Đóng cửa, cởi giày, Chu Tử Tri hỏi anh: "Thoải mái quá ha?"
Lòng tự trọng đã được khẳng định, người đàn ông ngoài lạnh trong nóng rất hài lòng,"Ừa."
Chu Tử Tri lắc đầu,"Trẻ con."
Úc Trạch môi mỏng kéo thẳng, anh không nghĩ vậy.
"Em không hỏi......"
Chu Tử Tri trực tiếp ngắt ngang,"Úc Trạch, anh vừa mắc phải một sai lầm."
Úc Trạch thầm mắng một tiếng, anh lại phạm phải sai lầm cấp thấp, khẳng định chủ quyền với người yêu xưa lắc xưa lơ của đối phương, ngốc quá mà.
"Em từng kiểm tra IQ hả?"
Chu Tử Tri mím môi,"Ừm."
Úc Trạch hiếu kỳ,"Được bao nhiêu?"
Chu Tử Tri nghĩ nghĩ,"Quên rồi."
Hồi đại học năm hai, có một đoạn thời gian rộ lên phong trào thử cái này kiểm tra cái kia, nào là xem tên kiếp trước, trắc nghiệm IQ, xem tuổi tâm lý, bị mấy đứa bạn cùng ký túc xá lôi kéo rủ rê nên cô cũng làm thử.
"Khi nào có thời gian em kiểm tra lại, nhớ gọi anh nhé." Úc Trạch rất có hứng thú, cô gái này có vẻ còn thông minh hơn so với dự đoán trước kia của anh nữa.
Chu Tử Tri liếc xéo anh một cái.
-------------------------
Cô nâng tay, Úc Trạch cúi đầu.
Những ngón tay thanh mảnh trắng trẻo của cô xuyên qua mái tóc ngắn đen tuyền của anh, lược đi một ít giọt nước ẩm ướt, lưu lại nhiệt độ âm ấm.
Hơi thở anh phả nhẹ lên vùng trán, rơi xuống chóp mũi, sau đó đôi môi nam tính từ từ áp lên cánh môi cô, tinh tế nhấm nháp hồi lâu, nhẹ nhàng miêu tả thần hình đôi môi hơi hơi nhếch lên của cô, mềm mại xen lẫn tê dại cứ thế kéo dài.
"Ngừng." Chu Tử Tri bị thiếu ôxi, nghiêng đầu, hơi nóng tỏa ra từ hai má.
Úc Trạch nhăn nhăn mũi,"Anh hỏi thật nhé."
Chu Tử Tri chăm chú lắng nghe.
"Em thích anh hôn em chứ?"
Có chút bối rối nhẹ buông rơi, đè nén hơi thở khẩn trương, Chu Tử Tri nuốt nước miếng,"...... Thích."
Úc Trạch nhướn mày, còn tưởng cô sẽ quanh co lòng vòng, hoặc dứt khoát làm lơ cơ đấy.
"Ngoan, em rất thành thật."
Cô buồn cười,"Này...... Úc tổng à, em có thể rút lại lời mới nói không?"
Anh bắt lấy cô,"Nếu thích, sao không lúc nào đáp lại anh vậy hả?"
Qua thật lâu sau, cô mới nói ra ba chữ,"Mệt lắm đó."
Cô giơ tay đến đỉnh đầu, so qua đến ngực anh, ngụ ý là chiều cao có hạn, nhón chân rất mệt nha.
Úc Trạch đỡ trán, cười nhẹ lên tiếng, ngay sau đó ôm lấy cô, đôi tay vững vàng nâng cô lên, Chu Tử Tri phản xạ có điều kiện vòng tay qua cổ anh.
Hai người cụng đầu, yên lặng chớp mắt một cái, nhẹ nhàng hướng cơ thể sát lại gần nhau.
Khóe mắt đuôi mày cô đều chứa chan tình cảm, tại khe hở giao thác nhanh chóng bắt được một tia lý trí còn sót lại, đè lại cái tay hư hỏng đang muốn hướng vào trong áo khoác, thở dốc kêu,"Úc Trạch."
Một tiếng gọi nhắc nhở xuyên qua lỗ tai, du͙© vọиɠ đang bén lửa của Úc Trạch lập tức rút lại, anh hít sâu một hơi, ngăn chặn tư tưởng muốn ôm cô gái trong lòng thương yêu vô độ.
"Đừng nhìn xuống dưới." Anh phun ra tiếng nói khàn khàn.
