Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cỏ Dại Cũng Có Hệ Thống Hack

Chương 103: Thừa dịp đối phương hôn mê, tranh thủ thời gian cướp đi sự trong sạch của đối phương

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe được Tôn Lão Tam cầu xin tha thứ, Kim Tiểu Nhị mới nởi lỏng móng vuốt ra.

Hắn cúi đầu xuống, nhìn Tôn Lão Tam, chậm rãi nói:

- Lão Tam, vừa rồi có phải là đệ không có nghe rõ ràng ta đang nói cái gì hay không? Ta nói rằng, ta là nhìn Xích Hồng lớn lên, cho nên chỉ coi nàng như hậu bối mà thôi.

- Nói trắng ra chính là huynh muốn làm cha nàng chứ sao?

Tôn Lão Tam ôm đầu.

Đầu của hắn cũng suýt bị Kim Tiểu Nhị bóp nát, đau đến liên tục suýt xoa.

Nghe được lời này của Tôn Lão Tam, trong một nháy mắt, Kim Tiểu Nhị ngừng thở.

Mẹ kiếp.

Thật khó để mà có thể giao lưu với thằng đầu gỗ này.

Trong một cái chớp mắt kia, Kim Tiểu Nhị cũng có suy nghĩ, không để ý đến tình cảm huynh đệ, lập tức ném Tôn Lão Tam xuống dưới.

- Ta nói lão Kim này, đã ưa thích người ta thì nên dũng cảm theo đuổi.

Chu Diệp tỏ ra là người từng trải, chậm rãi mở miệng nói.

- Bằng không thì khi bỏ lỡ rồi mới hối hận.

Tựa như là hắn rất có kinh nghiệm.

- Chờ lúc nào thời cơ chín muồi rồi nói sau.

Kim Tiểu Nhị ngẫm lại, sau đó cười nói.

Với chuyện khác thì hắn cũng sẽ không lo trước lo lắng nhưng mà dính vào chuyện này thì khác, hắn sợ rằng mình sẽ phải nghe đáp án mà bản thân không muốn nghe kia.

- Tốt, không nói chuyện này nữa, chúng ta đã sắp sửa đến lãnh địa của con sư tử kia rồi.

- Tôn Lão Tam, là chính đệ xử lý con sư tử này hay vẫn là ta giúp đệ?

Kim Tiểu Nhị nhanh chóng nói sang chuyện khác.

- Hazz. Đồ con rùa kia có cánh, ta không đuổi được.

Tôn Lão Tam tỏ vẻ bất đắc dĩ.

- Coi như đối phương không có cánh, đệ cũng giống như là không đánh lại đối phương.

Kim Tiểu Nhị đả kích không chút lưu tình.

Đại ca, người nói gì vậy?

Còn có thể chừa cho ta chút mặt mũi hay không?

Tôn Lão Tam rất thương tâm.

Chu Diệp cười to nói:

- Lão tam, ta với huynh, nếu là ta nghe được lời nói này thì chắc chắn không thể nhẫn nhịn. Huynh nhất định phải biểu hiện thực lực của mình. Đối phương không phải là một con sư tử có cánh thôi sao?

- Có lão Kim lược trận, không cần nghĩ gì cả, cứ xông lên, xử lý nó!

Nghe được lời nói của Chu Diệp, Tôn Lão Tam cảm thấy tựa như là rất có đạo lý.

- Tốt, ta làm!

Tôn Lão Tam gật đầu.

Kim Tiểu Nhị chấn động hai cánh, tốc độ đột nhiên tăng lên.

Bằng mắt thường có thể thấy được, một tia sáng màu vàng xẹt qua bầu trời, bay về phương xa.

....

Trong rừng rậm mênh mông, vô bờ, một con sư tử đang nằm sưởi nắng, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía phương xa.

Từ phía chân trời xa xôi, một tia sáng màu vàng đang nhanh chóng lao đến, trong chớp mắt đã tới gần.

- Kim Vũ Phi Ưng sao?

Nhục Dực Sư khẽ nhíu mày, cảm giác rất không ổn.

Bởi vì nó đã nhận ra khí tức của Kim Tiểu Nhị.

Mặc dù lãnh địa của Kim Tiểu Nhị chỉ có khoảng ngàn dặm, nhưng mà trong trăm ngàn dặm quanh đây, hắn cũng là một vị Yêu Vương cực kỳ nổi danh.

- Dường như Kim Vũ Phi Ưng này chính là đại ca của con khỉ ngốc kia.

