Chương 43

Trong khi đi đến phòng giải phẫu, Giang Gia Niên vẫn luôn gắt gao nắm chặt đôi tay, trước đó cô đã tìm hiểu trên mạng rất nhiều về quá trình giải phẫu, hiện tại những hình ảnh nhìn còn thấy ghê người đó liền hiện lên trong đầu cô.

Chờ cô nằm trên bàn giải phẫu, nhìn ánh đèn trên đỉnh đầu, nghe hộ sĩ cùng bác sĩ nói chuyện như bình thường, bỗng nhiên cảm thấy cả người rét run.

Đứa nhỏ trong bụng giống như có cảm ứng chính mình sắp bị xóa sạch, cô hình như còn có thể cảm giác được nó đang khóc, khóc thật sự thương tâm.

Giang Gia Niên bỗng nhiên nổi da gà toàn thân, không thoải mái tới cực điểm, trong lòng lộn xộn, đời này còn chưa có thời điểm khó chịu như vậy.

Xoay đầu, nhìn những công cụ đó của bác sĩ, chính là mấy thứ kia sẽ đem đứa nhỏ trên người cô xóa sạch, Giang Gia Niên chỉ nghĩ như vậy liền cả người phát run, cảm thấy chính mình nếu lại tiếp tục nằm ở đây có khả năng phải một mạng quy thiên.

Vì thế, khi bác sĩ muốn bắt đầu, Giang Gia Niên bỗng nhiên chạy từ giường bệnh xuống dưới, vội vàng ném lại một câu "Tôi không làm" liền chạy ra ngoài.

Vị bác sĩ lớn tuổi ngoái đầu nhìn cửa, chỉ có thể lắc đầu.

Hộ sĩ bên cạnh nhìn nhìn, mắt trợn trắng nói: "Sao mà giống như diễn trên phim truyền hình vậy, mấy người như thế này làm lãng phí bao nhiêu thời gian, không thể suy nghĩ cẩn thận ngay từ đầu sao?"

Không thể suy xét cẩn thận ngay từ đầu sao?

Có những việc nếu không đi đến điểm cực đoan thì người ta căn bản không biết chính mình rốt cuộc muốn nhất là thứ gì.

Đi nhanh ra khỏi bệnh viện, trở lại trên xa, Giang Gia Niên không ngừng nắm chặt tay lái, mấy cái ý niệm trong đầu giao hội, cô cảm thấy đầu đều sắp nổ mạnh.

Đúng lúc này, di động vang lên, cô cúi đầu nhìn, là điện thoại của mẹ cô.

Hơi thu xếp tâm tình một chút, thanh thanh giọng nói, Giang Gia Niên tiếp điện thoại "alo" một tiếng, bên kia Giang mẫu quan tâm hỏi: "Gia Niên, đã giải phẫu xong chưa? Thế nào?"

Giang Gia Niên trầm mặc một hồi nói: "Bác sĩ nói con không cần giải phẫu, vấn đề không lớn, có thể uống thuốc để trị được."

Giang mẫu không nghi ngờ gì, cao hứng nói: "Phải không? Vậy thật tốt quá, con người ý mà, tuổi lớn sợ nhất là động dao kéo, động dao kéo trên người con gái mẹ thì mẹ cũng sợ."

Hiện tại tâm tình của Giang Gia Niên rất kém, không giữ được trạng thái tốt lâu lắm, chỉ có thể nói với mẹ cô: "Mẹ, mẹ nếu không có việc gì con cúp điện thoại nhé, con đang lái xe."

Giang mẫu vừa nghe liền nhanh chóng nói: "Được được được, vậy con chuyên tâm lái xe." Dừng một chút, dường như nhớ tới cái gì nói, "Vậy cái kia, còn có chuyện mẹ muốn nói với con, nếu con đều đã về nhà, mấy người mà mẹ nhắc đến lúc trước đề không tệ lắm, mẹ sắp xếp thời gian, con đi gặp một chút?"

Xem mắt.

Giang Gia Niên 30 tuổi cũng không phải chưa từng đi.

Trước kia mỗi lần cô đều dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, nhưng lần này cô thế nhưng lại không lập tức phủ quyết, ngay cả Giang mẫu cũng có chút ngoài ý muốn.

Càng làm cho người ta ngoài ý muốn chính là, sau một hồi im lặng, Giang Gia Niên cư nhiên nói: "Được ạ."

***

Được???

Con gái cư nhiên đáp ứng xem mắt?

Giang mẫu ngoài ý muốn nhìn di động, cho rằng chính mình nghe nhầm.

Giang Gia Niên hồn vía lên mây mà treo điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ xe thầm nghĩ, cũng không phải là không được, cũng không thể để đứa trẻ sinh ra liền không có ba đi.

Nếu đã quyết định muốn giữ lại đứa trẻ này, vậy phải chịu trách nhiệm với nó. Chờ thời cơ chín muồi còn phải nhanh chóng nói cho ba mẹ chuyện này, bằng không trái tim của hai vợ chồng già chưa chắc đã chấp nhận được chuyện này.

Giang Gia Niên không phải loại người yếu đuối ủy mị, sau khi hạ quyết tâm liền sẽ không vì thế mà mâu thuẫn, quyết đoán lái xe rời đi, chuẩn bị hoàn thành tất cả, an ổn chờ đợi đứa trẻ ra đời.

Bên kia.

Hạ Kinh Chước đang nghỉ ngơi như thường, vốn nên đọc sách chuyên ngành chồng chất như núi lại bị một cuộc điện thoại đánh vỡ tất cả.

Dãy số xa lạ rất ít khi hiện trên di động của anh, ngẫu nhiên xuất hiện không khỏi làm cho người ra sinh ra vô số liên tưởng.

Điện thoại là số ở Giang Thành, có thể là người nào đó gọi tới hay không, người phụ nữ không muốn cùng anh lui tới nữa kia, có lẽ cô hối hận?

Hạ Kinh Chước chần chờ vài giây, ấn nghe điện thoại, đưa di động chậm rãi đặt ở bên tai, cũng không hỏi, không chào, lẳng lặng chờ người bên kia mở miệng trước.

Mà sau khi đối phương mở miệng, tâm tình đang tốt của anh bị thổi quét trong nháy mắt.

"Xin chào, cho hỏi đầu dây là Hạ Kinh Chước tiên sinh sao?"

Là thanh âm của đàn ông, không phải là người phụ nữ nào đó, rất xa lạ, không hề có ấn tượng, làm người ta uể oải.

"Đúng vậy. Tôi không mua bảo hiểm."

Hạ Kinh Chước lãnh đạm mà đáp lại, lập tức liền muốn cúp điện thoại, lúc này người đầu dây bên kia cũng tức giận không nhẹ, ẩn nhẫn đáp: "Tôi không phải bán bảo hiểm."

Hạ Kinh Chước "à" một tiếng, vô cùng hờ hững nói: "Tôi cũng không mua phòng."

Lời nói này, miệt thị thế này thật đúng là làm anh ta vốn có ấn tượng xấu càng thêm phát điên. Nhưng mà, người bên kia rõ ràng là tình địch, anh ta vẫn phải bảo trì phong độ, cưỡng bách chính mình bình tĩnh nói một câu: "Tôi không phải nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ."

Nghe cách nói của anh ta, cảm giác được đối phương đang che dấu tức giận, Hạ Kinh Chước rốt cuộc khép sách trên tay lại, một lát sau mới nói: "Vậy anh tìm tôi làm gì."

Trừ bỏ những cái đó thật đúng là không nghĩ ra một người xa lạ vì sao muốn tìm anh, xem ra người này ngày thường vẫn luôn cô độc một mình.

Gọi điện thoại không phải ai khác, chính là Lâm Hàn Dữu, trong lòng anh ta đã có kết luận Hạ Kinh Chước đã làm với Giang Gia Niên những việc đó, đối với anh vốn có nhiều ác ý, hiện tại nghe thái độ nói chuyện của người này, càng thêm chán ghét.

"Tôi là Lâm Hàn Dữ, anh có thể không quen biết tôi nhưng tôi biết anh."

Anh ta tư giới thiệu trước, vốn không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời gì nhưng ngay sau đó đang muốn nói gì đó lại bị ngắt lời ngoài ý muốn.

"Lâm Hàn Dữ."

Tên thật đúng là quen thuộc, người phụ nữ kia trong lúc ấy đã kêu cái tên này vô số lần, anh còn tưởng rằng đời này sẽ không có cơ hội nhìn thấy người này, không nghĩ có một ngày, anh ta lại chủ động gọi điện đến.

"Tôi biết anh." Hạ Kinh Chước để sách sang một bên, dựa vào đầu giường nhàn nhạt nói, "Anh tìm tôi có chuyện gì?"

Đây là người Giang Gia Niên thích.

Trong đầu Hạ Kinh Chước tràn ngập những lời này, làm anh thậm chí không thể tự hỏi như bình thường, dùng thái độ bình tĩnh trả lời đối phương.

Lâm Hàn Dữ cũng nhận thấy có chút khác thường, anh ta càng thêm khẳng định suy đoán của chính mình, đi thẳng vào vấn đề nói: "Tôi gọi điện thoại là muốn hẹn Hạ tiên sinh ra ngoài gặp mặt, nói một chút chuyện về..... Gia Niên."