Chương 1: Ghen tị

Thành phố núi tháng tám, trời vừa tờ mờ sáng, sương mù dày đặc bao trùm trong rừng cây thông giữa núi, mơ hồ còn có thể nghe thấy vài tiếng chim kêu trong trẻo.

Xe bảo mẫu màu đen không nhanh không chậm chạy ngoằn ngoèo trên đường núi.

Nam Âm ngồi phía sau xe, nghiêng đầu dựa vào cửa kính xe, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, bởi vì mệt mỏi, vẻ mặt nhìn qua có vài phần lãnh đạm.

Phía sau xe im lìm tĩnh lặng, nó như tạo lên một không gian chắn vô hình cách biệt với âm thanh kinh ngạc cảm thán của nữ trợ lý trẻ tuổi ngồi ở ghế phụ điều khiển.

“Thì ra thôn xóm hồi xưa chính là như vậy, không thể không nói, không khí ở đây so với thành thị mà nói, tốt hơn rất nhiều.”

“Oa, thế mà lại có dê, tôi lần đầu tiên nhìn thấy đấy.”

.......

Nam Âm đối với người của mình luôn luôn dùng thái độ ôn hòa dung túng, hơn nữa trợ lý Lăng Lăng cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi đầu, rất vô tư, thoải mái, nên ở chung với Nam Âm cũng không khỏi trở nên thoải mái.

Dường như có chút không chịu được tiếng ồn ào của Lăng Lăng, lái xe mở nhạc lên, khúc ca dịu dàng vang lên bên trong không gian nhỏ hẹp.

Theo tiếng nhạc, Lăng Lăng dần im lặng, lái xe thở phào nhẹ nhõm, đồng thời theo bản năng ngước mắt nhìn cô gái ngồi phía sau qua gương chiếu hậu.

Gió núi mát mẻ thổi vào trong xe, đem mái tóc dài vốn đã vào nếp trở nên có chút hỗn độn nhẹ dán trên má, nhưng không ảnh hưởng một chút nào đến khuôn mặt khiến cho người ta liếc mắt một cái liền hít thở không thông kia.

Ngũ quan tinh xảo, đường nét sắc sảo, đôi mắt quyến rũ, khuôn mặt ngọt ngào, trong vẻ đẹp diễm lệ lại mang theo hơi thở thanh thuần, đặc biệt là nốt ruồi nhạt dưới mắt phải, vô cùng động lòng người. Khiến cho người ta lập tức xem nhẹ đến diện mạo hung ác đầy tính công kích, do đó tạo thành một thứ ảo giác, muốn biến cô trở thành búp bê cất vào tủ kính.

Nam Âm đưa tay chống cằm, nhìn ra núi rừng bên ngoài cửa sổ, hơi nhíu mày.

Cô đang nghĩ tới mục đích của chuyến đi này.

Nam Âm cầm di động, lần nữa nhìn vào video mà mấy tiếng này đã xem liên tục.

Người đàn ông trong video mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu xanh, dáng người thon dài đơn bạc, nhìn qua vô cùng khí chất, một đôi mắt đào hoa quyến rũ, trong mắt nổi lên phong tình, mày kiếm mắt sáng, đường nét rõ ràng, rất có cảm giác thiếu niên.

Bức tường màu xanh phía sau hàng năm bị khói bếp hun cho nhuộm đen, khung cảnh hoang tàn bởi vì sự tồn tại của người đàn ông này mà mang một chút mỹ cảm riêng biệt.

Bên cạnh anh, còn có một nữ sinh chỉ đứng cao ngang bụng anh, vì phối hợp với độ cao của cô bé, người đàn ông ngồi xổm xuống, cong đầu gối, vẻ mặt ôn nhu nói chuyện với cô bé.

Nam Âm không tắt đạn mạc trên video.

Vì không tắt đi, nên dường như toàn bộ video, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, đều dày đặc một đống đạn mạc gồm những kiểu chữ khác nhau.

Nam Âm tùy ý liếc một cái, đưa tay tắt đạn mạc.

Nhưng vừa lơ đãng nhìn, cũng đủ để cô nhìn thấy rõ ràng mấy bình luận.

Trên đó dường như đều bị fan của Giang Kinh Tá độc chiếm.

“A a a a Tá gia chúng ta làm sao lại có thể ôn nhu như thế, tôi muốn ngất, mẹ ơi cứu con.”

“Nếu không phải cô bé ấy tuổi còn nhỏ, tôi còn tưởng là bạn gái nữa đấy a a a.”

“Ha ha, đại khái có thể đoán ra bộ dáng cưng chiều bạn gái của Tá bảo sau này, ghen tị với cô gái còn chưa xuất hiện đó quá.”

“Lầu trên like 1.”