Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cỏ Dại Cũng Có Hệ Thống Hack

Chương 102: Bị Lộc Tiểu Nguyên đoạt lấy Kim Tiểu Nhị

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Con chim ngốc kia, ngươi có tin hiện tại ta sẽ nhấc chân chém bay đầu của ngươi hay không?

Xích Hồng mặt không biểu tình, nâng một cái chân nhện lên.

Chân nhện sắc bén ở dưới ánh nắng sáng sớm của mặt trời có hào quang loé lên.

Và lúc này chân nhện sắc bén kia đang gác ở trên cổ Kim Tiểu Nhị.

Cảm thụ được sự sắc bén của chiếc chân nhện kia, Kim Tiểu Nhị co rụt cổ lại.

Hắn biết chỉ cần động tác của mình hơi có chút khác người thì sẽ dẫn đến nguy hiểm tính mạng.

Hắn vội vàng nói:

- Xích Hồng tiểu tỷ tỷ, tốt xấu gì thì chúng ta cũng có tình cảm mấy ngàn năm. Cô đừng làm như vậy, sẽ tổn thương cảm tình của đôi ta.

- Ai có tình cảm mấy ngàn năm với ngươi?

Xích Hồng ngiến răng nói.

Kim Tiểu Nhị nhẹ nhàng đẩy chân nhện ra rồi lập tức nói sang chuyện khác:

- Ta lập tức muốn xuất phát, cô cứ yên tâm ở nhà chờ là được. Trước khi trời tối, ta khẳng định sẽ mang một nửa gia sản của con sư tử Cát Tệ kia về cho cô.

Kim Tiểu Nhị rất có tự tin.

Hắn hoàn toàn không có để con sư tử Cát Tệ kia vào mắt, cảnh giới thấp hơn hắn quá nhiều, một bàn tay là có thể đập ngất đi.

Về phần người phía sau lưng đối phương ư?

Hiện tại Kim mỗ cũng không sợ.

Nói như thế nào thì cảnh giới hiện nay của hắn cũng cao hơn đối phương.

- Đừng chết ở trong lãnh địa của người ta.

Xích Hồng thản nhiên nói.

- Chẳng lẽ Xích Hồng tiểu tỷ tỷ không tin vào thực lực của Kim mỗ hay sao?

Nghe được lời nói của Xích Hồng, Kim Tiểu Nhị lập tức cười nói.

- Đừng nói nhảm nữa! Muốn đi thì đi nhanh lên! Đừng lãng phí thời gian của ta.

Xích Hồng trợn mắt trừng hắn một cái, sau đó di chuyển tám cái chân nhện, đi vào trong linh tuyền.

Thấy thế, Kim Tiểu Nhị bất đắc dĩ nhún nhún vai.

- Vậy thì chúng ta liền chuẩn bị đi thôi.

Kim Tiểu Nhị nói với Tôn Lão Tam.

- Đại ca yên tâm! Đệ đã sớm chuẩn bị kỹ càng!

Tôn Lão Tam kích động nói, nụ cười trên mặt dần dần trở nên tươi hơn.

- À! Đúng rồi! Tiểu Thảo Tinh cậu có đi cùng với chúng ta hay không?

Kim Tiểu Nhị nhìn về phía Chu Diệp.

Chu Diệp suy tư một lúc, cuối cùng gật đầu.

- Đi chứ! Ta cũng muốn biết rõ đến cùng là những cường giả như các ngươi chiến đấu như thế nào.

Kim Tiểu Nhị ngẫm lại, lấy thực lực hiện nay của bản thân, bảo hộ Tiểu Thảo Tinh vẫn dư xài, cho nên cũng không có quá nhiều lo lắng.

- Vậy thì đi thôi.

Vừa mới nói xong, Kim Tiểu Nhị đã hóa thành chân thân.

- Tiểu Thảo Tinh, cậu đi lên đi.

Kim Tiểu Nhị hơi cúi người.

- Được rồi.

Chu Diệp động tác nhanh nhẹn, sợi rễ hơi uốn lượn, sau đó nhảy đến trên lưng của Kim Tiểu Nhị.

Tôn Lão Tam cũng không nghĩ nhiều, hắn cũng nhảy về phía lưng của Kim Tiểu Nhị.

Nhưng không ngờ, còn không có tiếp cận thì hắn đã bị Kim Tiểu Nhị đánh văng ra.

- Uỳnh.

Tôn Lão Tam đặt mông ngồi dưới đất, nhãn thần mờ mịt.

- Đại ca, có chuyện gì vậy?