Anh không nói cô cũng không nhìn đâu, vì lúc nãy vô tình đã phát hiện ra rồi , cô không để ý quần áo bị ướt, cầm ô chạy như bay ra ngoài ban công.
Úc Trạch khom lưng đổi giày, cởi bỏ cả đôi vớ ướt, cởϊ áσ, xỏ dép lê, mình trần như nhộng bước vào buồng tắm, mở vòi phun nước ấm, những giọt nước xếp hàng rột rửa hai cánh tay rắn chắc cùng đường cong cơ thể tráng kiện của anh.
Tắm được một lát, anh mới nhớ mình quên lấy một món đồ.
"Tử Tri, lấy giùm anh qυầи иᏂỏ với."
Trong phòng khách, vừa nghe thấy vậy tay cô khẽ run một cái, trên mặt nóng ran,"Khỏi thay cái mới."
Giọng anh từ buồng tắm truyền đến, lộ ra vẻ trêu ghẹo,"Nó ướt hết rồi."
Chu Tử Tri trong tiềm thức phảng phất một bức tranh, đêm khuya gió lớn, cảnh tượng cô bắt gặp ở hẻm vắng nào đó, bất giác mặt đỏ tai hồng.
"Anh để ở đâu?"
"Dưới ngăn để giày thứ hai, ngăn thứ ba ấy."
Chu Tử Tri mở ngăn tủ ra, kiễng mũi chân đủ với đến một bao to màu trắng, cô cũng không nhìn kỹ, tùy tiện lấy một cái, bước nhanh đến buồng tắm, quay đầu ra ngoài, đưa bàn tay vào.
Bên kia chậm chạp không nhận lấy, hơi nước lan đến, dán sau gáy bò hướng lên trên, thuần thục tiến vào trong cổ áo, cô xấu hổ,"Úc Trạch !"
Anh tiếp nhận quần áo mặc vào, xột xột xoạt xoạt từng âm thanh nhỏ tiến vào lỗ tai cô một cách rõ ràng.
"Xong rồi."
Chu Tử Tri xoay người, anh mặc áo thun rộng vàng nhạt, tóc hơi rũ xuống lòa xòa trước trán, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười, có mấy phần lơ đãng, có vài phần tình cảm.
Cô nhấc chân rời đi, anh đi theo, vừa lau tóc vừa nói,"Em muốn ăn gì? Anh làm."
Chu Tử Tri tiếp tục lấy cây lau nhà thấm những vũng nước đọng trên sàn,"Sắp chín giờ rồi ." Cô đột nhiên hỏi,"Anh biết làm bánh trứng không?"
Úc Trạch cúi người hôn cô một cái,"Có thể."
Anh lấy điện thoại, vào Baidu tìm.
Chu Tử Tri chỉ nhất thời ấm đầu nói ra, đã trễ thế này, ăn cái gì chẳng được, tay chân lanh lẹ lau sạch phòng khách rồi chạy ngay sang phòng bếp,"Bắt đầu luôn hả? Hay là để lần sau......"
Những câu chữ phía sau đều bị cô nuốt ngược trở về ngay khi nhìn thấy túi bột mì trên kệ.
Úc Trạch xắn tay áo đến khuỷu tay, tay cầm một đôi đũa thuần thục khuấy bột mì.
"Em ra ngoài chơi đi, tài nghệ nấu nướng của anh không truyền ra ngoài đâu."
Chu Tử Tri,"......"
Xoay lưng đi được hai bước, Úc Trạch gọi cô,"Tử Tri."
Chu Tử Tri quay đầu,"Ừ?"
Úc Trạch chớp mắt,"Không có gì, chỉ muốn gọi tên em nên gọi thôi."
Chu Tử Tri mỉm cười, đến buồng tắm nhặt quần áo ướt của anh, lấy ra ví da và chìa khóa trong túi quần, cầm quần áo thả vào trong máy giặt, nhìn bộ đồ đặc thù đàn ông xoay chuyển theo động cơ, tâm tình rất bình tĩnh.
Không thể nói rõ tất cả cảm xúc tại thời khắc này, chỉ có kiên định là điều cô vô cùng chắc chắn.
Điện thoại rung lên, Chu Tử Tri nhìn màn hình hiển thị tên người gọi, mày liễu giật nhẹ như không, cầm điện thoại đi vào phòng riêng.
Giọng nói Trịnh Khiết vang lên "Chị có nghe kể rồi ."
Chu Tử Tri cũng không thấy lạ, bí mật công ty sẽ khó giữ nếu nhiều người biết, người để tâm luôn có cách lấy được tin tức mà họ muốn.
"Chị gọi cho tôi để làm gì?"
Chu Tử Tri rất rạch ròi, cô và Trịnh Khiết đã không còn ngồi chung một chiếc thuyền nữa,"Có gì cứ việc nói thẳng."
Trịnh Khiết cũng không chần chừ,"An Ý Như bị thương ở chân à?"
Chu Tử Tri không chút hoang mang,"Chuyện này chị hỏi sai người rồi, chị muốn biết thì hỏi cô ấy hoặc bác sĩ ấy."
Trịnh Khiết cười rộ lên,"Tử Tri, chị biết rồi, em không cần nói với chị bằng cái giọng gắt gỏng đó."
Cô thăm dò, Chu Tử Tri không mắc câu,"Vậy hả? Chị thì biết cái gì?"
Một câu hỏi lại khiến Trịnh Khiết nghẹn họng, giống như bị người bóp chặt cổ.
Các cô từng là đồng thuyền, từng chỉ có Chu Tử Tri, nghĩ cho cô, thiên vị cô.
Chu Tử Tri nói,"Tôi có việc, bye."
"Khoan đã." Trịnh Khiết hỏi,"Kiều tổng có nói với em chưa?" Cô dừng một chút, hình như hơi ngượng,"Chị muốn tiếp tục dẫn dắt em."
Chu Tử Tri buông mắt nhìn dây thường xuân bên ngoài cửa sổ, sức sinh trưởng của nó thật kinh người, chiếm lấy diện tích lớn ở khắp bốn phía.
Theo cô biết, An Ý Như vẫn luôn mở một mắt nhắm một mắt, tính tình Trịnh Khiết trong giới người đại diện được ví như cỏ dại, đặc tính sinh trưởng cuồng dã, lòng tham không đáy.
"Kiều tổng có tìm tôi rồi."
Cô nói,"Bảo là vài ngày nữa sẽ sắp cho tôi một người đại diện."
"Vậy à." Trịnh Khiết tưởng là mình, kiềm chế niềm vui nói,"Vậy em làm gì làm đi."
Chu Tử Tri cười khẽ, ý cười không đặt vào đáy mắt.
Phòng bếp có một tiếng giòn vang, cô xoay người đi qua, chỉ thấy Úc Trạch ngồi xổm xuống đất, bên dưới là cái đĩa vỡ nát.
Chu Tử Tri nhìn nhìn bánh trứng gà trong chảo, trong lòng ấm áp không thôi, cô lấy chổi dọn dẹp,"Anh đứng lên đi, coi chừng cắt trúng tay bây giờ."
Úc tổng nghiêm trang,"Tại cái đĩa không rắn chắc đấy."
"......" Chu Tử Tri nghẹn cười gật đầu,"Đúng rồi, là cái đĩa không biết chọn chỗ đứng."
Úc Trạch nhìn cô,"Tử Tri, Em sẽ không chê anh ngốc chứ?"
"Làm gì có." Chu Tử Tri trấn an người đàn ông không chấp nhận nửa điểm thất bại,"Anh rất tuyệt."
Cô cười cong mi mắt,"Giỏi hơn em rất nhiều."
Lời này nghe, không giống lời an ủi cho lắm thì phải, Úc Trạch vỗ vỗ đỉnh đầu cô,"Bánh chín rồi , em nếm thử xem."
Chu Tử Tri cầm đũa gắp một miếng đưa vào miệng,"Rất thơm , ngon lắm." Chỉ có điều hơi mặn.
Úc Trạch mừng rỡ,"Vậy em ăn nhiều một chút."
Vì vậy Chu Tử Tri ăn hết một mẻ bánh, ban đêm khát nước lợi hại, phải thức dậy uống hai ly nước to.
Trên sô pha Úc Trạch một chân đã rớt trên thảm, nửa người lơ lửng, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống, Chu Tử Tri không yên lòng, đưa tay vỗ vỗ mặt anh,"Anh nằm sát vào trong đi."
Úc Trạch từ trong lỗ mũi phát ra âm giọng mang theo vẻ buồn ngủ biếng nhác,"Hử?" ánh mắt còn chưa mở, cánh tay đã kéo Chu Tử Tri đến trên người.
"Nhớ anh ngủ không được à?"
Chu Tử Tri kề sát Úc Trạch, không cách nào trốn tránh hơi thở mạnh mẽ đang bao trùm lấy mình, cô bắt đầu cựa quậy.
"Đừng nhúc nhích, để anh ôm một phút."
Chu Tử Tri cảm nhận được hầu kết lăn lộn đồng thời với lời anh nói, tay chân cứng ngắc như khúc gỗ.
Trong lúc cô bối rối chưa biết làm sao, Úc Trạch thấp giọng,"Đi mau."
Chu Tử Tri lập tức trở về phòng.
Đầu sỏ gây chuyện chạy biến , Úc tiên sinh bị châm ngòi du͙© vọиɠ bất đắc dĩ ngồi dậy, dùng sức gãi tóc, xốc chăn đến buồng vệ sinh.
Ngày hôm sau Úc Trạch lại làm bánh trứng gà, trong lòng cô thấp thỏm lo âu, may mà bánh không mặn như tối qua , ăn được.
Trên đường đến Hoa Thụy làm việc, Chu Tử Tri bỗng nhiên nói,"Úc Trạch, em định mở một khách sạn, anh có đề nghị gì không?"
Úc Trạch lưu ý tình hình giao thông,nói "Mở ở An Thành ấy."
Chu Tử Tri nhíu mi,"Ở đó vắng lắm mà."
Úc Trạch nhìn kính chiếu hậu một cái,"Chỗ đó sắp phát triển rồi."
Chu Tử Tri sáng tỏ,"Nhà phát triển là anh."
Úc Trạch không còn gì để bổ sung, lời nói đến miệng chỉ có thể nuốt xuống.
"Có thời gian theo anh về nhà ăn bữa cơm nhé."
Chu Tử Tri cũng không tìm cớ từ chối,"Được." Cô quyết định nhận định người đàn ông này, đương nhiên bao gồm luôn người nhà đối phương, không thể lui về phía sau, chỉ có thể tiến lên trước đối mặt.
"Anh dừng ở đây được rồi, đừng lộ diện ở phía trước."
Úc Trạch đậu xe đối diện rạp hát lớn, nơi này hiện không có người ra vào, Chu Tử Tri nghiêng người hôn lên mặt anh "chụt" một cái, đeo khẩu trang xuống xe.
Động tác phát sinh cực nhanh, đến độ Úc Trạch cũng chưa có cơ hội nhìn thấy gương mặt cô đỏ ửng.
Lầu một công ty Liên Thân, nhiều nhân tài mắt sắc phát hiện tâm trạng ông chủ hôm nay cực kỳ tốt, chưa đến một giờ, toàn bộ công ty đều biết thông tin tươi đẹp này.
Triệu Như ngồi ổn định trên ghế bí thư bấy lâu này, đương nhiên có nguyên tắc làm việc của bản thân, miễn là đề tài dính đến vị kia trong văn phòng, một chữ cô cũng không hé răng, hỏi lần thứ nhất cứ bảo không biết, hỏi lại thì giả câm vờ điếc luôn.
Đây cũng là một trong những lý do Úc Trạch giữ cô lại, biết cái gì nên làm, cái gì trăm ngàn lần không thể làm, hiểu bổn phận, không gây chuyện.
Triệu Như đưa lên văn kiện,"Đây là bản phê duyệt phương án được thông qua."
Cô đứng trước bàn công tác ánh mắt rơi vào người đàn ông ngồi sau bàn, caravat so với bình thường càng thêm thoả đáng hợp quy tắc, hẳn là cô gái của anh thắt cho , còn là cô gái có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Tóc không được chải chuốt gọn gàng tỉ mỉ như ngày thường tuy không rối nhưng có hơi tùy ý, trên tóc không có keo, chứng tỏ tối qua địa điểm trú ngụ không phải ở nhà nên không tiện xử lý, kết hợp những luận điểm trên, vô cùng có khả năng hôm qua anh đã lưu lại nơi ở của cô gái kia.
Một lát sau Triệu Như thu hồi tầm mắt tìm tòi nghiên cứu, đưa ra một kết luận, ông chủ của cô đảm bảo rất yêu cô gái đó.
Úc Trạch đóng tập văn kiện, mặt không thay đổi nhắc nhở,"Triệu Như, quản ánh mắt của mình cho tốt."
Triệu Như co người,"Dạ."
Úc Trạch đầu ngón tay ấn mặt bàn,"Thông báo xuống dưới, ưu tiên hạng mục An Thành."
Bí thư vừa đi, Úc tổng nâng tay sờ sờ nơi bị tập kích buổi sáng, khóe môi phác thảo ra một độ cong.
��