Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 42

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cơm còn chưa có ăn một miếng, Diệp Hiểu Quân liếc mắt nhìn thấy đồ ăn liền nôn ra không còn một mảnh, ngay cả thức ăn đều bị nàng buồn nôn đến không ăn nổi.

Lục Tĩnh Sanh cầm giấy đứng chờ ngoài cửa phòng vệ sinh, đợi nàng súc miệng xong đi ra đem giấy đưa cho.

"Cảm ơn…"

Lục Tĩnh Sanh hai tay giao nhau ở trước ngực, vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Diệp Hiểu Quân. Diệp Hiểu Quân bị ám ảnh tâm lý so với biểu hiện ra ngoài càng thêm nghiêm trọng hơn nhiều, nàng một mực luôn mạnh mẽ chống đỡ.

Lục Tĩnh Sanh không có tận mắt nhìn thấy thi thể nhảy lầu, nhưng nàng có thể tưởng tượng được tình cảnh sẽ là như thế nào.

Nếu như là người xa lạ còn đỡ, Diệp Hiểu Quân cùng Ngu Minh Đình dù sao cũng từng có một đoạn thời gian qua lại, trông thấy khuôn mặt quen thuộc hoàn toàn thay đổi còn có thể miễn cưỡng cười vui lâu như vậy… Lục Tĩnh Sanh tự trách mình, tâm như thế nào lại lớn như vậy, còn có thể cùng nàng đi ra ngoài ăn cơm?

Lục Tĩnh Sanh không nói gì nữa, lôi kéo nàng liền hướng bên ngoài rời đi.

Diệp Hiểu Quân: "Đi chỗ nào?"

Lục Tĩnh Sanh đầu cũng không quay lại: "Đưa cô về nhà nghỉ ngơi."

"Thế nhưng là…" Diệp Hiểu Quân liếc mắt nhìn Đồng Ấu Ninh ngồi ở đằng kia đã động đũa.

"Không có chuyện gì." Đồng Ấu Ninh như nhìn thấu, phất phất tay, "Hai người đi đi, tôi một người ăn xong được, không lãng phí."

Diệp Hiểu Quân: "…"

Bị Lục Tĩnh Sanh kéo lên xe, trong dạ dày Diệp Hiểu Quân còn có chút nhộn nhạo, huyệt thái dương mơ hồ đau đớn, Lục Tĩnh Sanh nói nàng lái xe.

"Nói với tôi, tên cư xá chỗ cô đi, cô sớm nghỉ ngơi, ngủ cũng tốt nhắm mắt dưỡng thần cũng được, đừng cho mình gắng gượng chống đỡ." Lục Tĩnh Sanh lấy điện thoại di động ra muốn định vị tìm đường.

"Nhất Phương uyển."

Tìm được nơi muốn đến, bắt đầu đi theo chỉ dẫn, Lục Tĩnh Sanh đem xe từ từ chạy đến đường phụ.

Toàn thân Diệp Hiểu Quân lúc này xem như trầm tĩnh lại, nhìn qua sườn mặt Lục Tĩnh Sanh, thấy nàng mơ hồ có chút tức giận. Chậm rãi nháy nháy mắt, nàng nói: "Lục tiểu thư bởi vì sao tức giận."

Biểu lộ Lục Tĩnh Sanh không hề thay đổi: "Tôi không có tức giận, chỉ là có chút khó chịu." Ánh mắt chuyển tới trên người nàng, "Rõ ràng không thoải mái, còn muốn mời cơm? Cũng bởi vì chuyện tôi truy vấn cô vì sao nhắc tới 'Tỷ tỷ' sao? Cô không muốn nói có thể không nói, trực tiếp cự tuyệt, để cho tôi biết rõ tính tình của cô, như vậy chúng ta mới có thể tốt đẹp ở chung, không phải sao? Tôi không muốn cô chuyện gì cũng nhường tôi, chiếu cố tôi… Bởi vì tôi là lão bản hay là bởi vì tôi so với cô nhỏ tuổi hơn? Không thể, loại người như cô cá tính cá biệt làm sao có thể bởi vì ai là lão bản mà cho sắc mặt tốt được, là coi tôi là tiểu hài tử rồi đi?"

Diệp Hiểu Quân không nghĩ tới nàng bùm bùm nói như vậy một đống lớn, xem ra nói không tức giận cũng là mạnh miệng mà thôi… Toàn bộ người nàng uốn tại trên mặt ghế, vô lực lười biếng, cười khẽ.

Lục Tĩnh Sanh không nghĩ tới nàng đặt câu hỏi rõ ràng rất nghiêm túc như vậy còn bị người ta cười lại, khó có thể tin: "Cô đây là biểu lộ kiểu gì."

Diệp Hiểu Quân: "Lục muội muội đừng nóng giận, cho em khối kẹo ăn."

"…" Lục Tĩnh Sanh thiếu chút nữa liền mắng lời thô tục.

Lục Tĩnh Sanh nói không sai, Diệp Hiểu Quân chính là gượng gạo chống đỡ.

Tiếp tục gượng mình ăn xong bữa cơm kia cũng không phải không được, nhưng Lục Tĩnh Sanh không chào hỏi gì ngang ngược rời đi thật là giúp nàng đại ân, trong nháy mắt liền cho nàng phóng tất cả áp lực.

Chẳng qua là ngủ không được.

Từ Ngu Minh Đình tự sát, đã qua gần một tuần, Diệp Hiểu Quân mất ngủ đến ghê gớm.

Ban đầu vài ngày ngủ không ngon, mỗi khi đêm đến, không gian tối tăm từ từ cắn nuốt khắp nơi, mặc dù đã bật đèn khắp phòng, nhưng vẫn làm cho nàng không an tâm. Sau lưng không nhìn tới, chỗ góc phòng, khi vừa mở ra cửa phòng… Tựa hồ tồn tại một cỗ năng lượng vô hình, trong nháy mắt cái năng lượng này sẽ chuyển biến thành thật thể, hung tợn tới đoạt tính mạng nàng.

Vừa nhắm mắt lại, vô luận nàng cố gắng suy nghĩ thật nhiều những chuyện khác, khuôn mặt Ngu Minh Đình vẫn là không chào hỏi, bỗng nhiên liền hiển hiện ở trong đầu nàng. Đầu tiên là khuôn mặt lúc ép nàng chơi ma túy đêm hôm đó, sau cùng với khuôn mặt vặn vẹo bị máu nhuộm đỏ nằm ở trên mặt đất cao ốc Thịnh Phong …

Ngủ không được, liền ngồi ở phòng khách xem phim, có đôi khi xem một lúc quá mệt mỏi sẽ lâm vào giấc ngủ ngắn ngủi, thế là ác mộng lập tức lại đem nàng cuốn lên bãi cát sự thật.

Mới đầu hai ngày nàng còn kiên trì đi làm, nghĩ đến đi làm có lẽ có thể tiêu hao thể lực, buổi tối có thể ngủ. Nhưng qua đi hai ngày, không chỉ có ngủ không được, ngược lại toàn thân xương cốt mệt mỏi, cay mũi, giấc ngủ không đủ dẫn đến thần kinh suy nhược, rất dễ bực bội. Tình trạng vô cùng không tốt, liền xin nghỉ.

Ngày đêm điên đảo, nàng vô cùng mệt mỏi cùng buồn ngủ, nhưng lại ngủ không được.

[Vân Đoan] đúng lúc này chiếu phim, phòng bán vé tuần đầu tiên vượt mốc trăm triệu, đánh giá điện ảnh trên website cho điểm là 7. 8, các nhà phê bình điện ảnh cũng cho ra đánh giá tương đối cao, xem như danh tiếng cùng phòng bán vé hai mùa có thu hoạch.

Đương nhiên, [Vân Đoan] thành công không chỉ có phụ thuộc vào sức hút phòng vé của Đồng Ấu Ninh, ngoài ra cũng cần cảm tạ chuyện Á Khả cùng Ngu Minh Đình này đem ồn ào từ giới giải trí ồn ào đến ngoài xã hội, đã nhận được sự chú ý của nhiều hơn nữa quần chúng, người xem. Chủ đề mạnh mẽ như vậy, phòng bán vé tự nhiên không có vấn đề, coi như là trong họa có phúc.

Chẳng qua là bộ phim này bởi vì về sau phải quay chụp lại, thời gian còn tương đối gấp gáp, chi phí đạt tới con số bốn trăm triệu, phòng bán vé tối thiểu phải thu đến sáu bảy trăm triệu mới có lợi nhuận.

Lần trước [Phù sinh] dự đoán có một tỷ doanh thu phòng vé, hay vẫn là Lục Tĩnh Sanh đối với cái nghề này lăn lộn mới vào nghề, mặc dù đoàn phim đội hình mạnh mẽ, nhưng kịch bản [Phù sinh] dù sao cũng là xuất ra tay từ Diệp Hiểu Quân, văn nghệ khí quá nồng, điểm lấy nước mắt khá cao, câu văn lời nói ẩn núp quá sâu. Đối với thị trường điện ảnh càng lúc càng nhiều hình thức món ăn nhanh, theo đuổi tính hài hước cùng kí©h thí©ɧ thị giác người xem mà nói, bộ phim này cũng không phải nhìn một lần là chọn. Nhân khí diễn viên cùng tuyên truyền giai đoạn trước đúng chỗ, phòng bán vé giai đoạn đầu rất mạnh, trung kỳ độ mạnh yếu biến chậm, đã đến hậu kỳ đυ.ng phải điện ảnh cấp Hollywood, cuối cùng phòng bán vé miễn cưỡng tiếp cận sáu trăm triệu.

Nhưng lần này khác biệt, [Vân Đoan] chế tác tốt, tuyên truyền trọng điểm trừ đi diễn viên chính là Đồng Ấu Ninh, ngoài ra 20 phút cuối cùng trong phim, màn đối chiến trên không càng là được xưng là đạt hiệu quả đặc biệt mạnh nhất lịch sử màn ảnh trên không trong nước. Đánh giá này chính là sau ngày đầu tiên công chiếu mà nhận được rộng khắp thừa nhận, cùng với truyền thông trên vô số người xem tự đề cử, đã dẫn phát làn sóng xem phim.

Lực lượng Thuỷ quân cũng không bằng quần chúng tự phát tuyên truyền, một khi mở ra hình thức quần chúng tự nguyện tuyên truyền, bộ phim này đã xem như thành công hơn phân nửa.

Kết hợp được yếu tố con người, thị giác, nội dung cốt truyện, đại chế tác, chủ đề điện ảnh viễn tưởng, ở trong phòng bán vé hiện thời đầy náo nhiệt chuyện phòng bán vé đạt con số trên một tỷ đã là ván đã đóng thuyền.

Lục Tĩnh Sanh có lẽ vui vẻ mới đúng, nhưng nàng cười không nổi.

Mặc dù cảnh sát kết luận Ngu Minh Đình là tự sát, nhưng sự kiện lịch sử phóng đãng náo nhiệt hồi lâu vẫn như cũ không thể dẹp loạn. Những minh tinh vô tội kia chịu đủ chỉ trích của quần chúng như trước đứng ở tình thế bị đóng băng. Đương nhiên, công chúng quan tâm là những minh tinh ngày ngày xuất hiện, bọn hắn khả năng ngay cả Lục Tĩnh Sanh là ai cũng không biết, bọn hắn chỉ biết là Ngu Minh Đình đầu sỏ gây ra chuyện này đã chết rồi. Nhưng trong giới điện ảnh cũng không phải như vậy.

Tuy là có danh hào Tuấn Thiên áp trấn, nhưng cái danh Lục Tĩnh Sanh, người dẫn đầu Bác Triển lòng dạ độc ác, vì trả thù Ngu Minh Đình không tiếc hủy nhiều người như vậy sự tích vẫn là tiến vào đến trong lỗ tai tất cả mọi người ở ngành điện ảnh, mấy trận xã giao dạ tiệc gần đây, tất cả mọi người đều vòng qua Lục Tĩnh Sanh mà đi.

Lục Tĩnh Sanh trước kia vẫn luôn chướng mắt Ngu Minh Đình, nhưng sau lần này nàng không thể phủ nhận, mỡ hỗn độn này hoàn toàn chính xác khiến cho nàng chọc đại phiền toái.

Càng làm cho nàng không yên lòng chính là tình trạng Diệp Hiểu Quân.

Diệp Hiểu Quân mấy ngày hôm trước trở lại đi làm, trạng thái tinh thần vô cùng tồi tệ, mí mắt đều muốn nâng không nổi. Lục Tĩnh Sanh hỏi nàng, nàng cũng thành thật trả lời —— mất ngủ, ngủ không được. Mấy ngày nay bắt đầu xin phép nghỉ, nghĩ cũng thế, bất luận kẻ nào đều khó có khả năng chống cự được đau khổ vì mất ngủ.

Đã hai lần đi tới dưới cư xá Diệp Hiểu Quân ở, xong lại quay về, mỗi lần cũng không có lên lầu, chỉ biết là nàng ở cái tòa nhà đó. Lúc Lái xe đến dưới lầu liền gọi điện thoại cho Diệp Hiểu Quân.

Diệp Hiểu Quân như trước đều thức, nàng đã liên tục 25 giờ đồng hồ ở vào tình trạng không chợp mắt, nhưng ở nhà tốt xấu mệt mỏi có thể nằm ở trên giường nghĩ một chút chuyện, còn là chờ Bearxxx hồi phục.

Lần trước, lấy được mấy từ mẫu chốt "Tỷ tỷ" kia, về sau không thể từ Lục Tĩnh Sanh bên kia đạt được giải đáp, Diệp Hiểu Quân nghĩ tới nghĩ lui nghĩ không ra nguyên cớ, vì vậy lần nữa hỏi thăm Bearxxx. Không thể không nói Bearxxx là một cao thủ ẩn mình, thời gian mỗi lần hồi âm đều không theo quy luật, có đôi khi lập tức phản hồi, có đôi khi lại hơn mấy tháng sau mới có tin tức, lúc này lại vài ngày không có động tĩnh.

Diệp Hiểu Quân bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề. Nếu như Bearxxx đến từ tương lai, nó thông qua thủ đoạn gì có thể cùng người khác ở thời không khác biệt gửi bưu kiện? Là thông qua máy móc? Cái máy móc này có ổn định hay không? Có thể nhìn ra được Bearxxx cũng không phải tới từ tương lai quá xa xôi, dùng trình độ khoa học kỹ thuật của nhân loại giai đoạn hiện nay, nghĩ tới sau trăm năm có thể phát minh ra máy xuyên không sao. Nếu là thật sự phát minh ra, tính ổn định của nó như thế nào? Dùng loạn mã làm thí dụ, Bearxxx gởi tới có thể là đầy đủ, nhưng trong quá trình gửi đi bởi vì có chút nguyên nhân biến thành loạn mã. Có lẽ, không phải mỗi lần gửi đi đều có thể thành công, có rất nhiều bưu kiện sẽ bởi vì vấn đề kỹ thuật gửi đi thất bại? Hoặc là thời hạn gửi đi không ổn định? Cái này cũng có thể tạo nên khoảng cách tiếp nhận bưu kiện không đều như thế. Dù sao Bearxxx tựa hồ là vô cùng hài lòng cùng nàng trao đổi.

Tất nhiên đây đều là Diệp Hiểu Quân suy đoán mà thôi, hỏi Bearxxx nó cũng sẽ không nói, nếu có thể nói nó sớm đã nói.

Hiện tại nắm ở trong tay hai chữ "Tỷ tỷ", lần sau lại cùng Lục Tĩnh Sanh nhờ một chút, có lẽ…

Vừa nhớ đến Lục Tĩnh Sanh, cái này người liền xuất hiện. Âm thanh điện thoại chấn động đều có thể dọa Diệp Hiểu Quân nhảy dựng.

"Tôi đang ở dưới lầu nhà chị." Lục Tĩnh Sanh nói, "Chị ở căn phòng nào?"

Diệp Hiểu Quân ngồi dậy, đầu vẫn còn mơ hồ đau đớn. Vô cùng bội phục động lực của Lục Tĩnh Sanh, không nói tiếng nào liền đứng dưới lầu… Vạn nhất nàng không ở nhà? Xem ra nàng thật là một cái người dẫm phải đinh cũng không sao cả.

"Cô chờ một chốc một lát, tôi xuống tới đón."

Diệp Hiểu Quân choàng áo khoác xuống lầu giúp nàng mở cổng, Lục Tĩnh Sanh tay trái ôm hộp giữ nhiệt, tay phải cầm một cái đại lễ hộp: "Tôi bảo a di ở nhà nấu món súp an thần, chị uống chút đi, hy vọng sẽ có hiệu quả." Giơ lên tay phải, "Đây là mật ong, tôi nghe a di nói uống mật ong có thể bổ trợ giấc ngủ, chị cũng thử xem đi."

"Cái này… Cám ơn." Diệp Hiểu Quân có chút không có ý tứ mà nhận lấy.

"Uống nhân lúc còn nóng." Lục Tĩnh Sanh dặn dò.

"Ưh… được."

"Nhìn chị, đều gầy. Nếu như tiếp tục như vậy nữa tôi sẽ dẫn chị đi gặp bác sĩ tâm lý."

Diệp Hiểu Quân không nói lời nào, nàng cũng biết tình huống của mình rất xấu, có lẽ thật sự cần bác sĩ tâm lý can thiệp.

"Chị không nói lời nào tôi coi như chị đã đáp ứng." Lục Tĩnh Sanh nói, "Chị nghỉ ngơi trước, công ty bên kia không cần phải xen vào, tôi sẽ cùng HR phân phó qua, chị nghỉ phép hưởng lương, lúc nào cảm thấy có thể đi làm lại đến, ngàn vạn chớ miễn cưỡng."

"Tốt, cám ơn Lục tiểu thư."

"Ưmh." Lục Tĩnh Sanh nói, "Không có việc gì tôi rời đi."

Nói là muốn đi, nhưng lời nói cũng nói đã xong, Lục Tĩnh Sanh còn đứng ở tại chỗ, hoàn toàn không có một chút nghĩ nhấc chân bước đi.

Diệp Hiểu Quân nhìn qua nàng, cách có một bước, nàng sống sờ sờ ở chỗ này. Gió bên ngoài vù vù mà thổi, hôm nay nhiệt độ lại giảm, Diệp Hiểu Quân biết rõ.

Bỗng nhiên rất mềm lòng, bỗng nhiên cũng rất muốn ở cùng nàng lâu hơn chút lát.

"Muốn lên đến ngồi một lát sao?" Diệp Hiểu Quân nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »