Vương kia cuối cùng thế mà kết thành đạo lữ.

Kim Tiểu Nhị nói.

Mỗi khi nhớ lại chuyện này, Kim Tiểu Nhị đều sẽ cảm giác chuyện có chút khó hiểu.

Trong tình huống như vậy mà hai vị Yêu Vương thế mà còn có thể kết thành đạo lữ.

- Đánh nhiều đến thành yêu mến sao?

Chu Diệp hít một hơi thật sâu, có chút không dám tin tưởng.

- Tình huống cụ thể là như thế nào thì chỉ có trong lòng hai vị Yêu Vương kia là rõ ràng nhất. Mấy người chúng ta đều là nghe nói, chỉ là khi có tụ hội của các Yêu Vương, thấy bọn họ rất ân ái.

Kim Tiểu Nhị giải thích.

Trời đất ơi, đánh nhau đều có thể đánh thành người yêu.

Trong nháy mắt đó, Chu Diệp cũng muốn đi đánh nhau, sau đó đánh được một đạo lữ.

Nhưng mà tỉ mỉ nghĩ lại.

Bản thân nếu là thật sự đi đánh nhau, đoán chừng đầu đều sẽ bị người khác nện nổ đi?
« Chương TrướcChương Tiếp »