Tụi bạn học thời phổ thông sau mười năm tự nhiên rủ rê Úc Trạch họp lớp, anh không phản hồi.
Anh không phải loại người lún sâu trong hồi ức, càng không bao giờ hối hận, luyến tiếc, những kỷ niệm vui buồn yêu ghét trong ba năm đó, tất cả đều bị che lấp bởi chữ, biến.
Chu Tử Tri mới sang London một tuần mà anh đã nhớ cô da diết.
Cho nên trong lúc ký tên văn kiện rất tự nhiên mà ghi lên ba chữ Chu Tử Tri.
Úc Trạch nhìn chằm chằm cái tên, có chút dở khóc dở cười.
Đứng cách đó không xa Triệu Như liếc nhìn, đẩy đẩy kính mắt, duy trì trạng thái bất biến, như thường lệ báo cáo lịch trình đã sắp xếp.
"Kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường?" Úc Trạch dao động,"Khi nào?"
Triệu Như nói,"Mười giờ sáng ngày thứ sáu ạ."
Úc Trạch khẽ gõ mặt bàn, chầm chậm, có tiết tấu, thầy đã đích thân mời anh, không thể làm lơ.
"Boss, có cần chuẩn bị gì không?" Triệu Như có chút suy nghĩ cho ông chủ, ví dụ như một bộ đồ tô thêm phần tri thức phong độ vững vàng, chứ quần áo thường ngày thì cứng nhắc quá, đương nhiên cũng sẽ chuẩn bị bản thảo diễn thuyết.
Úc Trạch hoàn toàn không nghe thấy,"Ra ngoài được rồi."
Triệu Như co rút khóe miệng, vừa đi vừa nghĩ, nhìn boss không giống thất tình lắm, giống như nhớ thương quá độ mà phát bệnh hơn.
Cô biết một thư ký mà bận tâm chuyện tình cảm của ông chủ là tối kỵ, chỉ cần nhắc nhở ăn cơm đúng giờ này nọ thôi , nhưng cô nhịn không được càng ngày càng hiếu kì, có thể khiến Úc Trạch nóng ruột nóng gan đến tột cùng là cô gái thế nào.
Lúc đóng cửa còn nhìn trộm một cái, người kia chống cằm, suy tư "Không biết cô ấy đang làm gì nhỉ, có nhớ mình không", tràn trề hơi thể si tình.
"......"
Ánh mắt bỗng nhiên chiếu lên, Triệu Như lạnh sống lưng, nhanh chóng chuồn mất.
Úc Trạch xem lịch, nâng tay nhéo mi tâm, áp chế những nghĩ suy đang cuồn cuộn trong tâm trí, cầm văn kiện lên tiếp tục công việc.
Thời gian qua thật mau, đợi đến lúc Triệu Như gõ cửa tiến vào lần nữa, đã hơn sáu giờ.
"Boss, đã đến giờ hẹn ăn bữa cơm với Ngô tổng ở khách sạn Holy Land Ireland."
Úc Trạch đỡ trán xoa đầu vài cái,"Hoãn đi"
Triệu Như tỏ vẻ liệu sự như thần,"Đã hoãn."
"......" Úc Trạch ngẩng đầu nhìn trợ lý của anh,"Đang đợi thưởng lương hả?"
Triệu Như khóe miệng run rẩy,"Dạ, không có."
Úc Trạch đứng dậy đi ra, Triệu Như bước nhanh mở cửa trước, nếu không nhìn bộ mặt nghiêm chỉnh như giáo viên chủ nhiệm thì không khác gì mỹ nhân mềm mại không xương làm động tác vung khăn tay "Hoan nghênh gia lần sau lại đến"
Thành thị vẫn như thế, không bớt ồn ào náo động, càng sẽ không vì thiếu ai đó mà thay đổi.
Bình thường tan làm là đến chỗ Chu Tử Tri, nếu cô bận rộn ở phim trường, anh sẽ an vị trong xe đợi, dần dần thành bản năng, mấy ngày nay chạy đến rồi lại không có việc gì quay về.
Nói không mất mát đó là giả .
Úc Trạch sờ soạng khe lõm dưới cánh cửa, đυ.ng đến chìa khóa dự bị, anh thở dài, đấy là thói quen cô sửa mãi không xong.
Mỗi lần ghé thăm, đa phần anh nhấn chuông cửa, cảm giác như về nhà, có người yêu anh chờ anh, mọi mệt mỏi và áp lực cuộc sống đều bị ngăn cách ngoài cánh cửa.
Trong nhà sạch sẽ ngăn nắp, nhưng lại thiếu vắng mùi vị anh nhung nhớ.
Úc Trạch đổi dép lê vào nhà, đặt hai túi đồ mới mua lên bàn trà, bước tới ban công mở cửa sổ, gió trời đập nhanh vào mặt, nhanh chóng xuyên qua phòng khách, thẩm thấu ở khắp ngóc ngách.
Đến phòng bếp đun ấm nước, xoay người vào phòng ngủ, ánh mắt quét qua giường lớn, ngay sau đó nằm lên trên đó, đem mặt chôn ở trong chăn hít sâu một hơi, ngửi mùi hương quen thuộc của Chu Tử Tri.
Một lát sau, Úc Trạch cầm điện thoại ấn dãy số, một tay gối sau đầu, khoảng khắc đầu bên kia bắt máy, tiếng nói ngày đêm mong chờ nhẹ nhàng chảy vào trong tai, đáy mắt anh rất tự nhiên trào ra một mạt ôn nhu.
"Còn bận hả em?"
Bên Chu Tử Tri còn đang thảo luận với tổ quay mv về dựng cảnh, cổ họng khẽ rung,"Ừm, có chút việc chưa bàn xong."
Nói tới đây cũng rất thú vị, mấy người ở đây ít nhiều gì cũng biết tác phong làm việc của Chu Tử Tri, cho rằng cô sẽ nói một câu "lát nữa gọi lại" liền cúp máy , không ngờ cô dùng ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi với họ, sau đó đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại luôn.
Là cuộc gọi của người quan trọng nha.
Úc Trạch nghe giọng cô tràn ngập mỏi mệt, nhíu nhíu mày,"Có phải em lại quên ăn không?"
"Em có ăn rồi ." Chu Tử Tri chột dạ, mỗi ngày cô chỉ ăn hai ổ bánh mì,"Anh đang làm gì? Ở nhà em hả?"
Đối mặt cô nói lảng sang chuyện khác, Úc Trạch không chút buông tha,"Về mà ốm đi, coi anh xử em thế nào."
Nghe anh uy hϊếp chói lọi, Chu Tử Tri một chút cũng không sợ, gầy ốm gì cũng không phải mắt thường có thể dễ dàng phân biệt chuẩn xác , miễn không quá gầy là ok.
Ai ngờ Úc Trạch hừ cười,"Anh xem bảng lý lịch của em rồi nhé, trong đó ghi 45kg rưỡi."
Chu Tử Tri,"......"
Cô có chút đau đầu.
Úc Trạch thấp tiếng nói,"Nhớ anh không?"
Chu Tử Tri thản nhiên thừa nhận,"Nhớ......"
Từ việc chọn bài, đặt tên album, dựng cảnh, đến diễn viên quay mv, mấy này cô không am hiểu lắm, nhưng cô có quyền trình bày ý tưởng của mình với đội ngũ sản xuất. Ngẫu nhiên bị tổ chế tác thuyết giáo, răn dạy, ý kiến không hợp, dẫn đến tranh cãi lớn, không phải cô không có áp lực lớn, đối với sự ủng hộ tuyệt đối của người cô yêu, hỗ trợ của Kiều Tứ, cô càng không muốn khiến những người cổ vũ mình thất vọng, chỉ có thể nỗ lực hết mình, bận khô nước miếng cũng không dám dừng lại uống một ngụm nước.
Cứ làm việc như vậy, cô sẽ lơ đãng nhớ Úc Trạch.
Chu Tử Tri than nhẹ, đây là lần đầu tiên hai người tách ra, cũng không phải dưới tình huống vui vẻ gì, may mà cái gọi là chiến tranh lạnh chỉ toát ra một chút dấu hiệu liền bị bóp chết.
Thực thích cô thẳng thắn như thế, Úc Trạch nhếch môi,"tối nay anh muốn ngủ trên giường em."
Trong lời chứa ý thương lượng, trưng cầu ý kiến chủ nhân chiếc giường, ngữ khí biểu lộ lại là nhất quán bá đạo.
Chu Tử Tri bất đắc dĩ,"...... Cũng được." Cô lập tức bổ sung một câu,"Đừng hút thuốc trên giường em."
Úc Trạch không chút phàn nàn,"Anh sẽ không hút đâu."
"Ngày em đi anh có rủ Bách Dục uống rượu ." Anh thở dài,"Xin lỗi, anh không nghe lời, uống nhiều một chút."
Chu Tử Tri yên lặng nghe, cảm nhận phía bên kia hải dương người đàn ông đang ảo não, bất an.
"Bách Dục nói anh coi chừng, bảo là em sẽ không để ý tới anh nữa." Úc Trạch dừng một chút,"Cậu ta chỉ dọa anh thôi phải không?"
Úc Trạch không hiểu con gái, trên công việc luôn kiên quyết, nắm giữ toàn diện các hoạt động công ty, thời điểm xử lý cảm tình cũng bê nguyên si, ngồi vị trí trên cao lâu ngày khiến anh thích từ trên cao nhìn xuống hết thảy, không hạ mình về vị trí bình thường suy nghĩ cho Chu Tử Tri.
Anh chưa bao giờ biết, những việc mình cho là vấn đề nhỏ dưới góc nhìn của con gái lại là vấn đề nghiêm trọng.
Tương tự như việc Trần Gia cố tình gây sự nhiều lần anh chỉ hỏi thăm vài câu, hay Liễu Thiến tự mình đa tình thì anh cảnh cáo, kể cả khi Dương Phàm xuất hiện lởn quởn trước mặt mình anh cũng chỉ làm ngơ. Kể ra vây quanh anh luôn có quá nhiều con gái.
Úc Trạnh nghĩ chỉ cần anh chăm sóc cô, chung thủy với cô. Nhưng việc anh xem nhẹ các cô gái kia cũng có khả năng tạo nên phiền phức và gây tổn thương cho Chu Tử Tri .
Giọng anh rất nhỏ nhẹ, mơ hồ có điểm ương ngạnh, đặc biệt hiển hiện chút đáng thương.
"......" Chu Tử Tri hơi mím môi, nói,"Ừ, anh ấy hù anh thôi."
Thật tình muốn thổ lộ với cô chứ không mong đợi gì, Úc Trạch sửng sốt, anh nhịn không được cúi đầu cười ra tiếng, tâm tình hậm hực mấy ngày nay được quét sạch,"Anh vẫn đang cố gắng học hỏi thêm."
Anh nói,"Tử Tri, anh rất nghiêm túc với em."
"Em tin anh."
Vài phút sau, Chu Tử Tri cầm điện thoại nhét vào túi áo, trong lòng ấm nóng , cô cảm thấy rất may mắn, trước đây không vì sợ hãi mà cự tuyệt Úc Trạch bước vào cuộc sống của mình.
Cô dũng cảm một lần, thực xứng đáng.
Cuộc điện thoại này kéo dài không đến mười phút, hai người không hề khắc khẩu, Úc Trạch nằm đã đời, lấy chân khều dép, lê xuống phòng bếp.
Bưng tô mì để lên bàn, Khâu Dung gọi đến,"Con trai, tối nay có về ăn cơm không?"
Úc Trạch cầm đũa quấy mì,"Con không về đâu."
Khâu Dung hỏi thử,"Đang ở bên nhà Tử Tri hả?"
Úc Trạch đáp,"Vâng."
Khâu Dung đang đứng trước cửa xoay người trở vô,"Vậy con ngủ sớm đi, đừng thức khuya quá."
Treo điện thoại, Khâu Dung tâm sự tầng tầng,"Lão Úc, ông nghĩ hai đứa nó có cãi nhau rồi đòi chia tay không?"
"Muốn tốt cho con mình." Úc Thành Đức vuốt ve dọc sống lưng kim mao Vương Tử,"Bà bớt can thiệp là được !"
Khẩu khí của ông khiến Vương Tử run lên, thiếu chút nữa nhảy phóc lên bàn trà.
Khâu Dung cũng kinh ngạc, bà mắng một câu,"Úc Thành Đức, không hiểu sao lúc trước tôi lại nhìn trúng ông nữa ."
Người giúp việc đều làm như không nghe thấy, không biết lão gia có nghe chán chưa, chứ bọn họ đã ngán ngẩm lắm rồi.
Sáng thứ sáu, Úc Trạch xuất hiện ở trường cũ, thầy Vương Bình nhìn thấy anh rất vui mừng, cầm tay anh vỗ vài cái, phát ra từ nội tâm kiêu ngạo.
