Lâm Hàn Dữ và Giang Gia Niên gần như là về đến Giang Thành cùng một thời gian nhưng hai người cũng không gặp nhau, Giang Gia Niên cũng là về đến nhà gọi điện thoại mới biết được, còn có chút tiếc nuối sao lại không gặp ở sân bay cũng nhau trở về, nhưng mà chưa nói được mấy câu, đối phương hình như có việc gì đó, vội vàng ngắt máy.
Lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là cảm thấy dù sao ngày mai đi làm cũng sẽ gặp, cũng không vội phải gặp ngay lập tức, buôi tối khi đi ngủ còn cao hứng mà lên kế hoạch ngày mai sẽ nói như thế nào để làm rõ quan hệ, nói thế nào để không mất thể diện lại ngắn gọn, suy nghĩ rất lâu làm cho cô lại mất ngủ lần nữa, gần ba giờ sáng mới mơ mơ màng màng ngủ, rạng sáng năm giờ lại tỉnh lại không hề dự liệu, rốt cuộc không có cách nào đi vào giấc ngủ lần nữa, đến đường cùng đành phải dậy, rửa mặt, tập thể dục, chuẩn bị đi làm.
8h55" sáng, công ty du lịch Duyệt Đồ bắt đầu lục tục có người đi làm, nhân viên tầng cao nhất vừa ngồi xuống liền nhìn thấy cửa văn phòng tổng giám đốc mở ra, Giang Gia Niên từ bên trong đi ra, khó có khi không mang mắt kính, trang điểm dịu dàng hơn mọi ngày một chút, nhìn có vẻ dễ ở chung hơn nhiều.
Hôm nay cô mặc cũng không phải trang phục công sở thuần một màu đen như mọi ngày mà thay một cái váy xinh đẹp, mang vòng tay sang quý, nhất cử nhất động đều lộ ra phong tư vũ mị khó hình dung.
Cô đi phòng trà nước rót cốc nước, bởi vì cô đi làm sớm, trợ lý còn chưa đến, chuyện rót nước này cũng tự mình làm.
Đi vào phòng trà nước cũng không có người, cô chờ nước đầy, liền nhìn nhìn vòng tay trên cổ tay, đây là quà sinh nhật năm nay Lâm Hàn Dữ tặng cho cô, cô vẫn luôn tiếc không đeo, nhưng mà nhớ tới việc phải làm hôm nay, hình như mang nó càng thêm thích hợp.
9h15", nhân viên trên tầng cao nhất náo nhiệt hẳn lên, Hứa Hoan Nhan là người thứ nhất đi ra từ văn phòng phó tổng, dẫm lên giày cao gót đi đến cửa, âm thanh thanh thúy vô cùng có tiết tấu này cũng thu hút sự chú ý của Giang Gia Niên, cô mở cửa đứng ở cửa, lòng tràn đầy chờ mong mà nhìn về phía cửa văn phòng, quả nhiên nhìn thấy Lâm Hàn Dữ trở về.
Cô không giống như những người khác đuổi theo ra ngoài, chỉ nội liễm đứng ở cửa văn phòng mình, nhìn chăm chú người đàn ông đang đứng giữa vòng vây của mọi người, đi vào từng bước một. Anh tự nhiên là anh tuấn, nhưng so với vị tiên sinh phi cơ trưởng hờ hững lãnh đạm bất cận nhân tình mới gặp không lâu kia thì hoàn toàn khác biệt. Lâm Hàn Dữ cũng không lạnh lùng giống tên của anh, mặt anh luôn mang theo ba phần ý cười, mặc kệ đối với ai cùng đều ôn hòa, danh tiếng trong ngành cũng cực tốt. Khi anh cười như vậy bạn sẽ có cảm giác toàn bộ ánh mắt của anh phảng phất giống như đều chứa bạn bên trong, không có mấy người có thể chịu được, càng đừng nói đến Giang Gia Niên chưa từng có kinh nghiệm yêu đương.
Cô không tự giác mà khẩn trương lên, một bên tay chậm rãi nắm thành nắm đấm, một tay kia bất an mà cầm vòng tay trên cổ tay còn lại, hành động này cũng để cho Lâm Hàn Dữ phát hiện hôm nay cô khác biệt, chờ đi đến trước mặt cô liền dịu dàng nói: "Anh còn tưởng em không thích vòng tay này nên mới không đeo chứ."
Giang Gia Niên cong cong môi, nói: "Không có, em rất thích."
Cô chưa nói trắng ra, cũng không lộ ra biểu tình ngượng ngùng gì, không phải không có mà là bởi vì Hứa Hoan Nhan còn ở bên người anh, có cô ta ở đó, nếu cô tỏ ra như vậy khẳng định sẽ bị đối phương mang ra bàn tán thành đầu đề câu chuyện, nháo đến dư luận xôn xao, đến lúc đó có thể toàn bộ người công ty đều sẽ biết, bọn họ sẽ nói Giang tổng bình thường mưa rền gió cuốn khi nói chuyện với Lâm Đổng cư nhiên lại thẹn thùng như vậy, quả nhiên là phu nữ, cũng không thể bước qua cửa ải tình cảm này.
Bên này cô đang cân nhắc trong lòng, Hứa Hoan Nhan bên kia đã bắt đầu ra vẻ.
"Ai nha." Hứa Hoan Nhan cười kỳ quái nhìn Giang Gia Niên, "Giang tổng, hôm nay cô trang điểm thật xinh đẹp, không giống bình thường chút nào, có phải đi hẹn hò với ai không?"
Nói như thế nào đây, kỳ thật cô ta cũng đoán không sai, chính là không có khả năng thừa nhận khẳng định trước công chúng, Giang Gia Niên làm lơ khıêυ khí©h của cô ta, hoàn mỹ mà cười nói: "Loại chuyện này không tiện tiết lộ cho người ngoài, Hứa phó tổng không cần xen vào việc của người khác, đến giờ đi làm rồi, mọi người cũng đừng đứng đầy nữa, Lâm Đổng đến đây hẳn là có việc đi? Chúng ta đi vào rồi nói."
Nói xong, cô trực tiếp mở cửa để Lầm Hàn Dữ đì vào, giống như anh tới đây khẳng định là để tìm cô, sẽ không phải đi tìm Hứa Hoan Nhan, việc này làm cô ta tức điên, cô ta giống như cực kỳ tức giận ngược lại cười âm hiểm, sau khi Lâm Hàn Dữ đi vào văn phòng, cô ta cũng muốn theo vao, Giang Gia Niên duỗi tay ngăn cản cô ta.
"Hứa phó tổng còn có việc sao?" Cô dò hỏi không cảm xúc, loại bộ dáng nhàn nhạt này càng làm cho Hứa Hoan Nhan tức giận.
"Tôi đương nhiên có chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn, chuyện này vẫn nên là ba người chúng ta nói chuyện ngầm với nhau tương đối tốt, để người khác nghe thấy thì Giang tổng cũng không còn mặt mũi." Lời nói Hứa Hoan Nhan có ẩn ý, nói xong đẩy cánh tay Giang Gia Niên ra, đi vào văn phòng.
Giang Gia Niên nhíu nhíu mi, ẩn ẩn cảm thấy chuyện này không bình thường nhưng nhìn cấp dưới ở bên ngoài vây xem, cô cũng chỉ có thể đi vào đóng cửa lại.
Cô vừa mới đóng cửa, còn chưa kịp xoay người sang chỗ khác, sau lưng liền vang lên âm thanh làm nũng của Hứa Hoan Nhan.
"Hàn Dữ, bây giờ không có người ngoài, thời gian cũng thích hợp, anh có thể nói cho cô ấy chưa?"
Nói cho cô cái gì?
Giang Gia Niên xoay người nhìn về phía bọn họ, Lâm Hàn Dữ đứng bên cạnh bàn làm việc, Hứa Hoan Nhan đứng bên người anh, lôi kéo cánh tay anh, gần như là dựa hẳn vào trên người anh vậy.