Nhục Dực Sư có chút lo lắng.

Tu vi cảnh giới của nó tương đương với Tôn Lão Tam.

Cả hai đánh nhau cũng chính là năm ăn năm thua, nhưng đa phần đều là nó dựa vào ưu thế có cánh, tốc độ mau một chút mà chiến thắng một bậc.

Nếu như lần này đại ca của con khỉ ngốc kia ra tay thì sẽ phi thường bất lợi với nó.

Có khả năng cực lớn là hắn sẽ bị một bàn tay của Kim Vũ Phi Ưng đập cho choáng váng.

Quá nguy hiểm.

- Ta nên gọi là đại ca đến hay là nên chạy trốn đây?

Trong lòng Nhục Dực Sư có chút xoắn xuýt.

Ngay khi cảm nhận được khí tức của Kim Tiểu Nhị đến cùng với Tôn Lão Tam thì trong lòng của nó liền rõ ràng, Kim Tiểu Nhị không phải đi ngang qua, mà là đến tìm phiền phức. Xem ra hôm nay nó cũng không chạy thoát khỏi được một kiếp này.

- Chỉ tiếc, bảo vật mà ta góp nhặt hơn một ngàn năm qua hôm nay chắc là không giữ được rồi.

Nhục Dực Sư muốn khóc.

Tia sáng màu vàng tới gần.

Một bóng đen từ trên trời bay xuống, nhắm thẳng đến Nhục Dực Sư.

- Con Sử tử thối kia, Tôn gia gia đến đánh ngươi đây!

Tôn Lão Tam hiển lộ chân thân, nắm chặt quả đấm, đánh về phía Nhục Dực Sư.

- Mẹ!

- Đến đi!

Nhục Dực Sư cũng không phải là kẻ dễ bị khi dễ, lúc này nó gào thét một tiếng, đứng thẳng người lên, nâng chân trước lên đạp về phía Tôn Lão Tam.

- Uỳnh!

Thực lực của cả hai cũng quá mức đáng sợ, chỉ vừa mới va chạm đã sinh ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Sóng xung kích sinh ra gió mạnh, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Khí tức cường hoành phát tán ra làm cho những sinh vật nhỏ yếu kia sợ hãi, chạy tứ tán.

Trên bầu trời, Kim Tiểu Nhị vẫn đang bay lượn vòng quanh.

Hắn mở miệng rộng ra, trong miệng có một ngọn lửa màu vàng.

- Kim huynh đã muốn nhúng tay rồi sao?

Chu Diệp hiếu kỳ hỏi thăm.

Kim Tiểu Nhị cũng không có trả lời hắn mà chỉ bỗng nhiên phun ngọn lửa màu vàng trong miệng xuống phía dưới.

Ngọn lửa màu vàng vờn quanh trên không trung, tạo thành một cái vòng tròn to lớn, cuối cùng khi rơi xuống mặt đất, nó quây một khu vực hơn mười dặm lại.

- Chờ Tôn Lão Tam không đánh lại thì ta sẽ ra tay. Còn ta làm như thế kia chỉ là vì không cho trận chiến của bọn hắn tác động đến các sinh linh vô tội.

- Nhỡ đâu có một ngày, một trong số những sinh linh này có thể sinh ra linh trí, bước lên con đường tu hành.

- Bọn hắn chính là nội tình của Mộc giới chúng ta, nếu có thể thì chúng ta đều tận lực không làm tổn thương chúng.

Kim Tiểu Nhị giải thích.

- Nguyên lai là như vậy.

Chu Diệp gật đầu.

- Chắc hẳn Mộc giới chúng ta là một cái giới vực rất hòa bình ở trong tất cả giới vực hả?

Hắn mở miệng hỏi.

Kim Tiểu Nhị gật đầu, cười nói:

- Bên trong sáu đại giới vực thì cũng chỉ có Mộc giới chúng ta là rất hòa bình, chỉ cần vận khí không phải đặc biệt xấu thì hoàn toàn có thể sống đến điểm cuối của cuộc đời.

- Quả thật là rất không tệ lắm.

Chu Diệp cười.

Hắn nghĩ đến, bản thân hẳn là nên đi ra ngoài nhiều hơn.

- Nhìn xem, hai người kia đã đánh thật rồi đó.

Kim Tiểu Nhị nói.

- Lợi hại.

Chu Diệp nhìn trận chiến ở phía dưới, lập tức cảm thán.

