Tổng doanh thu phòng vé [ hiệp đường ] vượt mức một tỷ đồng, không thể không kể đến công lao của dàn diễn viên cùng những đóng góp tuyệt vời của toàn thể đoàn phim.
Nhìn chung, phong trào tiên hiệp đã bắt đầu lan rộng ra khắp nơi trên thế giới.
Sự thành công của bộ phim đã giúp tất cả mọi người có những thu hoạch cho riêng mình.
Danh tiếng của đạo diễn Vương Phú tăng thêm không ít, tác phẩm và cả đoàn phim L"Equipe dễ dàng lọt bảng đề cử giải thưởng Kim Mã, có nhiều hi vọng tiến sâu vào vòng trong.
Có rất nhiều người ghen tị về xuất thân của Trần Gia, về việc một gương mặt mới mà được đảm đương vị trí nữ chính, không thể phủ nhận những điều đó nhưng qua bộ phim này cô đã thu được rất nhiều lợi ích bao gồm kinh nghiệm quay phim, trải nghiệm thú vị giúp cô tự tin hơn, đồng thời có được một đám phần tử fans yêu thích cô nữa.
Thông qua khả năng nhập vai Lý Hách phong lưu phóng khoáng, Phùng Hạo nhận thêm vô số lời mời từ các đoàn phim khác, kịch bản gửi đến tấp nập, giá trị con người nhân đôi.
Trần Công Khắc chuyển hình tượng được khán giả đón nhận, sau này không chỉ đóng khung trong dạng vai mạnh mẽ mà càng có nhiều cơ hội trải nghiệm những vai diễn đa dạng hơn.
Với Chu Tử Tri, cô lựa chọn bộ phim này tái xuất, nhận được thành công đáng kể, sáu năm mất tích, kỹ thuật biểu diễn ngày trở lại càng sâu sắc hơn trước rất nhiều, không ai mở miệng bảo "Chu Tử Tri là bình hoa di động" cả.
Liên Thân lựa chọn tác phẩm không nhiều, chất lượng yêu cầu tương đối cao, đầu tư một bộ gây sốt một bộ, nghe đồn mỗi kịch bản đều phải qua tay Úc Trạch, nhóm biên kịch đều cố gắng chăm chút kịch bản từ đầu đến cuối, nhưng vẫn rất ít người được chọn trúng.
Một tuần gần đây, toàn bộ nhân viên công ty từ trên xuống dưới đều cảm nhận được bầu không khí cơ quan thay đổi rất không bình thường, bước đầu xác định nơi nguồn gốc phát ra từ văn phòng vị kia ở lầu hai mươi sáu.
Úc Trạch làm như không thấy ánh mắt cổ quái của bí thư, anh cúi đầu vuốt thẳng tay áo,"Cô thích ăn cơm tây hay cơm ta?"
Lời này hỏi đối tượng khác phái, không thể nghi ngờ rất ái muội, ví như muốn đến một nhà hàng cao cấp - rượu đỏ - hoa hồng, bữa tối lãng mạn ngọt ngào dưới ánh nến, anh và em cùng cụng ly.
Bí thư Triệu Như đẩy đẩy kính mắt trên sóng mũi, lấy động tác che giấu kinh ngạc.
Cô tới Liên Thân gần mười năm, tâm trạng hồi đầu cũng giống như đại đa số đồng nghiệp nữ khác, ôm giấc mộng làm vợ ông chủ lớn, bước vào cửa hào môn, sau này cô kịp thời ghìm cương trước bờ vực, còn thật thà bước từng bước đến vị trí bí thư.
Qua nhiều năm, Triệu Như càng ngày càng thấy may mắn vì quyết định lúc trước, không thì đã sớm bị tống cổ từ lâu rồi, đợi người đàn ông này coi trọng tỷ lệ so với cổ phiểu chỉ tăng không giảm còn thấp hơn.
Triệu Như co rút cơ mặt, cảm giác nghe tiếng lòng bản thân cúi đầu xin lỗi đại chúng.
"Úc tổng, anh có phiền nếu tôi nói tây ta kết hợp chăng?"
Úc Trạch sắc mặt đen như đáy nồi, cơm tây cơm ta anh đều nếm qua, khẩu vị Chu Tử Tri bình thường, cho nên mới định hỏi bí thư một chút, tuổi hai người tương đương, nói không chừng có thể cho anh một cái gợi ý.
Ánh mắt Triệu Như phía sau mắt kính lóe lóe,"Một chén cơm trứng chiên tự tay làm hẳn là có ý nghĩa hơn so với bất kỳ món sơn hào hải vị nào."
Úc Trạch gõ gõ ngón tay trên mặt bàn,"Thêm một ngày phép cho cô."
Tại sao không trực tiếp tăng lương chứ? Triệu Như một chút cũng không thấy vui, cô trước mắt độc thân một người một cún, nghỉ ở nhà cô đơn biết bao.
Úc Trạch không biết được nội tâm oán niệm của bí thư , nhanh chóng ngồi vào trong xe gọi điện thoại cho Chu Tử Tri.
Chu Tử Tri đang thảo luận kịch bản bộ phim tiếp theo, thấy có cuộc gọi đến, cô nói tiếng xin lỗi, rời vị trí, ra ngoài bắt máy.
"Anh tan làm rồi ."
"Ừa."
Úc Trạch một tay giữ tay lái,"Buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé, đã hai ngày không gặp em rồi."
Anh tựa hồ phát hiện giọng điệu vừa công thức hoá lại nghiêm túc như lúc xử lý công tác, không khỏi nói chậm lại,"Được không?"
Chu Tử Tri khó xử,"Không tiện đâu."
"Anh có nhà ở Bắc Giang." Úc Trạch cười nhẹ,"Rất an toàn."
Chu Tử Tri nhịn không được mắt trợn trắng, sao cô cảm thấy sang bên kia với anh mới càng không an toàn?
"Chỉ là cùng ăn cơm chiều thôi mà." Úc Trạch dẫn dụ,"Em đang ở đâu? Anh đến đón em."
Chu Tử Tri nói địa chỉ, cô cất điện thoại về túi, bước chân còn chưa động, điện thoại lại vang , Kiều Nam gọi .
"Tử Tri, đang bận hả?"
Nghe ra cô ấy không vui, Chu Tử Tri nhíu mi,"Nam Nam, có chuyện gì vậy?"
"Ngày nào tan sở về anh ấy đều mở máy ngồi chơi vi tính, đến hai ba giờ sáng mới chịu tắt máy, suốt thời gian đó không rời khỏi ghế." Giọng Kiều Nam khàn khàn,"Mình chịu đủ rồi."
Chu Tử Tri hỏi,"Bạn không khuyên nhủ ảnh sao?"
"Có khuyên rồi, vô dụng thôi."
Kiều Nam lau nước mũi, đôi khi cô nghĩ, chồng mình không ở ngoài ăn chơi đàn điếm, chỉ mê game online cũng không xấu xa gì.
Thế nhưng con người ai cũng có lòng tham, Kiều Nam hi vọng đối phương có thể dành nhiều thời gian cho cô và con hơn chứ không cần đợi cô nhắc nhở hết lần này đến lần khác, mà đối phương vẫn mãi hờ hững, lại cùng đám bạn trong game nói nói cười cười.
Tất cả thời gian rãnh rỗi đều giành cho thế giới ảo, xem nhẹ gia đình.
Chu Tử Tri chớp mắt, kinh doanh hôn nhân cũng không quen thuộc gì với cô.
"Ảnh đâu rồi?"
"Bị mình đánh chạy về nhà mẹ rồi , không dám về đây."
"......"
Chu Tử Tri yên tâm rất nhiều, Kiều Nam đang nổi giận còn biết tìm cô giải khuây.
Biết sao được, lấy tính tình Kiều Nam, phỏng chừng sẽ dao sắc chặt đay rối, xong xuôi mới nói cho cô biết.
"Hai người cãi nhau, đừng kinh động tới ba mẹ anh ấy thì tốt hơn."
"Mình biết." Kiều Nam dừng một chút, cô thở dài,"Lần này mình giận quá mất khôn, còn đập hư máy tính , ai da, hơn một vạn đồng lận."
Chu Tử Tri trêu ghẹo,"Đau lòng quá."
Kiều Nam hít sâu,"Tâm sự với bạn, trong lòng mình thoải mái nhiều rồi."
"Nam Nam, trước đây tụi mình yêu cùng lúc, bạn và A Lập đến được hôm nay, mình vẫn còn một mình ." Chu Tử Tri nhẹ giọng nói, "Hai người kiên trì đến bây giờ cũng không dễ, gặp chuyện đừng xúc động, đừng vội ra quyết định khiến bản thân hối hận."
"Tử Tri, bạn sẽ không mãi một mình đâu ." Kiều Nam nói.
Chu Tử Tri trở về, mọi người đang nói đến cao hứng, ở đây gồm có đạo diễn trẻ Tôn Lượng, biên kịch nổi tiếng Lý Duy, nhà sản xuất Ngô Lương, còn có hai diễn viên gạo cội.
"Tử Tri, chúng ta tiếp tục nào." Tôn Lượng nói,"Nam chính chúng tôi chọn Hà Duyệt Minh."
Chu Tử Tri không nghe rõ,"Ai?"
Lý Duy cười nói,"Hà Duyệt Minh, ảnh rất thích hợp."
Chu Tử Tri khóe môi mím chặt, căng một đường thẳng tắp, thật lâu sau, cô nghe được giọng nói bản thân,"Xin lỗi, tôi nghĩ tôi không có khả năng tiếp nhận kịch bản này."
Tất cả mọi người rất khó hiểu.
"Mấy năm gần đây sức hút của anh ấy rất cao, thực lực và ngoại hình đều tốt vô cùng." Ngô Lương thấy cô đột nhiên thay đổi thái độ, khuyên giải "Hai người đối diễn nhất định sẽ rất hòa hợp."
"Xin lỗi."
Vô luận bọn họ phí bao nhiêu nước miếng, Chu Tử Tri đều lắc đầu.
Đóng cùng một tác phẩm với Hà Duyệt Minh, biến đổi theo tính cách nhân vật, phóng thích tình cảm, yêu nhau say đắm, sóng vai đứng ở bục cao.
Đó là mơ ước trước đây của cô, không phải hiện tại.
"Hay là cô và anh ta diễn thử một màn rồi cân nhắc sau?"
"Không cần đâu."
Tôn Lượng sắc mặt không tốt,"Có thể nói cho tôi biết vì sao không?"
Mọi người đều rất hiếu kỳ.
Chu Tử Tri mí mắt giật giật, lý do gì mới thỏa mãn được bọn họ mà không cảm thấy gượng ép? Cô bình tĩnh nói,"Thực không dám giấu, tôi từ chối vì có lý do riêng không phải vì Hà Duyệt Minh......"
Chu Tử Tri ngừng một lát,"Vừa rồi tôi ra ngoài tiếp điện thoại, lịch trình sắp tới có chút vấn đề."
Những người khác nghe chỉ cảm thấy có một chút tiếc nuối, rất nhanh nghị luận xem xét nữ diễn viên khác, trừ Tôn Lượng.
Ngay từ đầu hắn đã chọn Chu Tử Tri, đổi thành người khác đối hắn mà nói là nhân nhượng vì toàn cục nhưng trong lòng luôn cảm thấy có khiếm khuyết.
"Cô về xem kịch bản trước, lần sau chúng ta bàn lại."
Tôn Lượng rất buồn bực, lúc đi hí hửng mang theo hợp đồng, kết quả một chuyến về tay không.
Chu Tử Tri không nhiều lời, cô cầm túi ra ngoài, nếu Hà Duyệt Minh biết bộ phim kia nữ chính là cô, phản ứng cũng sẽ giống cô thôi.
Hơn bảy giờ tối, bóng đêm mê ly, thành phố ồn ào náo động.
