Chương 2

Lần đầu tiên gặp Đường Lâm Nam là vào năm tôi mười lăm tuổi.

Tại đám tang của bố tôi.

Anh mặc bộ vest đen, bước đến gần và lau nước mắt cho tôi.

Vẻ mặt anh tuy nghiêm nghị nhưng động tác lại rất dịu dàng.

Tôi nghẹn ngào: “Chú là ai?”

“Tôi tên Đường Lâm Nam”

“Tôi là bạn của bố cháu”

Sau đó tôi được anh nhận nuôi.

Lúc đầu, tôi rất dè dặt và rất khó buông bỏ mọi thứ trong quá khứ.

Nhưng Đường Lâm Nam đối xử với tôi rất tốt, thực sự rất tốt.

Anh ấy chưa bao giờ khó khăn với tôi trong vấn đề ăn mặc.

Ngoại trừ mỹ phẩm.

Khi tôi học lớp mười hai, trong lớp có bạn lén lút trang điểm, tôi động lòng nên lén mua một cây son bằng tiền tiêu vặt mà Đường Lâm Nam đưa cho.

Kết quả là mới thoa xong về nhà đã bị Đường Lâm Nam bắt gặp.

Anh ấy nhìn chằm chằm và môi tôi, nhìn đến mức khiến tôi rùng mình.

“Tôi...tôi sẽ lau nó ngay”

“Đứng yên!”

Anh lấy một chiếc khăn ăn, thấm nước và đi đến trước mặt tôi.

Một cảm giác lãnh lẽo ập đến, tôi muốn lùi lại, nhưng sau tôi là bức tường, tôi không thể lùi thêm được nữa.

Đường Lâm Nam tựa hồ như đang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật, anh cẩn thận lau chùi không để lại một chút dấu vết nào.

Sau khi lau xong, anh bình tĩnh nói: “Lần sau không được phép trang điểm”

“Cháu phải là cô gái sạch sẽ”

Tôi đã nhớ câu này rất nhiều năm.

Anh ấy nói, tôi phải là một cô gái sạch sẽ.

Nhưng điều đó thật mỉa mai.

Anh lại yêu những cô nàng thích trang điểm đậm và có thân hình nóng bỏng.

Đừng để tôi nhìn thấy một chút dấu vết của đồ trang điểm trong ngôi nhà này.

Vậy là anh rất ghét tôi phải không?

Ngay cả trong giấc ngủ, tôi vẫn mơ thấy anh và lẩm bẩm một mình.

“Đường Lâm Nam, đừng ghét em được không?”

“Anh có thể thử thích em được không? Chỉ một chút thôi....”

Trong mơ màng, tôi dường như nghe thấy anh nói: “Được”

Có lẽ tôi đã bị bối rối bởi giấc mơ của mình.

Nếu không, làm sao tôi lại nghe thấy Đường Lâm Nam nói “được” với tôi.