Rồi hắn lại nhìn hai nhánh lá cỏ của bản thân và bất đắc dĩ thở dài.

Hắn cũng muốn mình có thể cận thân chiến đấu nhưng mà điều kiện không cho phép.

Một cọng cỏ hẳn là chỉ có thể bị người khác nện.

....

- Mẹ nó!

Tôn Lão Tam điên cuồng hô to một tiếng, một quyền đánh trúng bên hông của Nhục Dực Sư.

- Rống!

Nhục Dực Sư bị đau, đồng thời hai mắt phun lửa.

- Mẹ kiếp. Hôm nay, lão tử sẽ gϊếŧ chết đồ chó hoang nhà ngươi.

Hai người bọn hắn vừa chém gϊếŧ, vừa chửi nhau, trông hỗn loạn nhưng Chu Diệp lại có cảm giác cực kỳ hài hòa.

Thật là gặp quỷ rồi.

- Uỳnh!

Lại là một lần nắm đấm của cả hai va chạm.

- Mẹ kiếp! Con sư tử thối kia, ta nói với ngươi, hôm nay lão tử cũng rất muốn thất thủ gϊếŧ chết ngươi.

Mặc dù mặt đầy máu tươi, thân hình khẽ run, Tôn Lão Tam vẫn mở miệng chửi mắng.

- Mẹ kiếp! Ai sợ ngươi?

Nhục Dực Sư nhăn mặt, gầm lên nhưng thân hình không nhịn được mà lui lại hai bước.

- Bọn hắn đến cùng là đang làm gì?

Chu Diệp đang xem, cũng ngây người.

Hai bên không phải là tử thù ư? Chẳng lẽ không phải khi chiến đấu là điên cuồng nghĩ biện pháp gϊếŧ chết đối phương hay sao?

Hiện tại làm sao còn hình thức chửi mắng như mấy bà bán cá ngoài chợ thế kia.

- Không biết rõ.

Kim Tiểu Nhị lắc đầu, hắn cũng không hiểu được tình huống ở trước mắt.

- Nếu không chúng ta thúc giục thử xem?

Chu Diệp ngẫm lại, sau đó hỏi.

- Thúc giục thì cũng không cần, ta chỉ cần đập một chưởng là trận chiến sẽ kết thúc.

Kim Tiểu Nhị thản nhiên nói.

Lời nói đầy khí tức trang bức.

Sau đó, Chu Diệp thấy Kim Tiểu Nhị đưa móng phải ra, sau đó đánh về phía Nhục Dực Sư ở dưới.

Huyền khí màu vàng cuồng bạo hiển lộ ra trên móng vuốt của hắn, sau đó ngưng tụ ra một cái móng vuốt màu vàng khổng lồ ở giữa không trung.

- Uỳnh!

Thừa dịp Nhục Dực Sư còn không có kịp phản ứng, móng vuốt màu vàng khổng lồ kia bỗng nhiên vồ xuống.

Nhục Dực Sư lập tức bị đánh ngất xỉu, đầu buông thõng, như là đã hi sinh.

- Đại ca, huynh ra tay cũng quá hung ác rồi!

Tôn Lão Tam đi đến, đập đập vào người Nhục Dực Sư mấy cái, phát hiện đối phương không có phản ứng thì mới phàn nàn nói.

- Ta ra tay rất có phân tấc, tuyệt đối sẽ không tổn thương tới tính mệnh của nó.

Kim Tiểu Nhị cho Tôn Lão Tam một cái ánh mắt yên tâm.

- Vậy được, tranh thủ thời gian vơ vét tài sản thôi.

Tôn Lão Tam gật đầu.

Nói xong, hắn xoay người chạy đi, mục tiêu là dọn sạch mọi thứ tốt bên trong lãnh địa của Nhục Dực Sư.

- Đây đúng là đào sâu ba thước đất.

Nhìn động tác của Tôn Lão Tam, Chu Diệp rất muốn gia nhập trong đó.

- Để cho ta tới nhìn ....

Kim Tiểu Nhị rơi xuống đất, hóa làm hình người, sau đó sờ soạng khắp người Nhục Dực Sư.

Kim Tiểu Nhị càng sờ càng hưng phấn.

Nhìn biểu lộ trên mặt của hắn, Chu Diệp hít sâu mấy hơi.

Kim Tiểu Nhị đang làm gì vậy.

Chẳng lẽ là thừa dịp đối phương hôn mê, sau đó cướp đi sự trong sạch của đối phương hay sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »