Chương 2: Gặp gỡ

Chu Tử Tri trước đây rất ít khi nằm mơ, dường như có thể duy trì một tư thế đến hừng đông. Hiện tại chất lượng giấc ngủ rất kém cỏi, không biết bắt đầu từ lúc nào, cô có triệu chứng kháng cự ban đêm.

Nuốt thuốc ngủ, Chu Tử Tri mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu chợt lóe những hình ảnh lộn xộn, có lúc nhỏ , có đại học , sau khi tốt nghiệp tiến vào giới văn nghệ , những thước phim đa dạng đan xen một chỗ, giống như virus phát tán, không thể kiểm soát.

Chu Tử Tri nhắm mắt lại, tuổi trẻ đã không thể quay lại nữa rồi, những câu nói và những khoảng khắc Hà Duyệt Minh chia sẻ trên dòng thời gian đã sớm dài thòng. Bỏ qua tất cả đi, không khó đâu, không thể định dạng nữa rồi, may mà cô mới ba mươi tuổi còn có thể bắt đầu lại.

Ngày hôm sau Chu Tử Tri có một cảnh quay hành động, chỉ đạo kỹ thuật đề nghị quay trước phần bị đánh bay ra ngoài, ngã vào hồ nước .

Cô được trang bị cáp treo, hướng phía sau thủ thế, vài thanh niên giữ chặt dây cáp, dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh cường độ hợp lý.

Khoảng khắc bay lên trời cao, Chu Tử Tri thấy khẩn trương , cảm xúc của cô không tránh khỏi ánh mắt của đạo diễn và võ sư chỉ đạo kỹ thuật có thâm niên, vẻ mặt bọn họ đầy lo lắng.

Ở trên không trung bay tới bay lui đâu có dễ, diễn viên thực hiện động tác đúng chiều hay không, cường độ khống chế dây cáp phải thế nào, đều là nhân tố mấu chốt dẫn đến số lần NG.

"Chu Tử Tri là diễn viên có kinh nghiệm, mấy cái này không làm khó được cô ấy." Vương Phú nhìn máy theo dõi, Chu Tử Tri đang đứng trên cành trúc, hắn phất tay, thư ký trường quay cầm bảng gỗ đập một cái, kêu "Tiếp!".

Đám thanh niên đồng thời dùng lực cánh tay, Chu Tử Tri bay ngược ra ngoài, nhào lộn một cái, thân mình xẹt qua rừng trúc rậm rạp tươi tốt, rơi xuống hồ nước.

Bốn năm giây sau,"Cắt!"

Hai nhân viên sớm chờ ở đáy nước kéo Chu Tử Tri chồi lên, Giản Dư cầm khăn mặt vội vàng tiến lên lau nước giúp cô.

Tuy mùa hè, cả người ướt nhem cũng không dễ chịu.

Sắc mặt Chu Tử Tri hơi trắng bệch, uống một ngụm nước ấm, tầm mắt dừng trên màn hình máy theo dõi, tua lại cảnh cô vừa thực hiện ngắn ngủi vài chục giây.

"Chỗ này không đủ tự nhiên." Vương Phú thả chậm giọng nói,"Làm lại lần nữa."

"Được."

Chu Tử Tri không phản đối, tự giác đi trang điểm lại.

Trần Gia ngồi gần đó nhịn không được bĩu môi: "Cô ấy ngốc ghê, tìm diễn viên đóng thế là được rồi."

Phùng Hạo trong vai Lý Hách lắc đầu,"Không phải cảnh hành động nào cũng được dùng diễn viên đóng thế đâu."

Chưa kể với đạo đức nghề nghiệp của một diễn viên, lấy thí dụ như [ hiệp đường ] này là một bộ phim đề tài tiên hiệp, hơn phân nửa cảnh quay đều cần hoàn thành trên cáp treo, nếu độ khó quá cao thì được dùng thế thân, còn tất cả những cảnh bắt buộc lộ mặt đều phải tự động thực hiện.

Không thể dùng diễn viên đóng thế toàn bộ ư? Trần Gia cắn môi, cô không muốn bị xem như búp bê vải kéo lên rớt xuống.

"Nghe nói vợ Phong Bách Dục vượt cạn thuận lợi rồi, hạnh phúc vô cùng, cả nhà vui vẻ hòa thuận, chỉ có Chu Tử Tri vẫn chịu tổn thương tình cảm không thoát ra khỏi bóng râm."

Phùng Hạo mắt trợn trắng, đánh trống lãng "Trần Gia, cô thuộc hết lời thoại chưa?"

"......" Trần Gia.

Chu Tử Tri diễn đến hơn sáu giờ chiều mới xong, thu dọn đồ đạc rời khỏi trường quay dưới ánh mắt hâm mộ của các diễn viên khác.

"Chị Tử Tri, mình đi ăn hải sản đi?" Giản Dư khuôn mặt rám nắng đi nhiều, cô ấy vừa điều chỉnh dây quần yếm vừa nói,"Bên kia có một nhà hàng mới mở ."

Người trẻ tuổi có hao phí cũng không hết tinh lực, Chu Tử Tri thầm nghĩ khi nhìn cô bé cũng nghỉ ngơi không theo quy luật giống cô: "Em đi đi, chị về ngủ bù". Cô lại bổ sung: "Đừng đi quá khuya, chú ý an toàn đó."

Giản Dư nhìn quầng thâm dưới mí mắt cô, đáp,"Em sẽ đóng gói mang về cho chị một ít."

Chu Tử Tri trở về nằm chợp mắt một lát, màn đêm kéo xuống, cô ngồi dậy chuẩn bị nấu cháo, vừa đong gạo vào nồi, điện thoại trên tủ đầu giường phát ra vài tiếng chấn động.

Lau khô tay sạch sẽ, quét cảm ứng một cái, đầu kia truyền đến một giọng nam đầy từ tính,"Là anh, Phong Bách Dục đây, anh cũng đang ở thành phố H, ra uống một ly nhé?"

Chu Tử Tri cúp máy, đến địa chỉ Phong Bách Dục nói, ở một góc quán bar nhỏ,hai người bạn già lâu ngày gặp lại , nhẹ nhàng ôm nhau một cái.

Tầm mắt Phong Bách Dục quét qua gương mặt tái nhợt, lại không mất đi vẻ đẹp vốn có, mở lời đùa giỡn,"Anh đọc tin tức, nói em vì anh mà mắc chứng trầm cảm, gì mà da vàng, mắt cụp, dáng người biến dạng nữa chứ."

Chu Tử Tri khóe miệng run rẩy, quyết định không đọc báo quả là chính xác. .

Phong Bách Dục cũng không may mắn gì , Chu Tử Tri gặp chuyện, không lâu sau, bà xã hắn mang thai , đã sớm định ngày kết hôn, trong vòng một đêm, weibo của hắn bị tấn công dữ dội , cái gì bội tình bạc nghĩa, thay lòng đổi dạ, phụ lòng fans hâm mộ, tìm đàn ông không bằng nuôi chó, cùng rất nhiều lời nói dơ bẩn toàn bộ trút xuống đầu hắn, thậm chí làm tổn thương đến cả người nhà.

Vợ hắn bị mắng thành kẻ thứ ba, còn bị người ta đào bới hình ảnh bắt bẻ, đoạn thời gian đó rất khủng khϊếp .

Phong Bách Dục lắc lắc ly cocktail, điều may mắn duy nhất là vợ hắn và Chu Tử Tri quen biết nhau, cũng biết rõ nguyên do trong đó, không thì chuyện này sẽ có một kết thúc vô hậu rồi.

"Là bé trai hay bé gái?" Chu Tử Tri hỏi.

"Một cặp song sinh nam." Phong Bách Dục hạnh phúc khó nén, trong mắt đầy ý cười.

Chu Tử Tri cũng cười,"Chúc mừng nha."

Người yêu tin đồn ngày xưa cụng ly, không khí rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi, tựa hồ sắp vạch trần bí mật gì đó.

"Hôm qua anh dự đám cưới có gặp Hà Duyệt Minh và An Ý Như ." Phong Bách Dục,"An Ý Như lấy được hoa cưới, còn nói là chuyện vui sắp tới rồi."

Chu Tử Tri mí mắt run rẩy, động tác rất nhỏ.

"Em sẽ không ở nhà đánh hình nộm chứ?" Phong Bách Dục trêu Chu Tử Tri, ánh mắt trầm một chút,"Nói thật với em, bây giờ anh nhìn thằng đó dương dương đắc ý, đặc biệt hối hận hồi xưa đã không lôi đầu nó ra."

Nói là nói như vậy, nhưng hắn và Chu Tử Tri đã giao ước từ trước, Chu Tử Tri hôn mê bất tỉnh, hắn không thể vi phạm giao ước, dù sau này biết Hà Duyệt Minh phản bội Chu Tử Tri, hắn cũng không tìm người bôi đen chỉnh Hà Duyệt Minh, muốn chỉnh cũng phải do Chu Tử Tri làm.

"Anh có một người bạn thân, anh ấy xem em như nữ thần, em có muốn tiếp xúc một chút xem thử không?" Phong Bách Dục nhướng mày, lười biếng nói,"Thứ Hà Duyệt Minh có anh ta đều có, còn nhiều hơn nữa kìa."

Đàn ông tốt vậy ai mà không muốn? Chu Tử Tri nghiêng mắt ngờ vực.

Phong Bách Dục khụ một chút, phỏng chừng định ba hoa chích chòe khoe ưu điểm của người kia một chút, lại nhất thời tìm không ra ngôn từ phù hợp .

"Em đang định nuôi chó." Tạm dừng chủ đề này lại, Chu Tử Tri nói,"Bách Dục, anh có đề nghị loại nào không? Bản tính dịu hiền, ngoan ngoãn, nghe lời một chút , Samoyed với Husky con nào dễ nuôi hơn nhỉ?"

Phốc, Phong Bách Dục không để ý hình tượng phun nước, hắn rút khăn tay chùi miệng,"Chu Tử Tri, nuôi chó và tìm đàn ông không có xung đột."

"Em thấy em vẫn nên nuôi chó thôi." Chu Tử Tri một mặt kiên quyết.

"......"

Phong Bách Dục đã hỏi thăm sự cố không may kia, Chu Tử Tri không hề do dự đem sinh mệnh che chắn cho người yêu Hà Duyệt Minh, đối phương tại thời điểm cô yếu ớt nhất mà từ bỏ cô.

Ích kỷ cỡ nào, lại lôi ra nhiều cái cớ bao che cho bản thân , đổi lại là hắn, cũng không làm được loại chuyện thiếu đạo đức đến thế.

Chu Tử Tri ra khỏi quán bar, cô bỗng nhiên nhìn về phía đường đối diện, nheo mắt, nhanh chóng đeo kính đen, đè thấp vành nón, quay đầu vào ngõ nhỏ bên trái, rẽ mấy vòng sau khi thấy không có người theo mới định vòng lại.

Phía trước có một hai tiếng vang, Chu Tử Tri chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ, người đàn ông thân hình cao lớn, phản ứng đầu tiên là đêm nay thật xui xẻo, tránh paparazzi gặp lưu manh, xui xẻo hết sức.

Tiếng xe máy gầm rú từ xa tới gần, bên cạnh ngõ nhỏ có ánh đèn quét đến, xẹt qua không gian này.

Người đàn ông dựa tường gạch loang lổ khói bụi, mái tóc đen có chút rối rũ xuống trán, mũi cao thẳng cùng môi mỏng, đường nét gương mặt cao ngạo được phác thảo rõ ràng, tây trang sạch sẽ ngay ngắn, trên người tràn ngập mùi vị cồn hỗn hợp thuốc lá.

Nương ánh sáng mỏng manh, Chu Tử Tri nhìn đến một bàn tay người đó đang đặt ở khóa kéo màu bạc dưới quần tây, mơ hồ có thể thấy được hoa văn qυầи ɭóŧ ôm sát người, cũng không biết là chuẩn bị kéo lên, hay kéo xuống.

Sắc mặt Chu Tử Tri cổ quái, cô nhận ra đó là người đầu tư phim điện ảnh lần này, Công ty Liên Thân - Úc Trạch, gặp qua vài lần, tuy không tiếp xúc, nhưng khuôn mặt kia thường xuyên xuất hiện trên báo, hẳn sẽ không nhận lầm.

Úc Trạch cả người cứng ngắc đang thầm mắng, chơi nói thật hay đại mạo hiểm thua một lần, mấy thằng bạn ồn ào muốn hắn ở đây xả nước, bảo rằng nơi này đủ hoang vắng không có người qua lại.

Anh không xác định cô gái cổ quái buổi tối còn đeo kính đen, đội mũ có thấy toàn bộ quá trình không nữa.

Một trận gió phất qua, mùi hương thản nhiên vờn qua chóp mũi Chu Tử Tri, cô sờ sờ kính đen trên mặt, như không có việc gì đưa tay dò tường, chậm rãi chuyển bước chân.

Thấy cô gái trước mắt đi đường gian nan, Úc Trạch buông lỏng một hơi, thì ra là người mù.