Hiệu trưởng đứng kế bên nhân cơ hội chen vào nói,"Úc tiên sinh, anh có thể tới là vinh hạnh của trường chúng ta."
Úc Trạch tốt nghiệp giới tài chính hệ 03, hôm nay có mặt ở đây gồm các giảng viên cũ và các đồng học của anh, mọi người đều đã có sự nghiệp riêng ổn định.
Nhiều năm không gặp, hỏi han vài câu cũng có chút xa lạ.
"Úc Trạch?"
Mặt sau truyền đến thanh âm ôn nhu khiến cuộc nói chuyện đình chỉ, chủ nhiệm giơ tay lên, nhiệt tình chào hỏi,"Dương lão sư đến đây à."
Dương Phàm mỉm cười đi tới, ánh mắt rơi thẳng đến chỗ Úc Trạch đứng.
Mọi người đều cảm thấy cổ quái, lấy ánh mắt có chút ái muội quét qua quét lại giữa hai người, cô hơi hơi đỏ mặt.
"Úc tiên sinh, đây là giáo viên Anh Văn mới gia nhập hệ tài chính của chúng ta, Dương Phàm." Người nói là chủ nhiệm kia, vẻ mặt tỏa sáng .
Úc Trạch bận rộn nên không hứng thú với cái thế giới online lắm, bình thường chỉ quan tâm đến những bài viết về Chu Tử Tri, cho nên anh không biết Dương Phàm hay dạy học qua mạng và livestream sinh hoạt rất được ủng hộ, được bầu trong top các giáo viên online xinh đẹp nhất trường.
Hôm nay Dương Phàm cột tóc đuôi ngựa, mặc bộ áo liền váy màu trắng, trang điểm tươi tắn, cô tựa hồ mắc chứng đãng trí, quên mất vài ngày trước họ tan rã trong không vui, cười nói,"Không ngờ có thể gặp lại anh ở trường cũ."
Lập tức có nữ lão sư hiếu kỳ hỏi,"Dương lão sư, hai người biết nhau hả?"
Dương Phàm mím môi cười cười, không đáp rõ.
Cô trầm mặc không nói để tạo cơ hội cho mấy người kia phát huy sức tưởng tượng.
Úc Trạch mở miệng, giọng điệu lạnh lùng xa cách,"Tôi là bạn học thời trung học của cô ấy."
Chỉ là bạn học à, mấy người kia đều nhìn Dương Phàm, khiến cô rơi vào hoàn cảnh xấu hổ, là bản thân cô tự nâng tảng đá đạp chân .
Dương Phàm lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng,"Tôi mới về nước không lâu."
Cô nói lời này lại dẫn dắt suy nghĩ người khác lầm đường lạc lối, rất dễ dàng đưa người ta liên tưởng đến một gì đó, tình xưa nghĩa cũ.
Úc Trạch khóa chặt ánh mắt, quanh thân tản ra hơi thở lạnh rét, lúc trước tạm biệt Dương Phàm không có cảm giác gì, hiện tại thì phiền quá .
Cái lão sư khác đều đứng xem phim, Vương Bình nhìn ra thủ thuật,"Tiểu Úc à, cậu qua bên kia với tôi đi."
Dương Phàm đứng tại chỗ nhìn Úc Trạch rời đi, nhẹ nhàng cắn cắn môi.
Cô từ nhỏ đến lớn đều là một đứa con ngoan, cha mẹ bảo xuất ngoại, cô không muốn rời xa Úc Trạch, vẫn phải lựa chọn vâng lời.
Từ chuyên ngành, phải chăm chí luyện tập piano, sau khi tốt nghiệp làm việc cho một công ty người khác tha thiết mơ ước, đến bây giờ thì hôn nhân, vị hôn phu, tất cả đều là cha mẹ thay cô quyết định.
Cha mẹ vì cô tìm vị hôn phu có gia sản hơn trăm tỷ, ôn nhu săn sóc, cho dù đã qua hai lần đò, cũng đã có con, vẫn là đối tượng vàng được vô số giai lệ danh viện tranh giành, nhưng cô không yêu hắn.
Còn hơn mười ngày nữa, cô sẽ cùng người đàn ông cô không yêu bước vào lễ đường, thành vợ tỷ phú người người hâm mộ ghen tị, đời này cứ thế trôi qua.
Cô cũng tưởng mình sẽ sống bình bình như thế, sẽ không có suy tưởng khác, nhưng hôm qua khoảng khắc khi người đó ôm cô tiến vào người cô, trong lòng cô lại nghĩ đến một người khác.
Dương Phàm siết chặt nắm tay, cô trẻ hơn Chu Tử Tri, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, quan trọng hơn là cô có đến ba năm tình cảm với Úc Trạch.
Cho dù ba năm đó đã qua lâu rồi, cũng không thể xem như chưa từng xảy ra được.
So với Chu Tử Tri cô càng hiểu rõ Úc Trạch hơn mà.
Hít sâu một hơi, Dương Phàm ngẩng đầu, cô muốn vì bản thân cố gắng một lần cuối cùng.
Nếu vẫn thất bại ......
Dương Phàm trong mắt nổi lên thần thái tự tin, ẩn giấu sau đó là những suy tính.
Vương Bình và Úc Trạch tản bộ vòng quanh trường học, đi ngang qua nhóm sinh viên đều quay đầu nhìn nhìn, cơ bản đều là nữ sinh.
Người là động vật trực quan, dễ nhìn, xinh đẹp, hoàn hảo thường sẽ nổi bật và được chú ý hơn.
Vương Bình cũng đã nhiều tuổi, tháng sáu cuối năm nay sẽ về hưu, hắn thấy thế trận kia, hiếm khi mở miệng nói giỡn ,"Thầy giảng dạy ở đây nhiều năm như vậy rồi còn chưa được hưởng chú ý như hôm nay đâu, nhờ sức hấp dẫn của em đấy."
"Em không cân nhắc đến chức vị giáo sư thỉnh giảng sao?" Vương Bình nhìn hồ nước đối diện.
Úc Trạch lắc đầu,"Xin lỗi thầy."
Vương Bình tiếc nuối thở dài,"Thôi quên đi."
Ông đột nhiên hỏi,"Có đối tượng rồi phải không?"
Úc Trạch nhướn mày,"Vâng ạ."
Vương Bình ngầm tiếc, con gái nhỏ của ông rất sùng bái đứa học trò này, còn hợp kế suy nghĩ biện pháp bắt cầu dắt tuyến, hiện tại xem ra không có duyên với nhà họ rồi.
Trước khi buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường bắt đầu hai mươi phút, những người được mời lên diễn thuyết đều đứng gần nhau, Úc Trạch cũng nằm trong số đó, bản thảo Triệu Như soạn sẵn đã bị anh để quên trong xe , hai tay anh bây giờ trống trơn.
Dương Phàm cầm mấy tấm phiếu đến,"Úc Trạch, anh lên đầu tiên đấy nhé."
Phần thân trên của cô nghiêng về phía trước, cảnh này không báo trước, Úc Trạch nhanh nhẹn ngã người ra phía sau, nhẹ nhàng lướt qua quần áo của cô.
Dương Phàm kinh hoảng nhào vào bên người đàn ông lùn kế bên.
Mĩ nữ trong ngực, người kia chân tay luống cuống, mặt đỏ bừng.
Mọi người một trận cười vang, Dương Phàm ngăn chặn làn váy, cứng ngắc cười cười, cúi đầu rời đi.
Có cô cười run hết cả người,"Úc Trạch, mỹ nhân muốn ngã nhào vào lòng anh, sao anh không trực tiếp trở thành anh hùng cứu mỹ nhân thế?"
"Đúng đó, không phải bạn học sao? Nếu bên nhau càng đáng trân trọng."
Phụ họa cũng là một cô, trang điểm theo kiểu quý bà, thích sống trong chủ nghĩa lãng mạn, tựa hồ thấy cảm động, ánh mắt còn hồng.
Úc Trạch chăm điếu thuốc, khắc chế xung động muốn bỏ đi khỏi đây.
Không lâu sau, Dương Phàm lại xuất hiện , mọi người cũng rất biết điều, giống như vừa rồi chưa xảy ra cái gì hết.
Cô thỉnh thoảng tiếp cận Úc Trạch, hiền lành thùy mị.
Úc Trạch không phải không biết thủ đoạn ve vãn của các cô gái, ngược lại, anh gặp qua quá nhiều rồi, những việc Dương Phàm đang làm anh đều đã từng trải qua, y chang những cô gái muốn trèo lên giường anh vậy.
Dương Phàm không hề biết tự tay cô đẩy bản thân hướng vào tình cảnh khiến Úc Trạch buồn nôn.
Sau khi kết thúc Vương Bình cùng ban lãnh đạo mời Úc Trạch cùng ăn bữa cơm, nam nữ tách riêng hai phòng, sau bữa cơm đã qua chín giờ.
Mưa như trút nước.
Đoàn người Úc Trạch đi ra, Dương Phàm khoanh tay đứng chờ trước cửa, váy áo đều bị mưa thấm ướt , mơ hồ có thể thấy được mười phần đường cong mê người.
Một đại mỹ nữ thanh thuần đang đứng lạnh run, đương nhiên nhìn mà thương xót.
Có người nam kia thấy đáng thương, nội tiết tố xung não,"Dương lão sư, sao có mình cô đứng đây vậy, mấy người kia đâu?"
Dương Phàm run rẩy làn môi, lông mi đọng nước ,"Xe không đủ chỗ, tôi bảo các cô ấy đi trước."
Lời nói của cô chui vào trong tai mấy tên đàn ông, độ hảo cảm nhắm thẳng bay lên trời, mới đầu cứ tưởng thiên kim tiểu thư quen được chiều chuộng, không ngờ lại hay suy nghĩ cho người khác.
Vương Bình nhìn thoáng qua, lắc lắc đầu, người trẻ tuổi vì ái tình, tâm tư cũng nhiều thật.
"Mưa to thế này sẽ không tạnh liền đâu, tôi chung đườngvới cô ." Người nam kia xung phong nhận việc,"Dương lão sư, hay là để tôi đưa cô về trước nhé."
Ánh mắt Dương Phàm nhìn về phía Úc Trạch.
Úc Trạch một tay l*иg ở túi vải, ánh mắt ngó đâu đâu
Ở đó có vài người đàn ông tính cách ngại ngùng, hướng nội, đang do dự làm sao bắt lấy cơ hội giành được ấn tượng tốt với mĩ nữ, thấy vậy lập tức thu tâm, không hi vọng gì nữa.
Chung quy đưa con gái về nhà là phong độ tối thiểu, huống chi còn là người đẹp, không có người đàn ông nào cự tuyệt đâu.
Ai ngờ, hành động kế tiếp của Úc Trạch làm cho tất cả mọi người phải rớt kính mắt.
Úc Trạch không nói hai lời lái xe nghênh ngang mà đi, sạch sẽ lưu loát.
Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Úc Trạch nếu có phong độ, đàn bà con gái trong xe anh sớm đã chật kín.
Ở nơi đó Dương Phàm mở mắt sững sỡ nhìn chiếc xe biến mất đầu đường, trên mặt càng ngày càng nhiều nước, không biết là mưa tạt hay là lệ rơi.
Có người nói đưa cô về, cô lắc đầu nói không cần.
Dương Phàm thất hồn lạc phách đi trong mưa, vì cổ vũ bản thân, cô lên mạng tìm kiếm bí quyết, trên mạng không hề thiếu những mối tình đầu xa cách mười năm hai mươi năm, thậm chí bốn mươi năm sau gặp lại, dắt tay đến bạc đầu.
Cô nghĩ sai rồi.
Những câu chuyện đó cũng chỉ là chuyện của người khác thôi.
Úc Trạch trong lòng tràn ngập âm trầm, trên đường về nhận điện thoại Phong Bách Dục, quay đầu xe đi phòng đấu giá Địa Hạ.
Trong phòng trừ ba người Phong Bách Dục, Lý Nhuận, Trương Nhất Bắc , còn có năm sáu công tử thiếu gia khác, đều ham chơi.
Mọi người nhìn thấy Úc Trạch, đều thu liễm vẻ cợt nhả, bất cần đời, quy củ chào hỏi, sau đó không hẹn mà cùng liếc Trương Nhất Bắc, nếu biết Úc Trạch cũng đến, bọn họ tuyệt đối sẽ không tham dự .
Ai biểu bàn tay Úc Trạch quá dài, đến cha ông của họ cũng quen biết, bọn họ sợ bị phát hiện lắm chứ.
Lý Nhuận kêu Úc Trạch,"Nhanh lên nhanh lên, sắp bắt đầu rồi."
Úc Trạch ngồi xuống vị trí trống, gương mặt lãnh đạm.
Phong Bách Dục rót một ly rượu cho Úc Trạch, trêu chọc nói,"Bà xã mới đi mà đã không ra dạng người rồi."
Ở đây có người ngoài, hắn không nêu tên Chu Tử Tri.
"Tôi còn chưa được diện kiến người thật." Trương Nhất Bắc ánh mắt đào hoa chợt lóe chờ mong,"Bách Dục và Lý Nhuận đều gặp qua , Úc Trạch, bữa nào hẹn cô ấy ra ngoài uống một ly được không?"
Úc Trạch lắc ly rượu,"Sau này rồi nói."
Người ta ra nước ngoài rồi, anh còn muốn gặp hơn nữa ấy chứ.
Vật phẩm phòng đấu giá mỗi lần đều bất đồng, chủng loại đa dạng, Phong Bách Dục la hét rằng sắp đến ngày kỷ niệm chín năm yêu nhau của hắn và vợ, có gì tốt nhớ nhắc hắn.
Úc Trạch nhìn trúng một khối thủy tinh lam, anh cảm thấy rất thích hợp làm thành một đôi khuyên tai cho Chu Tử Tri, khi khối thủy tinh kia về tay anh, tâm tình hậm hực cả ngày cuối cùng tốt lên được một chút.
Buổi bán đấu giá tiến hành gần hết, người phụ trách dẫn hơn mười cô gái tiến vào, người người đều rất sắc nước hương trời, phảng phất nhẹ nhàng chạm một cái cũng chảy nước .
Phong Bách Dục đưa tay chỉ ngoài cùng bên trái , theo sau là Lý Nhuận, Trương Nhất Bắc, mỗi người đều chọn một, bọn họ chừa người tốt nhất lại cho Úc Trạch.
Úc Trạch biếng nhác dựa sofa, không nhúc nhích.
"Lão Hà biết quy tắc của tụi mình, đưa đến đều là các cô gái sạch sẽ , chưa từng bị chạm qua." Phong Bách Dục hạ giọng, dùng âm lượng chỉ đủ để bọn họ nghe nói,"Yên tâm, Tử Tri sẽ không biết ."
Theo quan điểm của hắn, đàn ông chơi đùa là bình thường , này không phải yêu đương nghiêm túc, cũng không phải nuôi tình nhân, cũng chẳng có liên quan đến việc phản bội, thuần túy theo đuổi tinh thần kí©h thí©ɧ. Với lại, cũng chỉ là tiếp xúc xá© ŧᏂịŧ thôi mà.
Úc Trạch khẽ nâng cằm, ngữ khí băng lãnh,"Dẫn đi đi."
Người phụ trách thấy thế, xấu hổ đưa cô gái thất vọng kia ra ngoài.
Phong Bách Dục không dám tin.
Thú vui này không thường có, bọn họ cũng xem phẩm chất, xem tâm tình, bình thường đều là hắn với Nhất Bắc, Lý Nhuận ba người chơi, đây là lần đầu tiên kêu Úc Trạch theo.
Phong Bách Dục sờ cô gái trong lòng, hắn từng nhiều lần nói bóng gió với Chu Tử Tri, cô ấy đối với sự kiện kia cũng phi thường bảo thủ.
Hơn nửa ngày, Phong Bách Dục chép chép miệng,"Hai người thật sự cặp đôi hoàn hảo."
Ban đêm, Phong Bách Dục lại làm chuyện tốt, hắn gọi cho Chu Tử Tri.
Cô đang ở phim trường quay hình.
"Tử Tri, em không khảo nghiệm Úc Trạch hả?" Phong Bách Dục dựa vào cửa sổ hút thuốc,"Em không ở đây, cậu ta cũng không bị tụi anh lôi
kéo hư hỏng, vì em mà thủ thân như ngọc kìa."
Bốn chữ cuối cố ý kéo dài âm điệu.
Chu Tử Tri cười khẽ,"Sao anh lại mang oán khí nồng đậm thế?"
"Anh không bận tâm dữ vậy đâu." Phong Bách Dục biến nghiêm túc ,"Tử Tri, em nhanh chóng kết hôn với Úc Trạch đi là vừa."
Chu Tử Tri cúp máy, bận rộn xong đợt này, cô phải cùng anh thương lượng một chút, để phụ huynh hai bên gặp mặt.
Giản Dư lon ton chạy qua,"Chị Tử Tri, có người tìm chị kìa."
Chu Tử Tri ừ một tiếng, quay đầu sửng sốt, sao lại là Đàm Âm.