Hắn ngây người hỏi.

Kim Tiểu Nhị không nói gì, chỉ giơ móng vuốt bắt lấy Tôn Lão Tam, sau đó bỗng nhiên bay vọt lên, hóa thành một vệt sáng màu vàng bay về phương xa.

Ở bên trongLinh tuyền, nhìn qua vệt sáng màu vàng đã đi xa kia, Xích Hồng thấp giọng nói:

- Chim ngốc, nhất định phải trở về đấy.

....

Trên bầu trời.

Tôn Lão Tam thừa nhận gió mạnh, nước bọt cũng bị thổi ngược lại vào trên mặt.

- Mẹ nó, đại ca, đệ chính là tiểu đệ của huynh mà. Vì sao lại có đãi ngộ như này?

Tôn Lão Tam có chút không phục.

- Ngươi cũng ngậm miệng đi, mang theo ngươi bay là đã đủ mệt mỏi lắm rồi.

Kim Tiểu Nhị hừ lạnh một tiếng.

Chu Diệp ngồi ở trên lưng của Kim Tiểu Nhị, chỉ cảm thấy một chút gió nhẹ.

Nhìn Tôn Lão Tam trên móng vuốt của Kim Tiểu Nhị, Chu Diệp không thể không cảm thán, đây chính là đãi ngộ.

- Ta nói lão Kim, sau khi các ngươi đánh bại đối phương là đều lập tức đoạt gia sản sao?

Chu Diệp có chút hiếu kỳ mở miệng hỏi.

Trong lòng của hắn có một cái ý nghĩ lớn mật.

- Đúng rồi! Không lập tức đoạt, chẳng lẽ lại còn muốn đi theo quy trình hay sao?

Kim Tiểu Nhị có chút kỳ quái, không biết rõ vì cái gì mà Tiểu Thảo Tinh lại hỏi vấn đề này.

- Vậy có phải là ta cũng có thể đi đoạt gia sản của sinh linh khác hay không?

Chu Diệp hưng phấn hỏi thăm.

Nghe được lời nói của Chu Diệp, Kim Tiểu Nhị lắc đầu:

- Hiện tại thì cậu không được, ít nhất phải Siêu Phàm Cảnh mới được.

- Một Huyền Đan cảnh nho nhỏ như cậu mà đi đoạt gia sản của sinh linh khác thì e rằng chỉ có thể bị đánh nổ.

- Đoạt gia sản chính là một trò chơi nhưng yêu cầu thấp nhất để tham gia chính là Siêu Phàm Cảnh.

Kim Tiểu Nhị giải thích.

Chu Diệp có chút đau lòng.

Không ngờ Huyền Đan cảnh cũng không có tư cách tham gia.

Chuyện này thực sự làm cho Chu Diệp đau lòng.

Chu Diệp âm thầm quyết định, phải cố gắng thật tốt, sau đó thấy ai khó chịu thì đi đoạt gia sản của nó.

- Đúng rồi! Sau khi chiến thắng thì thứ gì cũng có thể cướp đoạt hay sao?

Chu Diệp lại hỏi.

Kim Tiểu Nhị lập tức cười nói:

- Chỉ cần cậu đánh bại đối phương thì thứ gì trong lãnh địa của đối phương cậu cũng có thể mang đi, còn có toàn bộ tài sản của đối phương nữa.

- Trò chơi này chính là Thụ tiền bối nghĩ ra đó.

- Ồ?

Chu Diệp hơi kinh ngạc.

Chẳng lẽ tồn tại tới cấp bậc Đế Cảnh như Thụ gia gia cũng ưa thích đi đoạt gia sản hay sao?

- Trước đây, Mộc giới quá mức hòa bình, các vị đại yêu cũng rất lười nhác, cho nên trong một trận đại chiến, Mộc giới thảm bại. Cho nên sau lần thảm bại kia, Thụ tiền bối liền đặt ra trò chơi này.

- Theo Thụ tiền bối nói thì trò chơi này có rất nhiều điểm tốt. Thứ nhất, chiến đấu có thể tăng thực lực của chúng ta lên, giúp cho chúng ta nhận ra được điểm yếu của mình. Thứ hai, chúng ta cũng có thể thu hoạch được càng nhiều tài nguyên, tăng thực lực lên.

- Về phần bên chiến bại thì là sẽ thật mất mặt, ai không nghĩ đến trả thù lại? Cho nên lại càng cố gắng.

- Cho nên, cứ thế mãi, thực lực của mọi người đều tăng lên rất nhanh, sức chiến đấu càng là không kém.

Nghe được lời nói của Kim Tiểu Nhị, Chu Diệp xem như minh bạch vì cái gì mà ở Mộc giới lại có trò chơi này tồn tại.

- Lão Kim, huynh có từng bị người khác cướp đoạt hay không?

Chu Diệp hiếu kỳ hỏi thăm.

Lời kia vừa thốt ra, Kim Tiểu Nhị liền trầm mặc.

Hắn ưu thương mở miệng nói:

- Bị cướp qua, còn không chỉ là một lần nữa.

- Huynh mạnh như vậy mà cũng bị cướp đoạt ư?

Chu Diệp hơi kinh ngạc.

- Trong mấy ngàn năm này thì đúng là không có ai bị cướp đoạt bởi vì không có mấy kẻ có thể đánh thắng ta, nhưng mà mấy ngàn năm trước, ta bị Lộc gia đoạt mấy lần.

Nói đến đây, biểu lộ trên mặt của Kim Tiểu Nhị giống như là muốn khóc.

Trước kia, hắn chỉ là nghe nói qua uy danh của Lộc Ma Vương mà chưa từng được chứng kiến.

Sau đó, khi gặp gỡ được Lộc Ma Vương thì lập tức bị đối phương bắt chẹt.

Mẹ nó.

Mỗi khi nhớ tới câu chuyện cũ này thì hắn vẫn luôn cảm thấy bi thương.

- Hazz. Nghĩ đến trước đây, tuổi nhỏ không hiểu chuyện, khi nói chuyện với Lộc gia, ta còn rất kiêu ngạo, kết quả rất thảm ....

Kim Tiểu Nhị than thở.

Chu Diệp muốn hỏi một câu đến cùng làm sao, nhưng mà nghĩ đến đây là chuyện cũ mà đối phương không muốn nhớ lại cho nên không có mở miệng.

Chỉ có điều không cần hắn hỏi, chính Kim Tiểu Nhị nói ngay.

- Mẹ nó. Trước đây Lộc gia thế nhưng mà suýt chút nữa đã nhổ sạch cả bộ lông của ta, nếu không phải cuối cùng cầu xin tha thứ nhanh thì đoán chừng hiện giờ cỏ trên mộ phần cũng đã cao ba trượng rồi.

- Nghĩ không ra, lão Kim ngươi còn có câu chuyện cũ bi thương như vậy.

Chu Diệp cảm thán.

Rốt cục đến bây giờ hắn cũng đã minh bạch vì cái gì mà Kim Tiểu Nhị nghe lời Lộc Tiểu Nguyên như thế.

Nguyên lai là trước kia bị Lộc Tiểu Nguyên chỉnh qua.

- Vậy còn Xích Hồng tiểu tỷ tỷ thì sao? Tỷ ấy có từng bị Lộc Tiểu Nguyên cướp đoạt hay không?

Chu Diệp có chút hiếu kỳ.

Kim Tiểu Nhị nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu.

- Không có, Xích Hồng chưa từng có bị cướp qua, xưa nay nàng cũng không đi cướp đoạt của người khác. Nàng chỉ ưa thích ngâm mình ở trong linh tuyền mà thôi.

Chu Diệp gật đầu, sau đó hỏi dò:

- Lão Kim, ta thấy huynh thật giống như là có ý với Xích Hồng tiểu tỷ tỷ hả?

Nghe được câu hỏi của Chu Diệp, Kim Tiểu Nhị lập tức thả chậm dần tốc độ phi hành.

Hắn trầm mặc một lát rồi đột nhiên cười nói:

- Ai nha, ta đã nhìn nàng lớn lên, tựa như là nhìn hậu bối mà thôi.

- Cậu hiểu ý của ta mà?

Chu Diệp gật đầu.

- Ta hiểu ý của huynh.

Hắn có thể đoán được đại khái tâm tư của Kim Tiểu Nhị, đơn giản chính là sợ tỏ tình xong sẽ không còn giữ được quan hệ như trước nữa, cho nên cũng không dám nói ra.

- Đại ca, theo ta thấy, huynh cứ cứng rắn lên, lấy thực lực của đại ca, ai dám không thần phục?

Tôn Lão Tam nói.

- Ngươi thì hiểu cái quái gì.

Kim Tiểu Nhị trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó móng vuốt hơi co vào.

- Đại ca … đại ca ta sai .... ta sai rồi.

- Đại ca đừng như vậy, đầu của ta sắp bị bóp nát rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »