- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu
- Chương 6
Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu
Chương 6
Đi tới đi lui bận rộn hơn nửa ngày, Giang Gia Niên đi giày cao gót có chút mệt mỏi, cũng không đi quá xa tìm khách sạn quá tốt, liền đặt một phòng ở khách sạn gần sân bay, chuẩn bị nghỉ ngơi ngắn ngủi một đêm.
Phòng cô ở vị trí cuối hành lang tầng 7, là gian phòng cao cấp của khách sạn này, cô mở cửa phòng đi vào, sau khi bật điện liền nhìn một lượt, hoàn cảnh vô cùng giống nhau nhưng giá ở mức kia cũng chỉ có thể tạm chấp nhận.
Để hành lý gọn gàng xong, lấy ra dép lê, thay giày cao gót, cảm giác cả người đều sống lại.
Giang Gia Niên thở nhẹ ra một hơi, đi đến mép giường cẩn thận xem qua chăn gối một chút, xác nhận những thứ trên giường đã được đổi qua mới nằm lên đó, không đến vài phút liền nặng nề đi vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại lần nữa, nhìn đồng hồ trên tường, đã là hơn 6h tối, theo lý thuyết nên đi xuống ăn bữa cơm, nhưng cô không đói bụng chút nào, mới vừa tỉnh ngủ cũng lười vận động, dứt khoát lấy notebook, đi đến bàn ngồi tính xem chút văn kiện.
Đáng tiếc hôm nay ông trời giống như cố ý muốn đối nghịch với cô, bởi vì khi mở họp cần dùng máy tính để chiếu PPT, notebook cũng không còn nhiều pin, vừa mới bật lên lại tự động tắt máy.
Giang Gia Niên nhíu nhíu mi, lấy đồ sạc từ trong ba lô, kéo dây sạc thật dài, một bên cắm vào máy tính, một bên đi cắm vào ổ điện ở gần cửa.
Nhưng mà vừa mới cắm vào ổ điện, đèn trong toàn bộ căn phòng bỗng nhiên lóe lên một chút, vang lên tiếng lách tách, lập tức lâm vào một mảnh bóng tối.
Giang Gia Niên hoảng sợ, cô vẫn là lần đầu tiên gặp loại tình huống này, nhanh chóng đi kéo màn, nhưng sắc trời đã tối, Bắc Kinh lại có mưa, ánh sáng tiến vào phòng vẫn thiếu đến đáng thương như cũ.
Không có điện liền không thể làm gì, Giang Gia Niên dùng di động chiếu sáng, khi ra ngoài cũng không dám đóng cửa, sợ lát nữa lại không vào được. Cô chạy chậm một đường xuống lầu, tìm đến quầy tiếp tân khách sạn phản ánh vấn đề này, nhân viên nghe xong cũng trả lời rất lễ phép.
"Rất xin lỗi tiểu thư, phòng cô lúc trước đúng là có chút vấn đề về điện, đã từng được kiểm tra cùng sửa chữa, có thể còn chút vấn đề nhỏ chưa giải quyết, tôi sẽ lập tức cho người lên kiểm tra cho cô, cô xem có thể chứ?"
Giang Gia Niên không thích khó xử người khác, nhưng trong lòng cô còn vướng công việc cho nên cô hỏi: "Bao lâu thì có thể sửa xong?"
Nhân viên lễ tân nói: "Cái này tôi cũng không rõ lắm, cụ thể còn phải xem là vấn đề gì, nhân viên sửa chữa lên kiểm tra hẳn có thể nói cho cô."
Giang Gia Niên không thích đối mặt với cái nhân tố không xác định, nói thẳng: "Vậy thôi, cô đổi cho tôi cái phòng khác đi."
Nhân viên lễ tân sửng sốt, khó xử nói: "Xin lỗi tiểu thư, bởi vì nguyên nhân thời tiết, sân bay nhiều lần hủy bỏ chuyến bay, rất nhiều hành khách cùng nhân viên đội bay đều đến khách sạn của chúng tôi nghỉ ngơi, đã không còn phòng trống."
