"Hồi phổ thông Dương Phàm ngồi phía sau anh, cô ấy là cán sự môn ngữ văn......"
Chu Tử Tri bỗng nhiên nói,"Em không muốn nghe ." Cô không muốn gợi anh nhớ tới thời thanh xuân niên thiếu với một cô gái khác.
"Vậy anh không nói ." Úc Trạch cúi đầu hôn đầu ngón tay cô: "Tử Tri, anh hi vọng giữa chúng mình luôn thẳng thắn với nhau, vĩnh viễn tin tưởng đối phương, được không em?"
Chu Tử Tri đầu ngón tay run lên, lát sau, cô mới gật đầu,"Được."
Sau khi ăn uống no say, Úc Trạch giọng điệu như thường nói,"Sang năm em có muốn chuyển qua bên chỗ anh ở không?" Anh bắt đầu trần thuật tỉ mỉ lý do hợp tình hợp lý.
"Như vậy, thứ nhất anh sẽ thuận tiện chăm sóc em hơn, có chuyện gì cũng không đến mức cách xa hơn nửa thành phố, thứ hai, khoảng cách từ nhà anh tới công ty em cũng gần, có thể tiết kiệm chút thời gian đi đường, thứ ba, anh nghe Bách Dục nói em muốn nuôi thú cưng, bên nhà anh có nuôi một con Kim Mao, hiền lành lại ngoan ngoãn, hoàn toàn hợp ý em rồi."
Chu Tử Tri lắc đầu.
Tựa hồ nằm trong phán đoán, Úc Trạch bình tĩnh nói ra phương án B,"Vậy để anh chuyển qua đây."
Chu Tử Tri,"......"
Cô dứt khoát giả bộ không nghe thấy, chạy tới phòng bếp rửa bát.
Buổi tối Úc tổng lại mặt dày mày dạn không chịu về, Chu Tử Tri đổ nước ấm vào thùng gỗ, thả hai cọng xả vào.
Mùi xả men theo hơi nước ấm bốc lên thơm nồng, trong thùng gỗ đôi chân to đặt cạnh đôi chân nhỏ.
Chân Úc Trạch không yên phận cứ cọ cọ chân Chu Tử Tri "Thì ra ngâm chân thoải mái thế này." Lần đầu tiên anh được trải nghiệm cảm giác này, nhiệt độ thẩm thấu từ lòng bàn chân, dung nhập mạch máu, thật dễ chịu.
Chu Tử Tri khóe miệng run rẩy, bị cọ nhột nhột.
"Một người ngâm càng thoải mái hơn."
Úc Trạch không đồng ý,"Anh thấy hai người càng tốt." Nói xong lấy hai chân bao lấy đôi chân nhỏ nhắn của cô.
Chu Tử Tri trừng mặt nhìn hai cái chân to, không nói gì.
"Em để khăn lau ở đâu?" Úc Trạch sờ đến một cái khăn lông lớn màu lam,"Cái này hả?"
Chu Tử Tri chỉ chỉ,"Cái màu xám bên cạnh đó ."
Cô chuẩn bị nhấc chân ra, Úc Trạch đã đưa tay, giữa chân cô cách mặt nước, lấy khăn mềm bao lấy, cướp đi những giọt nước lưu luyến đọng trên đôi chân.
Chu Tử Tri tim đập chậm nửa nhịp, lại điên cuồng nảy lên, có một loại cảm giác lặng lẽ bắt đầu sinh sôi nảy nở từ l*иg ngực, mãnh mẽ sinh trưởng khắp tứ chi, từ trong ra ngoài, tràn lan toàn thân.
Loại cảm giác này có tên là hạnh phúc.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, đối phương vẫn đang nhập thần chăm chú.
Chu Tử Tri nhẹ giọng gọi,"Úc Trạch."
Úc Trạch xốc lên một chút mí mắt,"Ừ?"
Chu Tử Tri mím môi, ngắm người đàn ông dệt nên mảng trời dịu dàng dành riêng cho mình.
Úc Trạch lau qua gan bàn chân cô,"Không phải muốn hôn anh chứ?"
Chu Tử Tri mặt đỏ tai hồng,"Anh thường ảo giác cái này quá rồi đó." Cô vỗ vỗ lưng Úc Trạch,"Đừng đυ.ng , nhột."
Úc Trạch ánh mắt nhíu lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng hoạt động,"Nhột hả?"
Chu Tử Tri hô hấp nhanh mấy phần, hai gò má càng nóng, đột ngột rút chân, thiếu chút nữa đạp đổ thùng nước.
"Không phải thì thôi ."
Úc Trạch đặt cô ngay ngắn trên giường: "Ngủ đi."
"Điều khiển điều hòa phòng khách em để ở bàn trà trong ngăn kéo thứ hai." Chu Tử Tri nằm trên giường nói,"Trong đó có chăn nữa đấy."
Úc Trạch ôm cánh tay,"Giường lớn như thế, anh nằm cũng không chen lấn, còn có thể sưởi ấm cho em mà."
Chu Tử Tri tóc gáy đều dựng thẳng đứng, cô nhấn gối đầu một cái,"Đừng có mơ !"
Còn không dễ như anh tưởng, Úc Trạch nhu thái dương,"Thật bá đạo."
Chu Tử Tri đá anh, nhưng không dùng lực,"Anh cũng đi ngủ đi."
Úc Trạch đến bãi đỗ xe một chuyến, khi trở về mang theo một túi to, bên trong đựng quần áo để thay, cái này sao giống chuẩn bị đi công tác thế, Chu Tử Tri nhìn, trực tiếp trợn trắng mắt.
Mười giờ, Úc Trạch lôi kéo ghế dựa ngồi bên giường.
"Gà mẹ gần đây rất phiền não, tiểu công chúa của bà thích đứa nhỏ cách vách ......"
Chu Tử Tri nghiêng đầu, kỳ quái hỏi,"Sao hôm nay không phải con thỏ nhỏ nữa?"
Úc Trạch khụ một tiếng, anh thật sự không bịa ra nổi nữa nên mua mấy chục quyển cổ tích đồng thoại, thức vài đêm đọc xong, rồi học thuộc lòng.
"Con thỏ nhỏ không có hệ liệt, đổi sang gà con."
Chu Tử Tri nhìn thấy Úc Trạch dường như biến ma thuật lấy từ túi quần ra một sợi dây chuyền vàng có mặt con gà nhỏ,"Gà con cũng rất đáng yêu." Sợi dây chuyền này anh nhờ thợ thiết kế nước ngoài làm theo yêu cầu, đối phương nghe anh nói muốn tạo hình con gà nhỏ, vẻ mặt muốn bao nhiêu kỳ quái có bấy nhiêu.
Chu Tử Tri nhìn ngắm con gà nhỏ, khóe môi vểnh vểnh lên.
Lần này bọn họ không phải thông qua điện thoại, mà là mặt đối mặt, hơi thở giao lưu giữa không trung, dây dưa, dung hợp, tất cả đều khác biệt hoàn toàn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Chu Tử Tri suy nghĩ không theo kết cấu, tâm tư đều xoay quanh Úc Trạch.
E sợ phát sinh cái gì, cô bắt tay Úc Trạch,"Em buồn ngủ rồi."
In dấu một nụ hôn giữa trán, anh chúc "Ngủ ngon."
Úc Trạch treo con gà vàng trên đầu giường bên cạnh con thỏ trắng, bàn tay khẽ vuốt tóc cô.
Cánh cửa khép nhẹ, người nằm trên giường mở to mắt, lại nhắm lại.
Ngày ba mươi, Chu Tử Tri về nhà, nhìn những hộp quà xa hoa trước cửa ngã trái ngã phải lẫn lộn với đống rác, sắc mặt nhất thời chìm xuống.
Chu mẹ lau tay trên tạp dề,"Năm nào nó cũng phái người mang đồ đến tặng, chắc định ám nhà mình." . Lúc khó khăn chẳng thấy giúp một tay, bây giờ thì quay lại cho hai ba quả táo, tâm trạng hắn chắc tốt lắm , chỉ khiến bọn họ khó chịu.
Chu Tử Tri mở nắp thùng rác, đem toàn bộ hộp quà ném vào.
"Tử Tri, năm đó mắt mẹ mờ mới xem Hà Duyệt Minh như con ruột mà đối đãi, nào biết con vừa xảy ra chuyện, trong nhà cùng đường, thế mà nó......"
Chu Tử Tri nhíu mi,"Mẹ, đừng nhắc lại chuyện này nữa?"
Trong phòng truyền đến thanh âm hùng hậu,"Thọ Tình, có phải con gái về rồi không?"
"Ừ, vừa mới về !"
Từ Thọ Tình nhỏ giọng nói,"Ba con tức lắm, khó chịu trong phòng nãy giờ."
Chu Tử Tri vào phòng, căn phòng kiểu xưa , sạch sẽ chỉnh tề, tản ra hương gỗ tự nhiên.
Cô nhìn người trung niên trên ghế, gọi "Ba."
Chu Kiến Huy vẫy tay, khuôn mặt cương nghị treo nụ cười từ ái,"Qua đây để ba xem xem, so với lúc đi coi bộ có tinh thần hơn."
Chu Tử Tri cười nói,"Cũng béo lên nữa."
Chu Kiến Huy nhìn con gái,"Tử Tri, con có bạn trai rồi hả ?"
Chu Tử Tri dạ một tiếng,"Anh ấy tên Úc Trạch."
Chu Kiến Huy ngón tay đặt trên ghế dựa run một cái,"Úc Trạch?"
Chu Tử Tri ngẩng đầu,"Ba, ba biết anh ấy sao?"
Chu Kiến Huy lắc đầu,"Đâu có." Ông cường điệu nói,"Ba làm sao biết cậu ấy được."
Chu Tử Tri như có chút đăm chiêu.
"xX