Đến bệnh viện làm thủ tục, kiểm tra sóng điện não đồ, bác sĩ nói Diệp Hiểu Quân đây là bị chấn động não nhẹ, tốt nhất nên nằm viện quan sát một thời gian, để tránh khi có phát sinh biểu hiện sưng tấy bên trong, thì sẽ nguy hiểm .
Diệp Hiểu Quân kiên quyết không nằm viện, nói rằng nằm viện sẽ chậm trễ tiến độ công tác.
Nghĩ đến bên kia một đám tiểu thịt tươi đều phi thường chuyên nghiệp, một chút nhân vật nhỏ, tiểu bệnh căn bản là không đáng để ở trong mắt, nàng làm sao có thể thua.
Lục Tĩnh Sanh cùng bác sĩ cũng khuyên nàng vài câu, nhưng thái độ của nàng vẫn là kiên quyết. Lục Tĩnh Sanh có là lão bản cũng là bất đắc từ bỏ, bảo hiểm kịch tổ về sau cũng muốn tính cho biên kịch một phần.
Bác sĩ kê đơn cho nàng thuốc aspirin cùng vài loại thuốc khác, nói nếu đau đầu có thể uống thuốc, phát hiện triệu trứng gì khác thường phải lập tức đến viện kiểm tra.
Lúc hai người từ bệnh viện đi ra đã hơn hai giờ đêm, Lục Tĩnh Sanh buồn ngủ mắt sắp không mở ra được, đề nghị đêm nay không về Thiệu Huyện nữa, tạm thuê phòng ở qua đêm nay.
"Tôi thấy cô cũng lái xe không được, chúng ta cùng nghỉ lại đây đêm nay đi." Sau khi đưa ra đề nghị, Lục Tĩnh Sanh bắt gặp ánh mắt Diệp Hiểu Quân nhìn nàng, trong ánh mắt có chút kháng cự, Lục Tĩnh Sanh nghĩ lại, ý tưởng cùng người tính hướng không giống bình thường này ở chung thật đúng là có hơi nhanh nhậy, nếu không đồng ý lại thành chính mình không lễ phép. Vì thế nàng vừa mở cửa xe cười nói:"Cô một phòng, tôi một phòng.".
Khúc thành thế nhưng cũng chỉ là đô thị nhỏ mười ngàn dân cư, cái gọi là khách sạn ba sao số tuổi so với Lục Tĩnh Sanh còn lớn hơn, cửa chính vừa thấp lại nhỏ, nắm cửa xoay tròn cũng loang lổ vết tích.
Lễ tân buồn ngủ suốt toàn bộ quá trình không hé nổi mắt, mí mắt đều phải cố gắng nâng lên. Hai người cầm thẻ phòng lên lầu, tấm thảm dưới chân dẫm lên mà phát bụi, cơ hồ đặt chân lên đều cứng rắn. Theo mỗi bước chân đều có thể cảm giác một cỗ mùi ẩm mốc bị ép đi ra, xộc vào khứu giác, cái mũi ngứa ngứa, thập phần khó chịu. Lục Tĩnh Sanh hơi hơi che mũi, quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Hiểu Quân một cái, nàng như thể chẳng cảm giác gì, bộ dáng bước đi hoàn toàn không quan tâm, Lục Tĩnh Sanh đoan chính một chút thân mình cũng không nói gì.
Đi vào phòng đóng cửa, Lục Tĩnh Sanh ngáp một cái, quả là một ngày mệt mỏi, nhưng ngày nay một đường đi lại còn qua bệnh viện, nhịn không được xoa tóc hướng nhà tắm mà đi.
Đối với người thường xuyên đi công tác nhiều thành phố lớn trong nước lẫn ngoài nước, ở qua đều là khách sạn năm sao xa hoa như Lục Tĩnh Sanh mà nói, ở tại thị trấn nhỏ xa xôi cùng cái khách sạn ba sao không có cả áo choàng tắm này, thực sự là một cái không phải, một trải nghiệm đặc biệt khác hoàn toàn.
Thật cẩn thận nắm một góc chăn xốc lên kiểm tra, quả nhiên phát hiện mặt trên có bộ lông kỳ quái, thật không ngoài dự đoán!! ! !
Một cỗ ghê tởm làm cho Lục Tĩnh Sanh bay luôn cảm giác buồn ngủ, lúc ở Thiệu Huyện nàng thật sự là còn chưa kịp kiểm tra kỹ gian phòng đã bị con dơi tới đánh phủ đầu dọa phải đi ra ngoài, nếu còn thật sự kiểm tra, nói không chừng có thể thấy thứ càng đáng sợ hơn……
Khăn tắm dính thứ gì đó không định hình, bồn rửa tay đầy ự nước, đèn bàn làm việc khi sáng khi tối…… Lục Tĩnh Sanh vẫn trấn an chính mình, không quan hệ, không cần để ý, này so sánh cùng các lại côn trùng ghê tởm kia mới không đáng kể chút nào. Cái gì cũng đừng nghĩ ngủ một giấc thật tốt, ngày mai còn phải làm việc rồi bay trở về B thành cùng một đống hội nghị cần tham gia, đêm nay vô luận như thế nào đều phải ngủ.
Ba giờ đêm, sau khi dùng giấy vệ sinh lau xong toàn thân Lục Tĩnh Sanh rốt cục tính đi ngủ. Nàng đem áo khoác rải trên giường, cả người đến nằm lên, khó khăn hệt như người ta khâm liệm vào quan tài, nhịn không được nghĩ, lần sau ra khỏi cửa có phải hay không nên mang cái lều theo, sẵn sàng bất cứ tình huống nào.
Vô luận có ngủ ở chỗ nào, trước khi đi ngủ Lục Tĩnh Sanh đều xem một chút tin tài chính kinh tế, xem xét một chút lịch trình.
Nhìn chút tin tức mí mắt liền xụp xuống, đúng lúc đang muốn nhắm mắt đi ngủ, tiếng bước chân cách vách cùng tiếng giường kẽo cọt đem nàng gọi đã trở lại.
Hiệu quả cách âm kém đến tình trạng này cũng làm cho Lục Tĩnh Sanh mở rộng tầm mắt, khi đi rất vội vàng, tai nghe cũng quên mang, may mắn thời gian qua đi thời điểm hưng phấn của đôi tình lữ kia cũng qua, hẳn là âm thanh khó gặp – hành sự trên giường.
Vang vảng đâu đó một tiếng than nhẹ âm thanh khóc thút thít từ cách vách truyền đến, Lục Tĩnh Sanh dừng một chút, cách vách này phương vị, thanh âm này, là Diệp Hiểu Quân đi?
Cô nương này xem như đủ kiên cường, nhẫn lâu như vậy mới trốn ở trong phòng một mình khóc.
Lục Tĩnh Sanh cũng buồn bực, ngươi nói bạn gái cũ mà sao có thể vô liêm sỉ như vây? Lòng người không phải thịt chắc? Cho dù chia tay, chung quy là đã từng bên nhau, từng thân mật khăng khít, có thể xuống tay nặng như vậy? Nếu không phải nàng thấy quá chướng mắt đi ra nhúng tay vào, còn không biết có thể bị khi dễ thành cái dạng gì.
Bạn gái cũ loại này, nàng ta còn vì ả khóc cái gì, cô nương ngốc.
Lục Tĩnh Sanh chưa từng trải qua chuyện tình nghiêm túc nào, càng không nói qua tình yêu đồng tính, nên đầu óc có nghĩ như nào cũng không ra được cảnh tượng chia tay loại này. Đem di động mở đến trước mặt, mệt nhọc, tin tức cũng nhìn không được, thoáng có điểm đau lòng không biết chỗ nào toát ra.
"Ác — xì –!".
Diệp Hiểu Quân không cẩn thận lau tóc làm ướt khăn tắm, thời điểm đem khăn tắm trả lại phòng tắm đánh cái hắt xì.
Phỏng chừng là điều hòa mở quá lớn, bị cảm, làm cho mũi khó chịu nhảy một cái.
Ngày hôm sau Lục Tĩnh Sanh ngủ thẳng giữa trưa mới tỉnh, vẫn là bị tiếng trẻ con khóc ngoài hành lang đánh thức. Thời điểm Nàng mở mắt ra có một khắc kinh ngạc, không biết mình đang ở đâu? Đang hồi tưởng thì Diệp Hiểu Quân đến gõ cửa .
"Lục lão bản, Cô dậy chưa?".
Lục Tĩnh Sanh mở cửa, hai người đối mặt, Diệp Hiểu Quân đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên biểu tình liền thay đổi, đem ánh mắt chuyển qua nơi khác, nói:"Cô tỉnh rồi thì chúng ta liền xuất phát đi, chúng ta vẫn là trở về sớm một chút.".
"Được, tôi thu thập một chút, chừng nửa giờ, chốc lát sẽ đến phòng cô.".
"Được.".
Đóng cửa, Lục Tĩnh Sanh vẻ mặt còn buồn bực, Diệp Hiểu Quân sáng sớm liền sắc mặt không tốt, chẳng lẽ là tối hôm qua nhớ bạn gái cũ mà khóc suốt trong WC? Đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, vừa đứng trước gương, phát hiện váy ngủ một bên dán cổ, bên kia cơ hồ tụt ở trên cánh tay, hơn phân nửa bầu ngực lộ ra ngoài, suýt nữa lộ hàng.
"Ta — thao." Bốn bề vắng lặng, nàng vẫn là một tay nắm lấy áo ngủ nhắc nhở nàng liên tưởng tới điều gì.
Khó trách Diệp Hiểu Quân biểu tình cổ quái, nguyên lai là thẹn thùng? Cả vành tai đều đỏ?
Lục Tĩnh Sanh đứng trước gương kéo kéo váy ngủ, gần đây do vội vàng công tác tựa hồ gầy đi, vài ngày không thể dục, bụng cơ trễ xuống nên nhìn không ra. Chẳng qua là hàm súc lộ ra nửa ngực khiến cho Diệp Hiểu Quân không dám nhìn thẳng, nếu nàng nhìn thấy hình ảnh hiện tại không biết sẽ biểu hiện phản ứng thú vị ra sao?
Lục Tĩnh Sanh cười, nói như vậy đồng tính nữ cũng trêu đùa thực thú vị .
Tuy rằng tối hôm qua ngủ rất trễ, nhưng Lục Tĩnh Sanh hôm nay phá lệ có tinh thần. Thời điểm cùng Diệp Hiểu Quân đứng trong thang máy xuống lầu, dùng khóe mắt lơ đãng liếc nàng.
Ngày hôm qua, sau khi chứng kiến sự kiện kia của Diệp Hiểu Quân, Lục Tĩnh Sanh liền gọi điện thoại cho bạn thân của nàng trong ngành giải trí, hỏi thăm chuyện tình Trần Nhĩ cùng Cố Lam. Người bạn thân này chính là người lúc trước nghi ngờ tính lãnh cảm của nàng là đồng tính luyến ái.
Làm Lục Tĩnh Sanh nhắc với bạn thân mình về Cố Lam, Bạn thân hỏi lại:"Cố Lam? Người nào?".
Lục Tĩnh Sanh buồn bực :"Cố Lam gần đầy không phải ngôi sao mới nổi sao? Cùng Trần Nhĩ đạo diễn bên kia hỗn đến nơi nơi truyền đi, truyền thông cả ngày theo chân bọn họ đưa tin này nọ sao.".
Người bạn này mới từ Milan trở về, báo chí thế giới đều đưa tin về show diễn thời trang của nàng, biểu hiện vinh nhục không sợ hãi, diễn xuất đứng đầu trong làng điện ảnh trong nước, sau lưng đã sớm vẫy đuôi. Còn tưởng rằng tỷ muội là tìm tới là khen tạo hình hoàn mỹ của nàng, ai ngờ là tới nghe ngóng sự việc, còn nói ra cái tên xa lạ như vậy .
Cô bạn suy nghĩ một chút, tựa hồ nghĩ tới cái gì, giọng nói ghét bỏ nói: "Ta – thao, cậu nói sẽ không phải nữ nhân kia đi? Cậu nói Trần Nhĩ tớ lại nghĩ tới. Hôm trước vừa về nước liền phải tham gia một bữa tiệc? Đều là đạo diễn nổi danh, nhà đầu tư cùng chế tác – ai, cũng không tệ, bọn họ cứ hai tuần sẽ tụ họp một lần, lần sau tớ mang cậu đi a — Trần Nhĩ cũng tham gia bữa tiệc kia, lẽo đẽo vòng vèo dính theo tớ, thật làm người ta ghê tởm".
Lục Tĩnh Sanh vui vẻ:"Lão già dê kia – đã muốn ăn cậu – một khối thịt béo từ lâu rồi, đáng tiếc vẫn không cơ hội xuống tay.".
"Yên tâm, hắn đời này là không có cơ hội đâu, cậu im nghe tớ nói, đừng ngắt lời. Trần Nhĩ này không phải lằng nhằng theo tớ cả buổi, mà là hắn vừa rót rượu lại vừa khoác lác, nói hắn gần nhất quay cái quỷ gì phim truyền hình, lại bắt đầu cùng tớ thảo luận hạng mục, ý tứ còn không phải là muốn mời tớ tham gia sao. Gần đây tớ cũng có nghĩ quay trở lại màn ảnh, bữa tiệc này tham dự cũng không ngoài mục đích đó. Phỏng chừng hắn cũng thu được tiếng gió, nhưng tớ căn bản cũng không nghĩ sẽ bắt tay cùng hắn? Hắn này bộ dáng ghê tởm tớ còn chưa tính, nữ nhân bên cạnh không biết vì cái gì luôn nhìn chằm chằm tớ, tớ thấy nàng cũng không như là bị mỹ mạo của tớ khuynh đảo a, ánh mắt thế nhưng đặc là căm hận, cậu hiểu không? Chính là giống như ánh mắt một đám học tỷ lúc trung học trước kia nhìn hai chúng ta kìa.".
Lục Tĩnh Sanh gật đầu:"Sinh động. Nữ nhân kia là ai?".
"Này tớ đâu biết đâu, nhưng nghe thấy người bên cạnh gọi nàng là cái gì Cố, sẽ không phải là Cố Lam kia đi?".
Lục Tĩnh Sanh nói:"Vóc dáng khoảng một mét sáu lăm, không biết dùng phấn son dạng gì, mặt mũi bóng nhoãng như bôi dầu mỡ dát đất, quần áo mặc trên người tầm thường giá trị mấy nghìn như lôi từ ngoài chợ về, gò má cao chia ra khuôn mặt chữ quốc ….".
Bạn thân liền nhanh mồm nói:"Đúng vậy đúng vậy, chính là nàng! Cậu như thế nào có ý tốt đi hỏi thăm chuyện nàng đây?".
Lục Tĩnh Sanh chưa nói đến chuyện Diệp Hiểu Quân:"Tớ không phải thu mua một cái công ty sao, chính là Bác Triển đó, trong tay có mấy cái hạng mục tớ tự tay tiếp quản. Cố Lam này chính là bị Trần Nhĩ nhét đến Bác Triển, còn dự định cho làm nhân vật nữ chính bộ điện ảnh mới ……".
"Nàng hả…… Sẽ không phải là bộ [Vân Đoan] kia đi?".
"Chính là bộ đó.".
"…… Tốt, cứ như vậy cho nàng diễn nữ chính coi như liền phế bỏ".
"Tớ đương nhiên không ngốc như vậy, trực tiếp đem nàng loại bỏ. Vốn tưởng rằng chuyện này thế là qua, từ nhỏ đến lớn chúng ta chỉnh bao nhiêu người, dám quay lại trả thù thật đúng là không có mấy người.".
Tinh thần bạn thân nổi lên:"Nàng cư nhiên đuổi tới gϊếŧ sao?".
"Tớ không phải tham gia một đoàn phim sao, cũng là hạng mục mới của tớ, liền ở lại nơi quay phim này. Tối hôm qua, Cố Lam kia đuổi tới nơi tớ ở này, người này theo tớ diễn ra một trận trò hay.".
"Diễn kịch? Nghĩ trèo cao chỗ cậu ấy hả ?" Bạn thân bỗng nhiên nghĩ đến," Vừa nói như vậy thật là có khả năng. Tối hôm qua, khi tớ cùng người bên chế tác thảo luận xong đi ra, từ sau viện nhẹ nhàng thoát đi, chỉ sợ có người bám theo. Liền nghe thấy trước xe trong hoa viên có một đôi nam – nữ cãi nhau, người nữ khóc lóc kể lể đối phương bạc tình, không để ý nàng chết sống ra sao…… nam nhân kia liền ho khan một chút, thật đúng là giống âm thanh Trần Nhĩ ".
Nói tới đây Lục Tĩnh Sanh liền hiểu được .
Phỏng chừng Cố Lam cùng Trần Nhĩ thực bất hòa rồi .
Giống Cố Lam cái loại này dựa vào công phu trên giường đi lên trong giới giải trí này nhiều lắm, nhiều đến không có gì mới mẻ, Lục Tĩnh Sanh đối với thứ dơ bẩn này luôn là đứng xa mà nhìn. Hành động nắm tóc ném ra ngoài cửa chuyện kia, nếu không phải tình thế cấp bách, nàng xác định chắc chắn trước nhất phải đeo găng tay vào.
Kiểu người không để ý liêm sỉ một lòng muốn nổi tiếng, cũng có thật có thể nổi lên, nhưng dù sao cũng là số ít, điều kiện tiên quyết phẩm hạnh phải tốt.
Giống bạn thân nàng đây, ở giới giải trí lăn lộn bảy năm, thời điểm mới ra mắt cũng không thiếu nhiều người coi nàng như là thực vật, nhìn nàng như hổ rình mồi, nhưng là nàng có muốn lên giường ai cũng phải phụ thuộc việc nàng có vui hay không. Gia đình đối với nàng tự nhiên có giúp đỡ, nhưng thực lực bản thân cùng quan hệ thành lập, chỉ số thông minh khi lựa chọn nhân vật cũng xác thực không phải ai cũng có. Nàng nhanh nổi tiếng, một tay che trời, hiện tại trái lại bắt đầu nắm trong tay vận mệnh của cả nhóm tiểu thịt tươi, mà vẫn không thể tránh khỏi bọn cầm thú tầng trên như trước đối với nàng nhung nhớ khát vọng vô hạn …
Lục Tĩnh Sanh đời này, người khiến nàng bội phục nhất trừ bỏ ba nàng, chính là vị bạn thân cùng tuổi với nàng này.
Như Cố Lam phẩm hạnh thấp, cho dù là Trần Nhĩ cũng chỉ là nếm qua mùi vị mới mẻ ban đầu, chờ nàng mất đi sự mới mẻ liền sẽ bỏ rơi không thương tiếc, một chút mùi của nàng cũng không nguyện nghe đến.
Con người là bị du͙© vọиɠ nguyên thủy dẫn dắt, nhưng con người không có khả năng chỉ có du͙© vọиɠ, khi bỏ qua du͙© vọиɠ, có thể làm cho người ta nhớ thương vẫn luôn chỉ có nữ thần chân chính.
Dựa vào Cố Lam có thể quay đầu đuổi gϊếŧ tới Diệp Hiểu Quân đủ biết khoảng thời gian này nàng khẳng định không thực sự tốt.
Lục Tĩnh Sanh biết chính mình không nên đem điểm ấy tiểu bát quái để ở trong lòng, nàng hẳn nên bỏ qua những tin tức nhàm chán, đem tâm tư đặt ở trong công việc.
Nhưng có lẽ là hôm nay ánh mặt trời rất sáng lạn, con đường nhỏ hẹp vòng quanh núi xanh chỉ có nàng cùng Diệp Hiểu Quân một đường chạy xe, làm cho tâm tình nàng thoáng thoải mái.
Nàng lén nhìn người bên cạnh rất nhiều lần .
Diệp Hiểu Quân ít nói nội liễm, cùng Cố Lam hoàn toàn là tính cách bất đồng. Cố Lam làm cho nàng cảm thấy dơ bẩn, mà với tư cách là bạn gái cũ Cố Lam, trên người Diệp Hiểu Quân càng nhiều lại là hơi thở ánh mặt trời.
Hai người trước kia vì cái gì mà đến với nhau ?
"Muốn nghe chút âm nhạc không?" Lục Tĩnh Sanh đem di động kết nối Bluetooth với xe rồi đưa cho Diệp Hiểu Quân, "Tùy ý tìm bài bật nghe một chút.".
Diệp Hiểu Quân: "Dùng app nhạc này?".
"ừm.".
Diệp Hiểu Quân mở ra, cũng không lựa chọn ca khúc gì, đơn giản nhấn phát lên bài hát đầu tiên.
Mang đậm ý thu.
…… Mùa thu nổi gió, đầy trời nhớ lại gió bão mùa thu. Thán một tiếng, ảm đạm trầm mặc. Không thể nói, lệ rơi đầy trong âm thanh cũng không thể cất nên lời. Gắt gao ôm lấy em, vĩnh viễn nhớ rõ, người từng làm tôi, rơi lệ như vậy…… Không sợ nỗi nhớ giầy vò, chỉ sợ tổn thương em, ai oán thả vào trong gió, hợp tán cũng không thoát khỏi tôi. Không sợ tôi cô đơn, chỉ sợ em cô đơn lạnh lẽo, không nơi nào giãi bày nỗi buồn biệt ly ……
Lục Tĩnh Sanh càng nghe càng lo lắng, cô nương này tối hôm qua nhưng là vụиɠ ŧяộʍ khóc một đêm, hôm nay vừa mở lên thế nào là ca từ bi thương như vậy …. Giữa đường nàng mà gục mặt khóc, thật đúng là không biết nên như thế nào an ủi mới phải.
Một tay nắm vô lăng, trực tiếp tắt nhạc.
Diệp Hiểu Quân quay đầu nhìn nàng: "không dễ nghe sao?".
Lục Tĩnh Sanh ăn ngay nói thật: "Tôi sợ cô nghe đến nhập tâm, nghĩ tới chuyện chính mình, lại khóc .".
Diệp Hiểu Quân:"……".
Diệp Hiểu Quân nhanh chóng lâm vào trầm mặc, Lục Tĩnh Sanh nói sang chuyện khác: "Tập trung viết kịch bản thật tốt, chuyện vụn vặt linh tinh khác tôi thay cô chống đỡ, sẽ không để các nàng đi quấy rối cô. Tôi thực cảm thấy cô viết thật sự không tồi, tôi liền trông cậy vào cô chừng nào thì có thể cho tôi cái kịch bản thu được giải thưởng lớn vào tay.".
"Kịch bản đạt giải thưởng lớn? " Diệp Hiểu Quân cười cười,"Tôi chỉ là một cái biên kịch hạng ba, có thể nuôi sống chính mình hay không đã là một vấn đề rồi, lấy giải thưởng a…… Rất xa vời.".
Lục Tĩnh Sanh còn giật mình: "Cô như thế nào có thể nghĩ như vậy?".
Diệp Hiểu Quân nhìn về phía nàng.
"Tôi không hay nói giỡn, cô có thể tiến xa hơn nữa, nhất định trở thành biên kịch phi thường xuất sắc." Lục Tĩnh Sanh nhìn phía trước, sườn mặt không có nửa phần ý cười, cái nóng mùa hạ len lỏi vào trong xe làm không khí hơi nóng lên.
"Nhất định đi.".