Giang Gia Niên kinh ngạc nói: "Phòng bình thường cũng không có sao?"
Nhân viên gật đầu: "Đúng vậy, phòng bình thường cũng không có."
Thật xui xẻo.
Giang Gia Niên lạnh mặt, ngày thường cấp dưới nhìn thấy vẻ mặt này của cô đều phải im như ve sầu mùa đông, càng miễn bàn nhân viên lễ tân, nhất thời cầm lòng không đậu mà hơi rụt về phía sau.
Liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp nhu nhược đáng thương đứng trước quầy, Giang Gia Niên cau mày đi về phòng của mình ở tầng 7, nhân viên sửa chữa thế nhưng tới cũng thật nhanh, kiểm tra xong liền nói với cô: "Tiểu thưm có thể phải hai ba tiếng đồng hồ mới có thể sửa xong, lần này mạch điện bị hỏng tương đối nghiêm trọng, mấy cái phòng bên cạnh cũng đều mất điện, chúng tôi phải sửa cùng nhau."
Hai ba tiếng đồng hồ.
Bây giờ là hơn 6h, tính thêm ba giờ nữa cũng đã đến 9h, căn bản không còn bao nhiêu thời gian để xem tài liệu.
"Lâu như vậy?"
Giang Gia Niên nông nóng mà nói nhỏ một câu, nhân viên sửa chữa cũng tỏ vẻ không có biện pháp, cùng một nhân viên khác đi gõ cửa căn phòng bên cạnh.
"Xin chào, chúng tôi là nhân viên sửa chữa của khách sạn, xin hỏi có người ở trong không?"
Nhân viên sửa chữa rất khách khí mà dò hỏi khách trong phòng, liên tục gõ cửa ước chừng ba lần, cánh cửa kia mới khoan thai mở ra.
Cửa mở, Giang Gia Niên nhịn không được nhìn qua, người này thấy bị mất điện nhưng vẫn còn có thể ở bên trong giống như không hề phát hiện, vừa nhìn thấy người đi ra liền kinh ngạc, này không thể không nói oan gia ngõ hẹp đâu? Thành ngữ Trung Quốc thật là bác đại tinh thâm, có thể hoàn mỹ hình dung tình cảnh này.
Mà cái người cô nhìn thấy đứng sau cửa là ai? Phi cơ trưởng tiên sinh mặc áo sơ mi, quần dài đi ra, đứng ở cửa híp con ngươi nhìn ra bên ngoài, hành lang một mảnh đen như mực, anh vừa xuất hiện giống như toàn bộ sáng ngời lên, Giang Gia Niên tự nhiên cong cong khóe miệng lộ ra tươi cười, Hạ Kinh Chước nhìn lại chỗ cô đúng lúc thấy.
"Tiên sinh, xin lỗi quấy rầy anh nghỉ ngơi, bởi vì tiểu thư này sử dụng ổ điện trong phòng liền mất điện, năm phòng xung quanh đều mất điện, hiện tại chúng tôi muốn thống nhất kiểm tra và sửa chữ một chút, có thể phiền anh chờ ở bên ngoài một lát được không? Nếu anh muốn nghỉ ngơi có thể đến sảnh lớn khách sạn ngồi một chút."
Nhân viên sửa chữa nói xin lỗi rất lễ phép, Hạ Kinh Chước cũng rất dễ nói chuyện, lập tức dịch người ra nhường vị trí.
Hai nhân viên sửa chữa điện đi vào, vốn tưởng rằng có thể bắt đầu làm việc lại nghe thấy người đàn ông ở phía sau lạnh lẽo bổ sung: "Đừng động vào đồ của tôi."
Nhân viên sửa điện sửng sốt một chút, vội vàng nói vâng, lúc này Hạ Kinh Chước mới lui về sau vài bước, đi vào hành lang, cơ hồ liền đứng bên người Giang Gia Niên.
Anh nghiêng đầu, tầm mắt liếc xéo cô làm cô có cảm giác không khỏe.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu
- Chương 6