Chu Tử Tri ngồi ở phòng khách, tay bưng ly nước, hơi nóng bốc lên, trong phòng bếp tỏa hương đồ ăn, âm thanh nồi nêu hỗn loạn.
Người kia đang nấu ăn, rất không chân thật.
Chu Tử Tri uống một ngụm nước, khí lạnh trong lòng vơi bớt, cô thư thái hơn, đứng dậy đi đến phòng bếp, nhìn thấy trên thớt gỗ cà rốt xắt sợi, cọng nào cọng nấy đều rang, so cô cắt tốt hơn rất nhiều, cô kinh ngạc nhìn bóng dáng cao lớn, nhất thời có chút trố mắt.
"Cần em giúp gì không?"
Úc Trạch rửa dĩa dưới vòi nước,"Toàn mùi khói dầu, em ra ngoài đi."
Chu Tử Tri không rời đi mà còn tiến vào, mở nồi ra nhìn thịt dê trong nồi, bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện,hỏi "Anh có chơi game online không?"
"game online?" Úc Trạch nhướn mày, anh và Phong Bách Dục hồi còn đi học vẫn hay nói đùa, bọn họ sẽ thiết lập sever công hội lớn nhất quốc gia.
Khi Úc Trạch quay đầu, chuẩn bị kể, thời điểm định chia sẻ cùng với Chu Tử Tri bắt giữ được một chút khác thường.
Úc Trạch chớp chớp mắt,"Chưa từng chơi thử."
Chu Tử Tri nhẹ nhàng thở ra.
Hai món mặn, một món canh, Chu Tử Tri gắp một miếng Mực sốt chua Bắc Kinh.
Úc Trạch nhìn cô,"Mùi vị thế nào?"
Chu Tử Tri ăn một miếng, mỉm cười nói,"Rất ngon."
Úc Trạch nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt Chu Tử Tri, ánh mắt sâu mấy phần, may là tay nghề khổ công tích lũy mấy năm anh du học nước ngoài vẫn chưa thụt lùi.
Hương vị món ăn gia đình rất ấp ám, Chu Tử Tri ăn hai chén cơm, ăn xong cô liền rối rắm , qua vài ngày nữa tham gia vào đoàn phim [ sau lưng có người ], nhân vật cô nhận là một giáo viên ballet, rất nhiều lần nhắc nhở bản thân phải khống chế sức ăn, ai dè lại sơ sót ngay lúc này.
"Trễ rồi ." Chu Tử Tri đội mũ cùng khăn quàng cổ.
Úc Trạch cầm chìa khóa xe, mặc áo khoác vào, anh còn chưa chính thức nhậm chức bạn trai, trước mắt chỉ là thử việc thôi, cũng không biết lúc nào cô mới nói câu "Chúng ta ngủ lại đây đi".
Bên ngoài những bông tuyết lượn lờ tung bay.
Trong xe, điều hòa mở cao, Chu Tử Tri mệt rã rời, đến dưới khu nhà, cô đã ngáp vài cái.
Úc Trạch cúi người, môi mỏng nhẹ nhàng chạm trán Chu Tử Tri, thấp giọng nói," Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Chu Tử Tri mở cửa xe, bông tuyết hôn lên hai má, cô chạy vào hành lang.
Ở dưới lầu nhìn đến khi cửa sổ sáng lên, Úc Trạch mới lái xe rời đi, anh trở về mở máy tính ra, xóa tài khoản game , cho tất cả các game vào mục thùng rác.
Tắm rửa nằm trên giường, Úc Trạch gọi điện thoại,"Bách Dục, sau này Tử Tri có hỏi tới game online, cậu đừng nhắc tới tôi nhé."
Phong Bách Dục còn ở trường quay, hắn đi đến một góc,hỏi "Sao vậy?"
Úc Trạch nói,"Cô ấy không thích."
Phong Bách Dục khoa trương ai da một tiếng,"Ê răng quá."
"Chừng nào dẫn về đây hả?"
"Tôi còn đang thử việc đây." Úc Trạch thở dài.